Chử Dạng kéo ba cô đi.
“Con có nghe thấy nó vừa gọi ba là gì không! Kêu ba là cái gì không!”
Chử Dạng bình tĩnh nói dối: “Tại ba lớn tuổi rồi nên thính lực không tốt, mới vừa rồi cái gì ba cũng không có nghe thấy nha.”
Những người kia nhìn lại Từ Nam Diệp đang ngồi xuống, phảng phất như không không có chuyện gì vẫn bình tĩnh uống trà, trong lòng bỗng dâng lên một tia kính nể.
Cứ như vậy một tình tiết nhạc đệm nhỏ mau chóng bị có lệ mà cho cho qua.
Sau khi ăn xong, Từ Nam Diệp lái xe đưa những người kia về trường học.
Từ Nam Diệp ló đầu ra: “Các bạn về phòng ngủ trước, tôi có chút chuyện muốn nói với Dạng Dạng.”
Ba người còn lại không có ý kiến gì nên Từ Nam Diệp liền đưa bọn họ đến cửa trường đại học.
Cố Thanh Thức và Trầm Ti Lam quyết định đưa Tuệ Hạnh về phòng ngủ trước.
Cả hai người đều thuộc dạng người không nói nhiều nên đều do Tuệ Hạnh gánh vác trách nhiệm làm cho bầu không khí sinh động trên đường đi. Tuy nhiên, cô lại không dám nói chuyện với Trầm Ti Lam nên chỉ có thể cố gắng hết sức để chuyển lời nói lên người Cố Thanh Thức.
“Học trưởng, khi nào thì anh biết mối quan hệ giữa đàn chị và đàn anh Từ vậy?”
Giọng nói Cố Thanh Thức lãnh đạm: “Không lâu trước đây.”
“Là đàn chị nói cho anh biết sao?”
Cố Thanh Thức hơi hơi gật gật đầu.
Tuệ Hạnh cười: “Giáo sư Chử nói không thể nói cho người khác biết, nhưng đàn chị lại nói cho anh biết, quan hệ của học trưởng và đàn chị thật tốt nha.”
Cố Thanh Thức bỗng nhiên dừng lại bước chân, rũ mắt hỏi cô: “Quan hệ tốt sao?”
“Đúng vậy, làm sao vậy?”
“Có lẽ vậy,” Cố Thanh Thức nhẹ nhàng cười cười, sau đó tự mình đi về phía trước, “Ngay cả tôi thiếu chút nữa cũng cho là như vậy.”
Tuệ Hạnh không hiểu anh ta muốn nói gì, vừa định đuổi theo thì lại bị Trầm Ti Lam một phen giữ chặt.
“Em để học trưởng đi trước đi.”
Tuệ Hạnh bỗng nhiên đỏ mặt, lắc đầu: “Em muốn đi cùng với học trưởng Cố.”
Trầm Ti Lam nhíu chặt mày, lạnh giọng hỏi: “Bộ anh là hồng thủy mãnh thú nên em không muốn đi gần anh à?”
(*hồng thuỷ mãnh thú = nước lũ và thú dữ = ví với tai hoạ ghê gớm)
Tuệ Hạnh lui về phía sau vài bước, không biết nên trả lời như thế nào.
Sau khi đã tiễn người đàn emi phiền phức đến dưới lầu ký túc xá nữ chỉ còn hai người bọn họ trở về phòng ngủ.
Lúc lên lầu, Trầm Ti Lam chủ động phá vỡ sự im lặng, nhẹ giọng hỏi:”Nếu học trưởng muốn biết quan hệ giữa bọn họ không phải anh cứ trực tiếp đi hỏi đàn chị là được rồi sao?”
“Anh không muốn biết.”
Trầm Ti Lam không nói lời nào luôn cảm thấy hôm nay Cố Thanh Thức có tâm sự gì đó.
Vốn dĩ cậu ta cũng không có hứng thú đối với chuyện của người khác nên mặc kệ Cố Thanh Thức đi phía trước cho đến khi hai người tách ra ở đầu cầu thang mới nói câu “Ngủ ngon”.
