Một đám đông chật ních bu quanh, gồm có khách khứa lẫn nhóm nhân viên phục vụ chân tay luống cuống không biết giải quyết ra sao.
Ông ba nhà họ Cố chen vào đám người, làm người hoà giải. Mặc dù ông ta cũng khinh thường Lâm Lương Trọng, lại che giấu rất tốt nên biểu tình trên mặt vẫn ra vẻ hiền hoà khôn khéo.
“Được rồi được rồi, giải tán thôi. Ngài Lâm, con trai vẫn còn nhỏ, chuyện xảy ra hôm nay cũng có thể chỉ là hiểu lầm, nếu không phiền thì mời đi vào trong dùng trà, rồi ngồi xuống từ từ nói.”
Ông ba nhà họ Cố đã cho bậc thang tốt để vuốt lại mặt mũi, nên Lâm Lương Trọng cũng thuận thế mà đồng ý.
Cố Thận Hành nhặt chiếc giày da bị đá bay kia ra, đưa đến bên chân Nghiêm Tư Vinh. Anh cũng không hề nhắc đến sự kiện cố ý hãm hại mình vừa nãy, mà cảnh tượng tối nay cũng là do anh chưa giải quyết thoả đáng hậu quả.
Nghiêm Tư Vinh lạnh mắt nhìn chiếc giày kia. Bây giờ, cơ bắp cả người y đều đang đau nhức, vừa rồi y cũng đã dồn hết chút sức cuối cùng dùng chân đá bay nó ra.
Đúng là hổ rớt xuống đồng bằng bị chó khinh, phượng hoàng rơi xuống nước đúng là không bằng gà.
Dù Nghiêm Tư Vinh có ăn chơi lêu lổng ra sao, thì vẻ ngoài vẫn luôn là quý ngài trẻ tuổi hào hoa lịch thiệp. Nhưng bây giờ lại vấp phải sự cố, còn bị vạch trần trắng trợn ở trước mặt công chúng. Sống suốt 25 năm qua, y chưa từng bao giờ có một giây phút nào uất ức phẫn nộ đến tận cùng như hiện tại cả.
Vốn dĩ, vai chính trong trò hề tối nay chính là Cố Thận Hành mới đúng!
Do Nghiêm Tư Vinh đã chịu đủ chuyện đả kích làm y phẫn nộ đến trước mắt đều tối sầm cả lại. Cố Thận Hành nhìn thấy sắc mặt của y không ổn, lập tức ôm lấy người, vội nói:
“Ngài Nghiêm hình như không khoẻ, để tôi đưa cậu ấy đi xem bác sĩ trước.”
Dù đã giải quyết xong chuyện bên này, nhưng ở vườn hoa bên kia, Cố Thận Hành vẫn không muốn quay về chút nào cả.
Ông ba nhà họ Cố móc di động ra gọi cho Cố Ngạn Hành; trong lúc này cha con nhà họ Lâm cũng đã lên lầu. Ông ta lại ra lệnh sai bảo không cho phản bác:
“Chuyện này cứ để Ngạn Hành xử lý, con quay về trước đi.”
“Để con đưa cậu ấy đến phòng y tế.”
Cố Thận Hành mặt không đổi sắc nói.
Ông ba nhà họ Cố âm u nhìn chằm chằm anh, như là muốn đâm xuyên qua cả người anh vậy.
“Đi lẹ rồi quay về ngay, con gái nhà họ Đường còn chờ con dắt con bé đi dạo đó.”
Cố Thận Hành muốn nói ra rất nhiều điều, nhưng anh hiểu rõ bản thân mình chưa đủ bản lĩnh để có thể trực tiếp chống đối, cho nên anh chỉ khẽ gật đầu.
Phòng y tế nằm ở trên lầu, bác sĩ dày dặn kinh nghiệm chỉ cần kiểm tra sơ cũng báo là không có vấn đề gì quá lớn. Chỉ nói có thể là do quá mệt, không được nghỉ ngơi đầy đủ. Rút máu xong, liền đi rồi.
Cố Thận Hành giúp y mặc lại quần áo đàng hoàng, đắp chăn lên. Trên người Nghiêm Tư Vinh còn toả ra mùi thơm sữa tắm thoang thoảng, xem ra là dã tắm rửa rồi.
Anh đốt một điếu thuốc, bấm số gọi cho thư kí, đi về phía bộ phận bảo an.
***
Cố Ngạn Hành cực kì lo lắng lại gấp gáp chạy vội lên lầu, hắn vừa mới nghe thấy nhân viên phục vụ bàn tán là Nghiêm Tư Vinh đã xảy ra chuyện —— chơi bời với đàn ông bị người nhà ập đến bắt tại trận.
