Triệu Kinh Duy liếc nhìn cô một cái: “Bạn cùng phòng của em thật sự sinh nhật hôm nay à?”
Trong lòng Lâm Tri Du căng thẳng, lòng vòng tránh né: “Em lừa anh làm gì?”
Nói xong, điện thoại cô đang cầm trong tay reo lên, màn hình hiển thị là Tống Mục Viễn. Triệu Kinh Duy cũng liếc thấy tên trên màn hình, Lâm Tri Du không nghe máy, trực tiếp nhấn nút tắt máy.
Mới tắt chưa được một phút, Tống Mục Viễn lại gọi đến, cứ thế lặp lại ba lần. Triệu Kinh Duy chau mày, nói với cô: “Nghe đi, xem cậu ta muốn nói gì.”
Lâm Tri Du nhìn anh, nhấn nút nghe máy, điện thoại áp vào tai, nhưng bên kia không phải là giọng nói của Tổng Mục Viễn: “Alo, xin hỏi là cô Lâm Tri Du đúng không ạ?”
Lâm Tri Du: “Vâng, là tôi.”
Người đàn ông bên kia tiếp tục nói: “Là thế này, bạn của cô uống say rồi gặp chút chuyện, nhờ tôi gọi điện cho cô, bảo cô qua một chuyến.”
Lâm Tri Du lạnh giọng nói: “Xin lỗi, tôi có lẽ không qua được, anh có thể gọi cho bố mẹ anh ấy.”
“Tôi đã gọi cho bố mẹ anh ấy rồi, nhưng không ai nghe máy, tôi thấy cô vẫn là nên qua một chuyến đi, tay anh ấy đều bị cắt rách rồi, còn không chịu đi bệnh viện.”
Lâm Tri Du cắn môi, suy nghĩ một lúc, buông lỏng: “Vậy anh đợi tôi một lát.”
Cúp điện thoại, Lâm Tri Du quay sang nhìn Triệu Kinh Duy: “Anh có thể đưa em đi một chuyến quán bar Lam Thiên không, Tống Mục Viễn gặp chút chuyện, em phải qua xem một chút.”
Triệu Kinh Duy nhìn cô một lúc rồi cong môi, ẩn ý nói: “Quan tâm đến cậu ta như vậy sao?”
Quán bar Lam Thiên ở gần đây, Triệu Kinh Duy lái xe chưa đến nửa tiếng đã tới nơi, xe dừng trước cửa, Triệu Kinh Duy cùng Lâm Tri Du xuống xe, đẩy cửa kính đi vào, Lâm Tri Du lập tức nhìn thấy Tống Mục Viễn nằm vật ra trên quầy bar say đến bất tỉnh nhân sự.
Lâm Tri Du tiến tới, Tống Mục Viễn như có linh cảm mà mở mắt, thấy rõ là cô: “Anh tưởng em sẽ không đến.”
Lâm Tri Du nhàn nhạt đáp: “Em không muốn đến.”
Tống Mục Viễn tự cười: “Chuyện của bố anh, dì Vạn đã nói với em rồi chứ?”
Lâm Tri Du không lên tiếng, sau đó Vạn Thu Di có nhắc đến chuyện của bố Tống Mục Viễn, nói rằng ông ấy nhận hối lộ, số tiền liên quan rất lớn, hình như mẹ anh cũng liên quan.
Tống Mục Viễn lại rót một ly rượu: “Đúng vậy, chắc vài ngày nữa là tin tức sẽ được đăng, đến lúc đó ai cũng biết, thật nực cười, mẹ anh còn ghét bỏ em, giờ nhà anh lại thành cống rãnh, ai cũng tránh xa.”
Nói rồi, Tống Mục Viễn đứng dậy, chân bước loạng choạng, trọng tâm không vững, suýt nữa là ngã, lúc này một cánh tay kịp thời đỡ lấy, Tống Mục Viễn đứng vững, thấy rõ người đó là Triệu Kinh Duy, anh giơ tay hất Triệu Kinh Duy ra, Triệu Kinh Duy khế chửi một câu.
Cả người Tống Mục Viễn nghiêng ngả dựa vào quầy bar sau lưng, sắp không đứng vững nữa rồi, vẫn cố chống đỡ, quay mặt liếc Lâm Tri Du, tự giễu nói: “Bây giờ em đến gặp anh, cũng phải báo cáo với cậu ta sao?”