Cố Thanh Thức trở về phòng ngủ, ngồi vào chỗ của mình không nói một lời, bạn cùng phòng kêu anh ta nửa ngày cũng không thấy anh ta phản ứng.
Phòng ngủ ký túc xá của sinh viên năm tư luôn ồn ào và lộn xộn. Thông thường, đến nửa đêm vẫn có thể thấy sáng đèn, bàn phím máy tính phát ra âm thanh giòn giã như muốn đem một năm này triệt để hoang phế hoàn toàn mới coi như không uổng phí thanh xuân.
Ba người bạn cùng phòng còn lại đều đang chơi game khiến cho sự trầm mặc của anh ta càng khác người.
Cố Thanh Thức bỗng nhiên lấy ra di động, click mở album hình ảnh.
Trượt về phía trước đến phía trên cùng, thời điểm chụp hình phía trên cho thấy đó là ba năm trước đây, là ngày khi anh ta quay về trường trung học để đọc bài diễn thuyết.
Ngày đó, sau khi diễn thuyết kết thúc, giáo viên kêu anh ta chụp một tấm ảnh chung với đàn em nam và đàn em nữ.
Rất nhiều nữ sinh háo hức muốn thử, muốn đứng bên cạnh anh nhưng rồi lại không dám đứng ở bên người anh, duy chỉ có độc nhất một người nữ sinh đánh bạo đứng ở bên cạnh anh.
Trên người cô gái có mùi thơm của chanh, cổ áo đồng phục rất trắng nhưng lại không làm lộ ra phần gáy trắng ngần.
Với kiểu tóc đuôi ngựa buộc lên cao, vài sợi tóc gãy rụng nằm trên cổ không bị gió của máy điều hoà thổi làm lay động, khuôn mặt thanh tú cùng khoé môi treo lên nụ cười đắc thắng.
Anh nhìn đôi môi hồng hào của cô nữ sinh và đôi bàn tay nhìn như củ sen non buông thõng hai bên, đột nhiên hô hấp của anh chợt nóng lên.
Thời điểm khi anh ta còn học ở trường trung học, các phòng học lớp trên đều nằm ở tầng lầu tương đối cao nên rất bất tiện cho việc tập thể dục buổi sáng và ăn cơm. Tuy nhiên, rất nhiều đàn em nữ lớp dưới sẵn sàng chạy lên lầu, ghé vào bên cửa sổ chỉ để nhìn vị học trưởng một chút vì nếu không thì chỉ có thể nhìn thấy học trưởng duy nhất vào thứ hai lúc kéo cờ.
Từ trước đến nay Cố Thanh Thức luôn phớt lờ chuyện này cho đến khi anh ta rõ ràng bắt gặp đàn em nữ có lá gan tương đối lớn.
Thời gian nghỉ trưa lại không chịu ở lại phòng học để ngủ một giấc ngon lành mà lại chạy lên lầu phơi nắng.
Cố Thanh Thức chạm nhẹ vai cô từ phía sau.
Đàn em nữ nhanh chóng quay người lại, vừa nhìn thấy là anh ta thì lộ ra biểu tình vui mừng, thở phào nhẹ nhõm, tốt, em đã nghĩ rằng không thể gặp anh hôm nay.
Mặt cô có chút hồng do phơi nắng, tóc mái ướt đẫm mồ hôi nhưng duy chỉ có đôi mắt xinh đẹp vẫn trong veo.
Cố Thanh Thức nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm, em nên trở về phòng học nghỉ trưa đi.
Đàn em nữ lấy điện thoại từ trong túi ra, em chỉ muốn chụp vài tấm ảnh của anh thôi, được không?
Từ trước đến nay, Cố Thanh Thức chưa gặp qua một nữ sinh kiêu ngạo như vậy, anh nhíu mày, trực tiếp từ chối rồi xoay người rời đi.
Đàn em nữ nhìn theo bóng dáng anh ta hô to, cùng lắm thì tiền kiếm được chúng ta chia đôi!
Cố Thanh Thức quay lại không hiểu cô có ý gì.
Cái gì?