Những lời phổ cập khoa học mà Cố Dục Hành đã giảng giải liền hiện ra trong đầu hắn:
“Hiện nay, nam giới có thể sinh con thì phải được cấy vào túi thai thì mới được. Còn cơ thể song tính thì cần phải có hai cơ quan sinh dục, mà xác suất sinh con lại cực kì thấp, cho nên càng không cần suy xét đến.”
“Sau khi thụ thai thành công bằng túi thai đã cấy, thì cũng sẽ dần theo đổi nồng độ hormone trong cơ thể, còn cần phải nới rộng sản đạo để làm chuẩn bị cho việc sanh nở sau này.”
“Nói cách khác, người thụ thai có nhu cầu tình dục tăng vọt hơn trước rất nhiều, trường hợp nghiêm trọng đến có triệu chứng như là nghiện tình dục vậy.”
“Sự biến đổi này rất khó mà phát hiện. Ở giai đoạn đầu thai kì, thể chất của người thụ thai sẽ trở nên cực kì nhạy cảm, rất là dễ bị kích động. Vì vậy, bọn em đều luôn kiến nghị tốt nhất cho chồng của người thụ thai nên phải luôn ở cạnh bầu bạn với người thụ thai cho đến hết quá trình thai kì mới được.”
“Bọn em có hơn 300 tình nguyện viên, chỉ có gần 10% người thụ thai mới xuất hiện phản ứng sốc phản vệ do sự tiết hormone quá mức ở giai đoạn đầu. Mà những người này sẽ có tinh thần kém cỏi khó bình ổn, hầu hết còn kèm theo chứng nghiện tình dục, rất là dễ ngoại tình.”
“Nhưng đó cũng không phải là do họ muốn làm vậy, đây là cơ chế tự bảo vệ cơ thể đảm bảo an toàn khi sinh ra đứa bé.”
“Vì vậy, lúc ban đầu có rất nhiều cặp chồng chồng dắt tay đồng lòng cùng nhau đến để thụ thai nhưng đến khi hết thai kì sinh con ra lại trở thành người xa lạ.”
“Cho nên trước mắt, bọn em vẫn chưa giải quyết được vấn đề này. Có lẽ đây là cái giá phải trả cho việc nam giới tự ý thụ thai đi. Còn nếu chặn lại lượng hormone tiết ra, thì thai nhi bên trong cũng sẽ chết ngay. Vì vậy chỉ có thể mặc cho lượng hormone càng tiết ra càng nhiều, đến mức chi phối được cả đại não của họ.”
“Xét cho cùng thì cảm xúc của một con người, không phải đều bị điều khiển từ đủ loại hormone nội tiết tố khác trong cơ thể nên mới sinh ra các cảm xúc phẫn nộ, vui sướng, phấn khích, giận dữ hay sao.”
“Lời khuyên tốt nhất của em dành riêng cho người thụ thai đó chính là hãy thật cẩn thận. Cũng muốn nhắc nhở rằng, tuy đây đúng là đứa con đáng mong đợi dành riêng cho giới đồng tính, nhưng hành động này cũng trái với tự nhiên, nên cái giá phải trả rất đắt kèm theo đó còn có thể là sự trả thù ác ý từ đến sự cân bằng của tự nhiên.”
Mà toàn bộ trong đầu Cố Ngạn Hành chỉ xuất hiện duy một sự kiện là, Nghiêm Tư Vinh có thể, đã có thai con của hắn!
Mà y, lại còn không thèm để ý tới, còn phóng khoáng mà cắm sừng hắn!!
Đúng là mẹ nó chết tiệt mà!
Cố Ngạn Hành chạy lên trên lầu.
Bác sĩ đã rời khỏi phòng y tế qua phòng bên cạnh để vội vàng phân tích xét nghiệm.
Cố Ngạn Hành hít sâu một hơi đi đến trước giường, nhìn người sắc mặt tái nhợt, cau mày đang nằm bất tỉnh trên giường.
Cố Ngạn Hành kéo một góc chăn lên, nhìn thấy áo sơ mi cài nút chỉnh tề của y, mới khẽ thở phào một hơi, tiếp đó mới sực nhớ ra có chút không đúng, mà thò tay đến run rẩy mở nút áo ra. Ngay tức khắc, hiện ra đám dấu hôn rải rác khắp làn da trắng nõn, kích thích đến hai mắt hắn đều đỏ hết cả lên.
Không có một thằng đàn ông nào có thể chấp nhận chuyện việc mình bị cắm sừng trên đầu cả!
Hắn lại dùng hai run rẩy cởi ra quần ngoài của Nghiêm Tư Vinh.
Trên lớp vải xám của chiếc quần lót mới tinh này, nổi bật lên một vệt sậm màu thấm ướt dính nhớp cực kì chói mắt.