Edit: Lune
Dưới cái nhìn chăm chú ngày càng nguy hiểm của Hà Sơ Mạc, Cố Cẩm Miên nuốt nước miếng: “Địa vị của cậu ấy khá cao, nể tình hồi nhỏ chúng ta từng chơi với nhau, anh có thể giúp em được không?”
Hà Sơ Mạc cười khẽ, lời thốt ra lại không giống như đang đùa: “Tôi giúp em làm cậu ta trắng tay, nhà tan cửa nát nhé?”
Cố Cẩm Miên: “…”
Hà Sơ Mạc vuốt ve môi cậu, giọng điệu nhẹ nhàng lại chậm rãi: “Rách rưới như vậy thì cậu ta sẽ dễ dàng phải lòng cậu bé giờ đã không thiếu tiền thôi.”
Con ngươi của hắn đen kịt, ánh sáng trong mắt lập lòe, khi nói rất chậm rãi lại không hề giận dữ, thậm chí khóe miệng còn mang theo ý cười nhưng Cố Cẩm Miên bỗng hiểu được vì sao những người kia lại sợ hắn đến vậy.
Nhưng người như Cố Cẩm Miên càng gặp nguy hiểm lại càng hăng hái: “Không được, anh không thể động vào cậu ấy, em thích người lắm tiền có địa vị cao.”
Khóe miệng Hà Sơ Mạc mím thẳng, ánh mắt nhìn cậu cuồn cuộn cảm xúc tăm tối bên trong.
Cố Cẩm Miên nắm chặt tay, nhìn đáp trả hắn không ngần ngại.
Không phải hắn muốn cậu lựa chọn à, vậy cậu chọn rời khỏi đây để yêu người khác thì làm sao.
Cậu muốn Hà Sơ Mạc nhận ra quyết định của hắn ngu xuẩn cỡ nào.
Lần đầu tiên bầu không khí giữa hai người lại căng thẳng như vậy, Cố Cẩm Miên cảm thấy so với khi cậu chửi hắn trong sách còn nặng nề hơn nhiều. Hàng mi cậu rung rung, nắm đấm siết chặt, bướng bỉnh không chịu thua nhìn thẳng vào hắn.
Khóe miệng Hà Sơ Mạc bỗng cong lên, khẽ nói: “Chẳng phải em muốn làm thím của cậu ta à?”
Cố Cẩm Miên: “…”
Bầu không khí trong phòng ngủ bỗng chốc chuyển từ thái cực này sang thái cực khác, mặt Cố Cẩm Miên dần ửng đỏ nhưng vẫn cố gắng gượng: “Đó… đó là em nói đùa, sao anh lại nghe được?”
Rõ ràng cậu nói rất nhỏ mà.
Hà Sơ Mạc chỉ cười không lên tiếng.
“Anh cũng biết thế mà còn giận, nếu em đi yêu người khác thật, chẳng phải anh…”
Cố Cẩm Miên còn chưa nói xong đã bị Hà Sơ Mạc nâng cằm lấp kín miệng, cậu khẽ chớp mắt, nụ hôn chớp nhoáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kích thích khiến da dầu cậu tê dại.
Thôi được rồi, chủ tịch Hà không cần mặt mũi nữa.
Với lại cậu cũng thật sự rất nhớ hắn.
Mới một ngày thôi mà tưởng chừng dài đằng đẵng.
Cố Cẩm Miên vừa lùi về sau dựa vào tường để Hà Sơ Mạc có chỗ đỡ, vừa ôm cổ dán sát vào người hắn.
Hơi thở hai người quấn quýt, hôn sâu vô cùng, như thể chỉ vậy mới có thể giãi bày được nỗi nhung nhớ trong lòng nhau.
Xót chân hắn nên không muốn để hắn đứng quá lâu, Cố Cẩm Miên chủ động lùi ra kết thúc nụ hôn.
Ánh mắt Hà Sơ Mạc sâu thăm thẳm, hệt như dã thú nguy hiểm đang ăn con mồi lại bị đánh gãy, hắn tỏ ra bất mãn nhìn cậu.
Cố Cẩm Miên bất chấp kéo hắn vào phòng tắm, quả nhiên thấy một bồn tắm rất lớn. Sau đó Cố Cẩm Miên đẩy hắn vào trong bồn, nhìn tóc hắn ướt nhẹp mà vô thức nuốt nước miếng.
“Thật ra… lần trước ở trên cũng rất ổn, em đã muốn mở khóa thêm địa điểm khác từ lâu rồi.”