Lúc đó, anh ta không hiểu, nhưng rất nhanh anh đã hiểu ra.
Người đàn em nữ này lại có thể dùng điện thoại di động chụp ảnh của anh sau đó đem bán lại cho các nữ sinh khác.
Khi đó, lớp chính trị của họ vẫn không có dạy chuyên sâu, nhưng Cố Thanh Thức cũng biết việc này xâm phạm quyền về hình ảnh của bản thân.
Chuyện này không giấu được bao lâu, vì đàn em nữ kia mang điện thoại di động vào trường nên điện thoại bị tịch thu, người cũng bị phạt viết bản kiểm điểm.
Khi anh đi xuống tầng dưới để giao tài liệu giảng dạy cho giáo viên, thì đúng lúc gặp phải cô đang bị phạt đứng ở hành lang trước cửa phòng học của mình.
Thời tiết rất nóng, khuôn mặt cô đỏ bừng. Cô dùng tay che nắng, đồng phục ướt đẫm mồ hôi.
Cố Thanh Thức đi qua, thấp giọng hỏi cô, biết sai rồi sao?
Giọng nói của đàn em nữ nhỏ như tiếng muỗi kêu, biết.
Còn chụp ảnh của anh không?
Đàn em nữ mếu máo, gật gật đầu.
Cố Thanh Thức quả thật không dám tin, điện thoại đã bị tịch thu mà vẫn chưa từ bỏ ý định. Anh tức giận quá hoá cười, tại sao lại muốn kiếm nhiều tiền như vậy?
Trong nháy mắt kia, trong đầu anh hiện lên rất nhiều suy đoán, giả dụ như điều kiện gia đình của cô không tốt, hoặc giả dụ như quan hệ giữa cô và ba mẹ không tốt.
Âm thanh của đàn em nữ có hơi uỷ khuất, tiền tiêu vặt của em quá ít, không đủ xài.
……
Thật là thành thật.
Sau đó, đàn em nữ lại mua một chiếc di động mới, độ phân giải càng tốt hơn, công việc kinh doanh cũng ngày càng tốt hơn. Nguyên nhân là do cô ấy có thể chụp rất nhiều ảnh cận cảnh mà những người khác không làm được.
Mỗi buổi trưa, trên bàn Cố Thanh Thức đều được đặt một hộp sữa bò.
Nói một cách hoa mỹ thì là chia đôi nhưng kỳ thật là anh bị bóc lột.
Nhưng vì vậy, anh lại dưỡng thành thói quen tốt là mỗi ngày uống một hộp sữa bò.
Ngay cả mỗi khi đàn em nữ đứng ở cửa phòng học của anh căn bản cũng quên mất thân phận người chụp lén của mình, cư nhiên lại vừa nói chuyện với anh, vừa hướng dẫn anh cách tạo dáng. Ma xui quỷ khiến thế nào anh cũng làm theo.
Mãi cho đến lúc tốt nghiệp, đàn em nữ đến đưa tiễn anh.
Trong ánh mắt của cô có sự miễn cưỡng. Không rõ là do bởi vì không muốn anh đi hay vẫn là không từ bỏ được con đường tài lộc.
Người đàn em nữ xinh đẹp này, mãi cho đến sau khi anh tốt nghiệp mới nói tên cô cho anh biết.
Giây tiếp theo sau khi anh biết được tên của cô, điều anh nói với cô là, Chử Dạng, em sẽ vào đại học Thanh Hoa chứ?
Anh nghĩ em sẽ đến. Anh hy vọng em sẽ đến.
Hai người cách nhau một khung cửa sổ. Vốn dĩ anh mới là người lọt vào mắt xanh của cô, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào cô đã trở thành phong cảnh của anh.
Anh không nên vì thấy cô say lại xoay người rời đi tìm thuốc giải rượu trái cây cho cô. Thậm chí cả câu trả lời đồng ý hay từ chối cũng chưa bao giờ có thời gian để kịp nói. Cố Thanh Thức luôn cảm thấy có thứ gì đó đã hoàn toàn tuột khỏi tầm tay anh.