Triệu Kinh Duy ngẩng đầu nhìn sang, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không say rượu để nhân viên gọi điện cho cô ấy, chúng tôi cũng không phải đến đây một chuyến.”
Tống Mục Viễn cúi đầu cười hai tiếng, tiếng cười thưa thớt, lúc ngẩng đầu lên, mắt anh ta đỏ hoe, nhìn Lâm Tri Du: “Tri Du, có phải em rất coi thường anh không, anh cũng coi thường bản thân mình, anh đúng là một thằng hèn nhát, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy.”
Lâm Trị Du có chút bực bội, nhưng vẫn cố kiềm chế giọng điệu: “Bây giờ đừng nói những điều này nữa, tay anh vẫn đang chảy máu, trước tiên hãy đến bệnh viện, đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của người khác.”
Đến bệnh viện, Tống Mục Viễn băng bó ở khoa cấp cứu, may mà vết thương không quá lớn, cả người anh ta như vừa mới ngâm trong thùng rượu, nồng nặc mùi rượu, y tá nín thở, truyền nước cho anh ta.
Lúc này Tống Mục Viễn đã tỉnh táo hơn một chút, nhìn chiếc băng gạc trên tay, vai rũ xuống, giọng điệu buồn bã: “Em đi đi, lát nữa anh tự xử lý được.”
Lâm Tri Du không chịu được dáng vẻ chán chường của anh ta, hít một hơi thật sâu, nói: “Lần sau đừng như thế nữa, dù kết quả cuối cùng của chú dì thế nào, anh cũng phải cố gắng.”
Lâm Tri Du bước ra khỏi sảnh cấp cứu, Triệu Kinh Duy đứng trước cửa cúi đầu hút thuốc, dưới ánh đèn đường, bóng anh cao gầy, một tay đút trong túi quần. Lâm Tri Du bước tới, Triệu Kinh Duy nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần phía sau, quay lại nhìn cô: “Xử lý xong rồi à?”
Lâm Tri Du nhẹ nhàng đáp: “Anh ấy truyền nước muối xong sẽ tự về.”
Triệu Kinh Duy hút thêm hai hơi thuốc cuối cùng, vứt đầu thuốc đi: “Đi thôi, đưa em về ký túc xá.”
Lâm Tri Du kéo tay áo anh, nhìn vẻ mặt của anh: “Anh giận à?”
Triệu Kinh Duy quay đầu sang một bên, củi mắt nhìn cô, khóe môi cong lên, khẽ nói: “Thực sự không thể vui được.”
Lâm Tri Du muốn nói rằng cô đã không còn thích Tống Mục Viễn từ lâu rồi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, lên xe. Triệu Kinh Duy lái xe đưa cô về trường, Lâm Tri Du vào ký túc xá, Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu vẫn chưa ngủ, hai người chen chúc nhau xem phim kinh dị.
Lâm Tri Du rửa mặt ở ban công, cũng lười tắm, cô thay đồ ngủ rồi lên giường nghỉ ngơi, nhưng không thấy buồn ngủ. Mặc dù những lời Chu Nhân nói tối nay là có mục đích, nhưng Lâm Trị Du biết rõ chuyện Triệu Kinh Duy đi nước ngoài là sự thật. Yêu xa, chưa nói đến những chuyện khác, riêng tiền vé máy bay khứ hồi, cô có đủ khả năng chi trả không, không thể lúc nào cũng để Triệu Kinh Duy về nước gặp cô, một mực để đối phương trả giá, tình cảm này về lâu dài sẽ trở thành gánh nặng cho cả hai. Còn chuyện của bố cô giống như một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Một tuần sau, chuyện bố Tống Mục Viễn vẫn lên báo, đến cả Lương Hân cũng nhắn tin hỏi Lâm Tri Du có biết chuyện bố Tống Mục Viễn nhận hối lộ không, Lâm Tri Du chỉ trả lời biết rồi. Lương Hân lại nhắn thêm một câu, Tống Mục Viễn chắc không chịu nổi chuyện này. Lâm Tri Du không trả lời lại nữa. Hôm đó, Lâm Tri Du về nhà, lấy chìa khóa mở cửa, trong nhà trống không, bố mẹ cô đều không có ở nhà.
Trên bàn ăn vẫn còn bày thức ăn, cơm ăn còn một nửa, Lâm Tri Du có chút thắc mắc, vẫn dọn dẹp bàn ăn, lấy điện thoại nhắn tin cho Vạn Thu Di, hỏi bà ấy có ở bệnh viện không, Vạn Thu Di không trả lời.