Ánh mắt Hà Sơ Mạc lập tức trở nên tối tăm khủng khiếp, đến mức như muốn hóa thành khói đen tràn ra ngoài.
Trong vài thời điểm, Cố Cẩm Miên là người luôn không biết rút ra bài học. Đến khi nằm liệt một chỗ mới nhớ lúc mình thề trên giường lần trước.
Còn nói bậy nữa sẽ tự sát, thật đó!
Hà Sơ Mạc vẫn còn tâm trạng nhắn tin cho người khác, Cố Cẩm Miên khó khăn trèo lên người hắn, lay hắn: “Dù anh không nằm cảm nhận thì lên đỉnh xong cũng phải không còn tâm trí và sức lực làm chuyện khác chứ?”
Hà Sơ Mạc: “…”
Hắn đưa điện thoại cho Cố Cẩm Miên xem, cậu đọc tin nhắn WeChat mà hắn gửi cho một người được ghi chú là thư ký Hà: “Mang hai bộ đồng phục cơ trưởng lúc Cố Cẩm Miên làm việc đến đây.”
Cố Cẩm Miên: “???”
Hà Sơ Mạc hắng giọng, hắn không nhìn đôi mắt còn đang đỏ bừng của cậu mà chỉ nói qua loa: “Chẳng phải em nói thích nhìn người khác mặc đồng phục đặc thù à?”
Lần trước lừa cậu mặc đồng phục còn chưa đủ, còn muốn lần thứ hai?
Giọng Cố Cẩm Miên khản đặc, hung dữ lên án hắn: “Em có thích nhìn người khác mặc đồng phục đặc thù thì cũng phải là anh mặc chứ!”
Hà Sơ Mạc: “…”
Cố Cẩm Miên nhìn hắn chằm chằm, dáng vẻ không chịu để yên chuyện này.
Tóm lại cũng do vừa nãy bắt nạt người ta ghê quá, đoán chừng giờ đang ôm cục tức trong lòng, hơn nữa trông dáng vẻ vừa dữ dằn lại mềm mại thế kia như đang làm nũng hơn là nổi cáu.
Hà Sơ Mạc thỏa hiệp.
Hắn đưa điện thoại cho Cố Cẩm Miên.
Cố Cẩm Miên để điện thoại lên bụng hắn rồi cúi đầu, nâng ngón tay duy nhất còn sức của mình bấm bấm vào màn hình, gửi tin nhắn cho thư ký Hà.
Hà Sơ Mạc: “Chuẩn bị hai bộ cho tôi.”
Thư ký Hà luôn trả lời trong vài giây bỗng hồi lâu không thấy nhắn lại.
Cố Cẩm Miên không biết anh thư ký này trước giờ luôn trả lời nhanh nên lại tiếp tục gửi tin nhắn.
Hà Sơ Mạc: “Chuẩn bị cho tôi hai bộ đồng phục học sinh.”
Hà Sơ Mạc: “Lại chuẩn bị cho tôi hai bộ đồng phục tiếp viên hàng không nam nữa.”
Mãi đến khi thư ký Hà run rẩy gửi tin nhắn tới: “Tài khoản của ngài bị hack rồi à?”
Cố Cẩm Miên đọc xong không nhắn nữa, đưa điện thoại cho Hà Sơ Mạc.
Hà Sơ Mạc nhìn qua nội dung tin nhắn mà dở khóc dở cười, gửi giọng nói qua: “Chuẩn bị đi.”
Lúc này Cố Cẩm Miên mới hài lòng, cậu ghé vào người hắn lẩm bẩm: “Em mặc đồng phục cơ trưởng, anh mặc đồng phục tiếp viên hàng không nam.”
“Có chỗ nào khác nhau à?”
“Đương nhiên là có, em bốn vạch, anh một vạch!”
Hà Sơ Mạc: “…”
Cố Cẩm Miên suy nghĩ một lúc cũng thấy vui vẻ hẳn, trong lòng không còn bực tức nữa, cậu dịch lên trên một chút, thể hiện sự bất mãn cuối cùng của bản thân: “Chẳng biết anh nghĩ thế nào nữa.”
“Anh không tin em hay lúc trong sách em thể hiện chưa đủ?”
Cậu không nói cụ thể nhưng Hà Sơ Mạc biết cậu đang nói gì.
Hắn xoa đầu Cố Cẩm Miên, nói: “Trong sách là trong sách, tôi muốn để em cảm nhận chân thật rồi mới quyết định.”
Hà Sơ Mạc chặn miệng cậu định mở lời, để cậu nghe hắn nói hết đã.