Giang Hải Trừng đột nhiên hỏi anh có muốn cùng chơi game hay không.
Cố Thanh Thức lần đầu tiên đồng ý.
“Mẹ nó! Tại sao cậu lại đoạt đầu người của lão tử! Lão tử dồn hết sức đánh cho người ta chảy máu tàn phế, cậu mẹ nó lại có thể thu đầu người ta bằng cách tấn công bình thường! Cậu mẹ nó chính là vua nhặt được của hời.”
Giang Hải Trừng bị người khác đoạt đầu người nên rất không vui liền đi đoạt đầu người của một người bạn cùng phòng khác bị chửi ầm lên.
“Cậu đợi đó! Ông đây nhất định sẽ đoạt về lại.”
Cố Thanh Thức tránh ở trong bụi cỏ, bỗng nhiên cười lên tiếng.
Giang Hải Trừng khiếp sợ: “Sao?”
“Không có gì.”
Lúc này, đối thủ đã đến đây trộm đồ, anh ta dùng chức năng dịch chuyển tức thời vọt đến trước mặt đối phương. Không đợi đối phương triển khai né tránh, thì đầu người đã rơi xuống đất.
Giang Hải Trừng bỏ tay ra tán thưởng: “Anh Thức thật là mạnh mẽ.”
***
“Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”
Xe đậu ở một góc khuất, đèn xe trên đỉnh đầu được mở lên, Chử Dạng luôn có loại dự cảm không tốt.
Từ Nam Diệp mở ra cửa sổ xe, làn gió buổi tối mát mẻ từ từ thổi vào trong xe.
Anh nhàn nhạt cười: “Anh thấy em hôm nay không ăn gì, có phải do đồ ăn không ngon không?”
Chử Dạng lắc đầu: “Không có.”
“Anh thấy em cũng không nói gì nhiều.”
“Tôi cũng không có gì để nói,” Chử Dạng hé môi, hai tay xoắn vào nhau, “Tôi không biết trước đây anh làm gì ở Zambia.”
Ý cười trên mặt Từ Nam Diệp đột nhiên giảm đi, anh thản nhiên nói tiếp: “Thật không?”
Cô không nói chuyện, kết quả Từ Nam Diệp cũng không mở miệng nữa.
Chử Dạng cảm thấy anh có gì đó không đúng. Trên thực tế thì từ lúc đi ăn khuya hôm nay đến khi những người khác xuống xe, trông anh không khác gì mọi khi. Dường như anh đối với những sự việc thường xuyên ngoài ý muốn xảy ra hoàn toàn không cảm thấy có cái gì sai.
Thậm chí còn là nhanh chóng tiếp nhận.
Mãi cho đến bây giờ, anh không nói một lời nào.
“Đàn anh, anh làm sao vậy?”
Nghe được sự quan tâm của cô, Từ Nam Diệp tháo xuống mắt kính đem đặt ở trên bảng điều khiển rồi xoa ấn huyệt Minh Huyệt.
(Huyệt Minh Huyệt = tên ở phía sau tai khi xoan ấn có tác dụng cải thiện thị lực, xoa dịu thần kinh)
Giọng anh vang lên nghe thật nhẹ nhàng: “Có người nhớ rõ lúc đó nhìn thấy anh, anh còn có chút kinh ngạc.”
Chử Dạng khó hiểu: “Tại sao lại kinh ngạc?”
“Không biết,” anh cười nhẹ hai tiếng, “Có lẽ là cảm thấy người khác chắc là đã sớm đem việc này quên đi rồi.”
Không bao lâu, Từ Nam Diệp đeo lại kính và đưa cho cô phiếu mua đồ đã nằm trong túi của anh đã lâu.
Chử Dạng suy nghĩ về chuyện này cả đêm. Bây giờ Từ Nam Diệp đã đưa cho cô, cô lại không muốn.
“Anh đưa em về phòng ngủ ký túc xá.” Anh dứt lời liền khởi động xe muốn rời đi.
Trong lòng cô có loại linh cảm nếu lúc này trở về sự việc sẽ trở nên tệ hơn.
