Edit: Đậu Xanh
Các nhân viên trong cửa hàng áo cưới không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi người đàn ông kia đột nhiên xông vào nói muốn bao hết cả cửa hàng, sau khi thanh toán xong thì bảo bọn họ xuống tầng một đợi tuyệt đối không được lên đây.
Quản lý cửa hàng biết tầng trên còn có một cô gái đang thử váy cưới, nhìn vẻ mặt của người đàn ông này vốn không phải rất tốt, thậm chí có chút hung dữ tàn ác, bèn lấy hết can đảm tiến đến nói với Lục Diên: “Thưa ngài, tầng trên vẫn còn khách hàng đang thử váy cưới…để tôi lên gọi cô ấy xuống đây trước nhé?”
“Tôi đến tìm cô ấy.” Lục Diên bất ngờ mở miệng.
“Việc này… ngài, chúng tôi không biết rõ mục đích của ngài, tất nhiên không thể để ngài và cô gái kia ở riêng một mình, hy vọng ngài có thể hiểu cho.” Quản lý cửa hàng nhìn thấy dáng vẻ giàu có hống hách của anh, cũng không dám dây vào, chỉ cẩn thận nhỏ nhẹ nhắc nhở.
Lục Diên hơi chần chừ, anh không muốn làm khó các cô ấy, nhưng bây giờ anh thật sự rất vội, nên tùy ý nói dối một câu, “Cô ấy là bạn gái của tôi. Gần đây đang cãi nhau giận dỗi, tôi đến đây chỉ để dỗ cô ấy.”
Nhân viên cửa hàng ở một bên nghe thấy lời này thì có chút kinh ngạc, vẻ ngoài đẹp trai lại có tiền, bạn gái còn cãi nhau với anh ấy sao?
Quản lý cửa hàng tuổi tác khá lớn, tất nhiên không giống các cô nhân viên trẻ tuổi thích trai đẹp dễ lừa bịp, dựa vào lời nói từ một phía của anh, cô ấy vẫn không quá tin tưởng.
Với tinh thần phục vụ chuyên nghiệp, cô ấy quyết định chặn đường Lục Diên: “Thưa ngài, ngài nói như thế…tôi cũng không biết có nên tin hay không, chi bằng thế này, tôi đi gọi vị tiểu thư kia xuống đây, cho hai người nói chuyện?”
Lục Diên nhìn vị quản lý cửa hàng kia một lúc, anh bất lực lấy điện thoại từ trong túi quần ra, ngón tay lướt trên màn hình vài cái, chọn ra một tấm hình, anh đưa điện thoại đến trước mặt quản lý cửa hàng, “Được rồi chứ?”
Quản lý cửa hàng chăm chú nhìn kỹ, lần này thì tin thật…
Trên bức ảnh có một đôi học sinh, mặc đồng phục của trường, cô gái thấp hơn chàng trai rất nhiều, cô dựa vào lòng chàng trai như chú chim nhỏ nép vào người, chàng trai một tay nắm tay cô, một tay xoa đầu cô. Hai người nhìn nhau, tình cảm dạt dào trong đôi mắt gần như sắp tràn ra ngoài.
Nói thế nào nhỉ…chính là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.
Cô ấy thu hồi ánh mắt, “Xin lỗi ngài, chúng tôi sẽ chờ ở tầng một, chúc hai người sớm hòa thuận với nhau.”
Lục Diên sải bước đi về phía cầu thang, để lại một câu: “Cảm ơn.”
–
Trải qua quá trình làm tình, Thư Khả Du không còn sức lực, cả người mềm nhũn như một cây kẹo bông gòn bị tan chảy, cô nằm sấp trên người Lục Diên liên tục thở dốc. Lục Diên vươn tay vén mái tóc ướt đẫm của cô ra sau, để lộ gương mặt ửng đỏ, anh nở nụ cười, âm giọng khàn đặc: “Chảy nhiều mồ hôi như vậy, thật đúng là búp bê nước.” Nói xong anh còn ái muội dùng phía dưới chọc chọc vào tiểu h/uyệt ướt át của cô.
Thư Khả Du không còn sức để đánh anh nữa, chỉ có thể dùng đôi mắt trừng anh, tặng cho anh một đôi mắt xem thường.
Lục Diên cũng không giận, thậm chí còn cảm thấy buồn cười, anh hôn lên gương mặt nóng bừng của cô một cái, sau đó siết chặt eo cô, để cô dựa sát vào mình hơn, bầu v/ú mềm mại trắng nõn đè lên vòm ngực của anh, anh cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấy, cảm thấy tâm trạng dần mãn nguyện.
Anh ôm cô nghỉ ngơi thêm một lúc, Thư Khả Du vẫn rất ngoan ngoãn, tuy rằng lúc hôn môi có giãy giụa đôi chút, nhưng sau khi anh sờ bầu v/ú, thì người lại mềm nhũn không nói nên lời. Đầu lưỡi quấn quýt trong không khí, anh câu lấy em, em câu lấy anh.
Lục Diên cảm thấy phía dưới đã cứng, anh nhả đầu lưỡi cô ra, chậm rãi xoa vuốt sống lưng của cô, khàn giọng nói: “Tối nay đến chỗ anh.”
Đầu óc Thư Khả Du chưa phản ứng kịp, “Đến làm gì?”
“Làm tình. Anh vẫn còn muốn cắm em, làm tình ở chỗ này, anh sợ người khác nghe thấy tiếng kêu d/âm đãng của em.” Lục Diên cười cười nói, với lấy quần áo từ bên cạnh mặc vào cho cô.
Thư Khả Du đỏ mặt không nói nên lời.
Anh không thèm quan tâm cô nói gì, cầm bộ nội y màu hồng nhạt mặc vào cho cô, ngón tay lơ đãng lướt qua đầu v/ú non mềm, làm cô lại thình lình run rẩy một trận, tức hồng hộc quở trách anh.
“Làm sao? Sờ thôi vẫn chưa đủ, muốn anh hôn à?” Đáy mắt Lục Diên tỏ vẻ chế nhạo, lúc nói chuyện lại mang theo giọng điệu lưu luyến nhẹ nhàng.
Trong đầu Thư Khả Du giống như có thể ngay lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng anh hôn nơi đó của cô sẽ như thế nào, cô cắn anh, đôi mắt ửng đỏ.
“Thỏ con.” Lục Diên véo mặt cô nói.
–
Lúc Thư Khả Du và Lục Diên xuống tầng dưới, quản lý cửa hàng thầm nghĩ mình quả nhiên không nhìn nhầm, chỉ xem ảnh thôi đã cảm thấy bổ mắt, bây giờ nhìn người thật đứng cùng với nhau, vẫn thật xứng đôi.
Cô gái hai má hồng hào, bước chân có chút không vững, người đàn ông thì ngược lại dáng vẻ thỏa mãn, anh ôm eo cô đi ra ngoài, lúc sắp rời khỏi, còn nói với quản lý cửa hàng rằng: “Qua một khoảng thời gian nữa chúng tôi sẽ quay lại mua váy cưới.”
“Ai thèm đến mua cùng anh chứ!” Thư Khả Du nhỏ giọng mắng anh.
“Em đấy.” Lục Diên vô lại nhún vai.