“Tôi không thể nhảy Bungee cùng em, cũng không thể nhảy dù hay chơi bất cứ trò mạo hiểm nào em thích cùng với em.”
“Em thích tự do, thích tự tại, chỉ ước có thể bay tới bầu trời, nhưng bên cạnh tôi lại là một vũng lầy tắc nghẽn ngột ngạt, em sẵn lòng bị giam ở đây ư?”
“Em chỉ thấy bọn họ sợ tôi, vậy em có từng nghĩ tôi đã làm gì nên mới khiến họ sợ đến vậy không?”
“Em không nghĩ, em không muốn nghĩ gì cả.” Cố Cẩm Miên vùi vào cổ hắn, dán bên tai hắn, giọng nói khàn khàn hòa vào bóng đêm, vừa dịu dàng lại ngang ngược: “Em chỉ biết em thích anh, vậy là đủ rồi.”
Yết hầu Hà Sơ Mạc khẽ lăn, hắn cúi xuống hôn đỉnh đầu cậu.
Cố Cẩm Miên ngẩng đầu lên hỏi: “Nếu vừa rồi em đi thật thì anh định làm gì? Nếu em không đi thì sao?”
Hà Sơ Mạc không trả lời câu trước mà chỉ trả lời câu sau của cậu, hắn nhéo nhéo gáy Cố Cẩm Miên: “Chỉ có một cơ hội, không đi thì cả đời không đi được nữa.”
Cố Cẩm Miên cọ cọ cổ Hà Sơ Mạc, thì thầm: “Em sẽ không đi, em yêu anh.”
Nói xong cậu ngước lên nhìn Hà Sơ Mạc, muốn nhận được câu trả lời khẳng định từ hắn.
“Tôi cũng yêu em.” Hà Sơ Mạc nắm chặt tay cậu, cuối cùng cũng thừa nhận: “Miên Miên, tôi không thể không có em.”
Cố Cẩm Miên cảm thấy mĩ mãn, đang định hôn hắn thì Cố Vân Bằng gọi điện tới.
Vừa nhận đã nghe thấy giọng nói lo lắng của ông: “Con trai à, sao con chưa về, con sẽ không làm chuyện gì khờ dại đấy chứ, thất tình không sao cả, con đừng nghĩ quẩn.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Cố Vân Bằng còn muốn nói tiếp, cậu đã vội ngắt lời ông: “Bố, con không thất tình, con đang ở nhà anh ấy.”
Cố Vân Bằng lập tức im lặng, tiếp đó bắt đầu dặn dò cậu: “Chuyện đó… trước kia bố cũng không nói với con nhiều nhưng chắc con biết phải đeo cái đó đó đúng không, con làm hại con gái nhà người ta thì phải phụ trách.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Cậu ngẩng đầu nhìn “Con gái nhà người ta”, thấy quai hàm của hắn banh ra, có vẻ như đang vô tình nghịch ngón tay cậu nhưng ánh mắt lại khóa trên mặt cậu.
Cố Cẩm Miên không biết nên nói sao với cha mình, dù sao từ trước đến giờ cậu chưa từng biểu hiện gì cả, hơn nữa còn thường xuyên tỏ ra đắc ý trước mặt ông là mình rất được con gái hoan nghênh.
Cậu chỉ có thể nói uyển chuyển: “Bố yên tâm, anh ấy đeo rồi.”
Nói xong vội vàng tắt máy.
Mãi sau Cố Vân Bằng mới hiểu ý mấy lời này.
Người kia đeo, người kia đeo, người kia đeo, là “Anh ấy” chứ không phải “Cô ấy”!
Là hắn, lại còn là hắn đeo!
Hệt như bị sét đánh.
Cố Cẩm Miên tắt điện thoại, cảm xúc triền miên trong lòng cũng biến mất, giống như học sinh làm chuyện xấu bị phụ huynh bắt được, cho nên cậu cần phải làm việc gì đó để bù vào sự chột dạ của mình, cậu đẩy đẩy Hà Sơ Mạc: “Hôm nay anh không ra chương mới à?”
Hà Sơ Mạc: “…”
Cố Cẩm Miên tóm được một con Bồ Câu, lập tức xúi giục: “Anh vừa viết Ân Mạc Thù chết xong, chẳng lẽ định ngừng không ra chương mới!”
“…” Hà Sơ Mạc nhìn thoáng qua điện thoại: “Đã hơn mười giờ rồi, xin nghỉ hôm nay được không.”