Lâm Tri Du lại gọi cho bà hai cuộc, nhưng đều không nghe máy. Lâm Tri Du có chút bất an. Cô ở nhà chờ cả một ngày, đến khi màn đêm buông xuống, Vạn Thu Di mới về, sắc mặt có vẻ không tốt, Lâm Tri Du đứng dậy khỏi ghế sofa: “Mẹ, có chuyện gì xảy ra sao?”
Vạn Thu Di trông có vẻ hơi mệt mỏi, bà im lặng đóng cửa lại, đi đến trước mặt Lâm Tri Du: “Bố con lại gây chuyện rồi.”
Đầu óc Lâm Tri Du trống rỗng, nhưng sau một thoáng ngẩn người, cô lại thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cũng buông xuống. Chuyện đáng lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, cô không còn phải thấp thỏm lo âu nữa, Lâm Tri Du bình tĩnh hỏi: “Ông ta lại gây chuyện gì nữa vậy?”
Vạn Thu Di ngồi phịch xuống ghế sofa, hai tay che mặt: “Ông ấy và đám anh em thuê một mặt bằng để mở sòng bạc, mẹ đã hỏi luật sư rồi, có lẽ sẽ bị phán ba năm tù, cái tên khốn nạn, rõ ràng đã nói là không đánh bạc mà.” Lâm Tri Du hỏi: “Ông ta bắt đầu từ khi nào?”
“Từ năm ngoái.” Vạn Thu Di hít mũi, “Đã hai năm rồi, ông ấy giấu giếm giỏi thật, Tri Du, mẹ nên nghe lời con.”
Lâm Tri Du không nói gì, lúc này bên ngoài trời đổ mưa to, những hạt mưa theo lan can chống trộm bay vào, những chậu cây cảnh trên ban công bị đánh cho tơi tả, Lâm Tri Du nghe thấy giọng mình vang lên trong phòng khách ngột ngạt: “Mẹ, nếu bố thật sự vào tù, mẹ sẽ ly hôn với bố chứ?”
Khi nói ra câu đó, cô cảm thấy mình có chút máu lạnh, bố cô sắp phải ngồi tù rồi, nhưng cô chỉ quan tâm đến việc mẹ cô có ly hôn với bố hay không, nhưng cô thực sự đã quá chán ngán cuộc sống này rồi.
Lâm Tri Du trở về phòng, chui vào trong chăn. Trong bóng tối, chỉ có tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài cửa sổ. Lâm Tri Du nghĩ rất nhiều thứ trong đầu, nhưng đều chẳng có đầu có đuôi. Chiếc điện thoại bên gối sáng lên, là Trịnh Phù nhắn tin hỏi cô sao vẫn chưa đến ký túc xá.
Lâm Tri Du nhắn cho cô ấy rằng ngày mai cô sẽ về trường. Trịnh Phù bảo vậy thì cô ấy sẽ mang sách vở đến lớp giúp cô. Lâm Tri Du gửi lời cảm ơn, Trịnh Phù lại trêu cô hai câu, Trịnh Phù tưởng cô đang ở cùng Triệu Kinh Duy. Lâm Tri Du không giải thích.
Cửa bên ngoài vang lên tiếng gõ, Vạn Thu Di hỏi cô có muốn ăn gì không, hai người đều chưa ăn tối. Lúc này Lâm Tri Du cũng không thấy đói, nói không đói, Vạn Thu Di bưng một cốc sữa vào: “Việc nhà, mẹ sẽ giải quyết ổn thỏa, con cứ yên tâm học hành, không cần quan tâm đến những chuyện này, còn chuyện của bố con, dù kết quả cuối cùng thế nào, mẹ cũng sẽ không kháng cáo nữa, cứ để ông ấy ở tù ba năm.”
Lâm Tri Du ừ một tiếng.
Vạn Thu Di đặt cốc sữa lên đầu giường cô: “Con nghỉ ngơi đi.”
Sau khi Vạn Thu Di đi ra ngoài, Lâm Tri Du ngồi dậy, cô không thích uống sữa tươi lắm, nhưng vẫn uống hết cốc sữa đó. Cô cầm điện thoại nhắn tin cho Triệu Kinh Duy, nói tối mai cô sẽ đến tìm anh.