Khi trang trại thực sự đi vào hoạt động, Nhiễm Anh phát hiện ra có nhiều khó khăn hơn cô nghĩ, có những việc có thể bàn bạc với anh em nhà họ Ôn nhưng có những việc thì không, ví dụ như trong trang trại có mấy con chồn, nhìn bề ngoài thì rõ ràng là không bình thường, nhưng anh em họ Ôn cũng không thể xác định vấn đề là gì.
Nhiễm Anh tra sách và thông tin trên mạng, trước những luồng ý kiến khác nhau, cô không biết nên tin vào đâu, trường hợp này giáo sư Trần chắc chắn sẽ biết, tuy nhiên cô không chắc giáo sư Trần Xương Hoa có sẵn lòng giúp đỡ hay không. Dù sao, không thử làm sao biết được hay không.
Mọi chuyện ở trang trại giao lại cho Tiêu Cường và chị Chu lo, cả hai đều trân trọng cơ hội việc làm khó có được này nên rất nghiêm túc với nó, đặc biệt là Tiêu Cường.
Sau khi bị gãy chân, anh coi mình như một kẻ tàn tật, ngày nào anh cũng trốn ở nhà và cảm thấy tủi thân, nếu không vì điều này thì chị Tiếu đã không trở thành một người khắc nghiệt như bây giờ. Nhiễm Anh không ngại việc anh ấy đi lại khó khăn, ngược lại cho anh một cơ hội làm việc, vì vậy anh rất tận tâm.
Nhiễm Anh dặn dò hai người cẩn thận rồi mới bắt xe lên tỉnh thành.
Đầu tiên, cô đến gặp anh em nhà họ Ôn để trao đổi những vấn đề của trang trại, đồng thời giải quyết số nợ còn lại.
Khoản vay từ ngân hàng đã được giải ngân, Nhiễm Anh không phải là người thích mắc nợ, cô đến đây không chỉ để trả nợ mà còn tham khảo thêm về thức ăn cho chồn.
Ôn Lộ rất quan tâm đ ến vấn đề Nhiễm Anh đề ra, nhưng lại không biết nguyên nhân: “Hiện tại chúng tôi chưa tìm ra nguồn gốc vấn đề, có thể chúng không phù hợp với khí hậu, hoặc cũng có thể là nguyên nhân khác. Thậm chí tôi còn không hình dung được phải bắt đầu từ đâu, cho nên cô tốt nhất là tìm giáo sư Trần xin ý kiến đi.”
Nhiễm Anh gật đầu, ghi lại một số lời khuyên Ôn Lộ đưa ra, bất kể nó có ích hay không, rồi mang theo cuốn sổ nhỏ bắt xe đến trường đại học Nông Nghiệp.
Điều khiến cô thất vọng là Trần Xương Hoa không có ở đó, họ nói rằng ông đi tỉnh khác mở khoá học. Nhiễm Anh đến đây với tâm trạng mong đợi gặp được ông nhưng chỉ có thể thất vọng trở về, quan trọng nhất là, ngoại trừ Trần Xương Hoa, cô không quen biết ai khác có chuyên môn về nuôi chồn. Bây giờ cô không biết phải tìm ai để xin ý kiến.
Cô nghĩ đến việc đi tìm Ngô Chí Viễn, anh ta nuôi chồn lâu hơn hai anh em họ Ôn, biết đâu sẽ có câu trả lời.
Nhiễm Anh đang định rời đi thì ở bãi đậu xe, cô nhìn thấy chàng trai lần trước cô gặp, là họ hàng của giáo sư Trần.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Nhiễm Anh sáng lên, liền bước tới chặn Thương Diễn Chi đang cầm hộp định đi lên lầu.
“Xin chào.”
Thương Diễn Chi mới đi công tác nước ngoài về, định mang quà cho ông Trần Xương Hoa, nhìn thấy Nhiễm Anh thì cảm thấy kinh ngạc.
“Xin chào.”
“Anh còn nhớ tôi không? Tên tôi là Nhiễm Anh, người ở huyện Cầm. Lần cuối chúng ta gặp nhau ở văn phòng giáo sư Trần.”
“Vâng, tôi nhận ra cô.” Thương Diễn Chi nhìn vẻ khẩn trương trong mắt cô: “Cô đang tìm chú tôi à?”
Nhiễm Anh vội vàng gật đầu: “Ừ. Tôi đến gặp giáo sư, nhưng ông ấy không có ở đây, họ nói giáo sư đi tỉnh khác họp rồi.”
“Cô nói chú đi họp rồi à?” Anh sơ ý quên gọi điện cho ông trước khi đến.
“Ừ.” Nhiễm Anh gật đầu: “Giáo sư Trần không có ở đây, mà tôi lại có việc gấp cần nhờ ông ấy.”
“Vậy à?” Thương Diễn Chi cất chiếc hộp trở lại xe, quay mặt về phía Nhiễm Anh: “Cô có chuyện muốn nói với tôi à?”
“Tôi nhờ anh một việc được không?” Nhiễm Anh chắp hai tay lại với vẻ mặt rất chân thành: “Xin lỗi, tôi biết yêu cầu của mình vô lý, nhưng tôi thực sự không tìm được ai khác để nhờ vả.”
Nhiễm Anh sợ đối phương không chịu giúp đỡ nên ngay lập tức giải thích rõ ràng vấn đề.
“Trang trại chăn nuôi ở làng chúng tôi mới mở, sau đó gặp một số vấn đề, không tìm được ai để hỏi nên muốn nhờ giáo sư Trần giúp đỡ. Tôi biết mình đã đi quá xa, nhưng tôi rất muốn liên lạc được với ông ấy.”
“Trại chăn nuôi của làng cô đã mở rồi à?” Nếu anh nhớ không lầm thì lần cuối anh nhìn thấy người phụ nữ này đến bây giờ chỉ khoảng hai tháng thôi, vậy mà đã mở được trang trại rồi.
Người phụ nữ này dũng cảm hơn anh nghĩ.
“Ừ, trang trại chăn nuôi của chúng tôi đã mở rồi.” Nhiễm Anh gật đầu: “Mới mở được hơn nửa tháng, nhưng ngay sau đó liền phát hiện có vấn đề.”
“Vấn đề là gì?”
Nhiễm Anh không nói ngay, cô mở cuốn sổ trên tay ra, đọc từng vấn đề.
“Anh thấy đấy, tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi không biết bất kỳ chuyên gia nào khác, đọc trên internet thì tin tức không đáng tin, đường cùng rồi mới phải chạy đến tìm giáo sư Trần.”
Nhiễm Anh thực sự lo lắng, cô ngẩng đầu lên hỏi Thương Diễn Chi: “Tôi có thể nhờ anh giúp tôi liên lạc với giáo sư Trần được không? Đừng lo, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của ông ấy đâu. Tôi chỉ muốn hỏi ông ấy những câu hỏi này.”