“Không được, độc giả sẽ chửi anh, tốc độ gõ của anh ba bốn nghìn chữ một giờ cơ mà, gõ một chương nhanh lắm.” Cố Cẩm Miên đỡ eo đứng dậy, ôm laptop lên giường, mặt đối mặt thúc giục: “Thái Thái, cơm cơm, đói đói.”
Hà Sơ Mạc: “…”
Cố Cẩm Miên nằm úp sấp trên lưng hắn, khóa chặt cổ hắn: “Nhanh gõ đi! Tuy Ân Mạc Thù chết rồi nhưng cũng không thể qua đời cô độc trong bệnh viện như thế được, anh phải đối xử tốt với cậu ấy.”
Cuối cùng cậu cũng làm được chuyện mình từng nghĩ, vọt vào trong nhà Hà Bất Tẫn để ép hắn đối xử tốt với Ân Mạc Thù.
Tuy là cách thức hơi khác với tưởng tượng.
Hà Sơ Mạc khịt mũi tỏ vẻ bất mãn, ngồi trên giường bắt đầu gõ chữ.
Không hiểu sao tốc độ hôm nay của hắn lại không nhanh như mọi khi, một chương 3500 chữ mà mất một tiếng rưỡi mới xong.
Trong chương mới này, fan của Ân Mạc Thù liên hệ đến nhà họ Ân, nhà họ Ân không ai quan tâm đến hắn. Lúc fan đang giận dữ chửi nhà họ Ân thì Bạch Kỳ Thụy về nước nhận con trai, khi ấy đã làm dấy lên một trận sóng to gió lớn trong giới.
Việc đầu tiên mà Bạch Kỳ Thụy làm là chôn cất Ân Mạc Thù ở một nơi non xanh nước biếc.
Khi hắn còn sống thì vấp phải mọi trắc trở trong giới nhà giàu, sau khi hắn chết, tất cả các gia đình giàu có trong thành phố S lại vì nhà họ Bạch mà đến đưa tiễn hắn, bao gồm cả nhà họ Cố.
Cố Cẩm Miên cũng tới, cậu đứng nhìn chăm chú vào bia mộ của Ân Mạc Thù, trên mặt không có biểu cảm gì nên nhìn không ra cảm xúc.
【Ân Mạc Thù kiêu ngạo và cố chấp ấy đã rời bỏ thế gian ở một nơi đẹp đẽ chứ không phải ở chốn không ai biết. Sau cả đời lưu lạc, cuối cùng hắn cũng có một mái nhà để yên giấc.】
Sau khi gõ xong, Hà Sơ Mạc quay đầu nhìn Cố Cẩm Miên, hỏi: “Được chưa?”
Mắt Cố Cẩm Miên ửng đỏ, cậu biết như vậy đã là rất tốt rồi, không có tiền đề phía trước, hơn nữa còn phải chịu trách nhiệm với quyển tiểu thuyết này cùng độc giả, cho nên Hà Sơ Mạc không thể viết Ân Mạc Thù chết xong lại cho sống lại được.
Trên giao diện cập nhật chương mới trong hậu trường của tác giả, Cố Cẩm Miên đưa tay sờ lên dòng chữ cuối, sau cùng chạm vào chữ “Mái nhà” kia.
Cậu cười với Hà Sơ Mạc rồi gật đầu.
Trên thế giới này chỉ có mình bọn họ mới biết Ân Mạc Thù thật sự có một mái nhà, không phải phần mộ như độc giả nghĩ mà nó do hai người họ cùng nhau xây dựng, là nhà của bọn cậu.
Sau khi chương mới này được cập nhật đã tạo nên một làn sóng thảo luận cực kỳ lớn, khu bình luận nói tác giả cua gắt quá, nói suýt nữa đã quên mất nhân vật Cố Cẩm Miên này, thậm chí còn thắc mắc không hiểu sao chương này Hà Bất Tẫn tự nhiên lại tốt bụng thế, không giống đại ma đầu không có tình cảm như trước.
Trong nhóm [Hà Thời Đáo Tẫn Đầu] cũng đang thảo luận sôi nổi, còn liên tục tag @Cố Cẩm Miên vào.
“Hà Bất Tẫn mới tìm được lương tâm à? Sao lại đối xử tốt với Ân Mạc Thù vậy!”
“Cố Cẩm Miên còn đến đưa tiễn @Cố Cẩm Miên.”
“Không thể tin nổi Hà Bất Tẫn không có trái tim cuối cùng lại cho Ân Mạc Thù cái kết viên mãn như vậy.”
Cố Cẩm Miên nhắn vào nhóm: “Vì tôi nên anh ấy mới viết như thế đó.”