Từ trước đến nay, Chử Dạng đều hành động theo lòng mình. Cô bỗng nhiên duỗi tay đặt lên tay Từ Nam Diệp đang đặt trên cần số.
Từ Nam Diệp bỗng nhiên dẫm phanh lại, nghiêng đầu nhìn cô.
“Coi như là tôi xen vào việc người khác. Lúc trước khi anh làm ở Zambia, anh đã gặp phải chuyện gì? Tại sao Tuệ Hạnh nói anh cứu ba của cô bé? Chẳng lẽ anh ở bên đó trừng phạt cái ác và phát huy cái tốt hay sao?”
Từ Nam Diệp hơi hơi ngốc lăng.
Chử Dạng chậc chậc hai tiếng, lại vì chính mình tìm bậc thang đi xuống: “Nếu anh không muốn nói tôi cũng không miễn cưỡng. Dù sao cũng không phải là tôi rất muốn biết.”
Cô quay cái ót kiêu ngạo của mình về phía Từ Nam Diệp.
Từ Nam Diệp rũ mắt một lúc, liền lại nở nụ cười.
Giọng nói của anh ôn nhuận: “Vậy anh không nói.”
Lại là như vậy.
Bất cứ khi nào muốn đi sâu vào chủ đề nào đó, anh liền đột nhiên im lặng.
Vĩnh viễn tiến lùi một cách hợp lí, vĩnh viễn rút lui đúng lúc.
Đổi lại là ngày thưởng, Chử Dạng cũng sẽ làm theo lời anh ta và không nhắc lại nữa, lúng túng tìm một chủ đề khác để cố gắng làm cho bầu không khí vui vẻ trở lại.
Nhưng cô hôm nay rất lạ.
“Tôi đã nói từ trước rồi, hôn nhân của chúng ta không có ý nghĩa gì,” cô thu hồi ánh mắt, phát ngốc nhìn chằm chằm ánh đèn đêm mờ ảo phía trước, “Bề ngoài thì đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, sống cùng một chỗ. Nhưng so với người xa lạ cũng không mấy khác nhau, cái gì cũng không thể hỏi. Cả Tuệ Hạnh hôm nay là lần đầu tiên gặp anh cũng biết chuyện của anh trước kia, còn tôi thì cái gì cũng không biết.”
Từ Nam Diệp nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi hơi cong lên::”Không can thiệp vào sinh hoạt của đối phương, đây chính là em đã đưa ra trước khi kết hôn.”
Chử Dạng á khẩu không trả lời được, làm bộ muốn xuống xe.
“Lúc trước, khi em với anh nói chuyện, em luôn thiếu sự quan tâm,” Từ Nam Diệp nghiêng đầu, giọng nói mang ý cười, “Tại sao hôm nay em lại tò mò như vậy?”
“Vậy anh rốt cuộc có muốn nói hay là không,” Chử Dạng nóng nảy, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, “Không muốn nói thì tôi cũng sẽ không ép anh nói.”
Từ Nam Diệp không chỉ phớt lờ cô mà còn giả vờ a một tiếng “Em ghen à?”
Lửa giận trong lòng Chử Dạng bị mở chốt
“Tôi giết anh!!!”
Từ Nam Diệp nhẹ nhàng chấn trụ được ma trảo cô đang duỗi qua bên đây, bắt chéo hay tay cô ra sau lưng, tay còn lại bỗng nhiên bóp chặt eo cô, đem cả người cô bế vào trong lòng ngực mình.
Bên trong xe khá chật chội, chỗ dành cho tài xế cơ bản không có nhiều chỗ trống, Chử Dạng ngồi ở trên đùi anh, toàn bộ thân thể đều như bị trói chặt, không thể động đậy.
Bên dưới mắt kính, đôi đồng từ màu hổ phách của nam nhân chứa đầy ý cười.
Chử Dạng giận chính mình lắm miệng hỏi anh.
“Em yên tâm,” môi mỏng của Từ Nam Diệp khẽ nhếch lên, giọng nói ngả ngớn, “Anh là người đàn ông không phải ai cũng có thể chiếm được.”
“……”
Lão biến thái.