“…”
“…”
“Cố Cẩm Miên, quả nhiên cậu bị chuyện Ân Mạc Thù qua đời ép cho điên rồi.”
“Nếu đổi thành tác giả khác kém nổi hơn, dựa vào mức độ khen thưởng của cậu thì còn có thể, hai ba trăm vạn để đặt riêng một quyển sách cũng được, nhưng đây là Hà Bất Tẫn?”
Cố Cẩm Miên ra vẻ ai cũng say chỉ mình ta tỉnh mà nói chuyện với bọn họ một hồi, đợi đến khi cậu tắt điện thoại lại thấy Hà Sơ Mạc đang gõ chữ.
Hửm? Sao chưa gì đã nghiêm túc bắt đầu gõ chương mới hôm sau rồi.
Cố Cẩm Miên nhìn thử bỗng sững sờ, đây là một phiên bản khác của tiểu thuyết.
Ân Mạc Thù ngã ngựa nhập viện, trong bệnh viện truyền ra tin xấu rằng Ân Mạc Thù có lẽ đã chết.
Nhưng thực ra hắn không chết.
Cáo già Cố Tịch Quân của nhà họ Cố đã nghe được tin Bạch Kỳ Thụy đang tìm con ở nước ngoài từ chỗ Cố Thanh Dương. Anh đã điều tra và biết được con trai ông vốn đang ở trong nước, tiếp đó khóa chặt những đối tượng có khả năng, trong đó có một ngôi sao đang nổi tên là Ân Mạc Thù.
Cố Cẩm miên thích hành hạ ngôi sao quanh năm trà trộn trong giới giải trí, sau khi Cố Tịch Quân kiểm soát được bệnh viện, vì tránh để người khác nghi ngờ nên đã bảo Cố Cẩm Miên đi thăm dò.
Nhóc biến thái bị liệt mặt cùng ngôi sao tuyệt vọng, lần đầu tiên gặp nhau trong một bệnh viên tự nhân.
“Từ lâu đã nghe tiếng tăm lẫy lừng của Cố tiểu thiếu gia, cậu sẽ không đến mức ngay cả người tàn phế như tôi cũng không tha đấy chứ?”
Đôi mắt trên khuôn mặt bị liệt của Cố Cẩm Miên lại trong trẻo bất ngờ, cậu ngẩn ngơ nhìn hắn hồi lâu mới lên tiếng: “Tàn phế cũng có tàn phế tốt.”
Cố Cẩm Miên ôm chặt cổ Hà Sơ Mạc, hắn xoay cổ lại, nói một cách khó khăn: “Viết cho em xem.”
Cố Cẩm Miên phấn khích cọ loạn sau lưng hắn, hai chân quấn lấy eo Hà Sơ Mạc hệt như bạch tuộc.
Hà Sơ Mạc bật cười, cảm giác như khá đau đầu: “Sau này ngày nào cũng phải cập nhật hai bản, cũng may một bản sắp kết thúc rồi.”
“Anh của em vất vả quá! Chủ tịch Hà vất vả quá!” Cố Cẩm Miên nói: “Để em bóp vai cho ngài nhé!”
Cố Cẩm Miên càng đọc càng thấy vui, có lẽ do cảm xúc mang lại mà cậu thấy quyển này viết còn hay hơn quyển đang ra trên Tấn Giang, nhưng chỉ có mình cậu hưng phấn thì lãng phí quá.
“Mau đăng tải, mau đăng tải, mau đăng tải đi anh!”
Hà Sơ Mạc: “…”
Hơn nửa đêm, người đứng đầu tập đoàn Hà thị đã đăng kí một tài khoản tác giả khác trên Tấn Giang – Hà Xử Miên. Sau đó đăng chương đầu tiên trong tiểu thuyết đồng nhân của tiểu thuyết đang ra của vị đại thần nào đó.
Cố Cẩm Miên sướng đến nỗi không ngủ được, lại vào Bích Thủy tìm bài mình đăng rồi trả lời bình luận của một tác giả.
【Vậy chúc tình yêu của hai người thật ngọt ngào.】
Trả lời: Cảm ơn, chúng tôi ở bên nhau rồi, quả thật rất ngọt ngào.
【???】
…
Thanh niên Miên Miên đam mê phát cơm chó =))
Chú thích:
Một vạch: Nhân viên an ninh hàng không/ tiếp viên hàng không.
Hai vạch: Học viên/ tiếp viên trưởng.
Ba vạch: Cơ phó.
Bốn vạch: Cơ trưởng.