Kiều Kiều Vô Song

Chương 205: Tạ Lang Quyết Định



Edit: Frenalis

Bên trong khoang thuyền, Cơ Tự quỳ gối thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn Vương Trấn.

Vương Trấn cứng người, cúi đầu nhìn xuống. Dưới ánh đèn lờ mờ, hắn nhìn chằm chằm Cơ Tự với vẻ mặt phức tạp.

Cả hai đều là những người thông minh. Họ hiểu rõ lý do vì sao hoàng đế vẫn chưa ra tay với Tạ Lang dù đã bắt được chàng bấy lâu nay. Đó là vì hoàng đế e dè thế lực còn sót lại của Tạ Lang và mối liên hệ của Tạ Lang với Cơ Việt.

Nếu Cơ thị chính là Cơ Việt thì mối đe dọa càng nhân đôi.

Vì là Cơ thị, nàng nắm giữ tư binh của Tạ Lang. Chỉ cần một lời kêu gọi, nàng có thể tập hợp được một lượng lớn người theo Tạ Lang, gây ảnh hưởng đến sự cai trị của Lưu Tống. Hơn nữa, với khả năng thông linh của Cơ Việt, nàng có thể dễ dàng thao túng dư luận.

Nói cách khác, chừng nào Cơ thị còn sống, hoàng đế sẽ không dám giết Tạ Lang.

Trong khoang thuyền chật hẹp, hai người im lặng, chỉ có tiếng thở dồn dập vang lên.

Không biết qua bao lâu, Vương Trấn cất lời: “Nàng hãy đứng lên đi.”

Hai mắt Cơ Tự sáng rực trong bóng đêm. Nàng từ từ đứng dậy.

Vương Trấn bước đến bên cửa sổ, quay lưng về phía Cơ Tự, khẽ nói: “Ba ngày trước, bệ hạ nhận được tin tức có người nhìn thấy Cơ Việt ở khúc sông Trường Giang thuộc đất Thục. Vốn dĩ bệ hạ không tin, nhưng Cơ Việt tiên đoán sự việc thứ nhất là thật, nên ngài buộc phải tin.”

Nói đến đây, Vương Trấn quay đầu nhìn Cơ Tự: “Bệ hạ tin rằng Cơ Việt là một thân phận khác, vì vậy sẽ không còn e dè nàng như trước. Nhưng mà, Cơ Việt thật sự là nàng sao? Nàng lấy thân phận Cơ Việt lừa gạt mọi người, cũng lừa cả ta cùng Lưu Khiên.”

Vương Trấn hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp: “Khi ta nghi ngờ Cơ thị chính là Cơ Việt, ta đã chuẩn bị một số kế hoạch.” Dừng một chút, hắn nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Rạng sáng mai, một nhóm hải tặc sẽ tấn công con thuyền của chúng ta. Khi đó, nàng nhân cơ hội hỗn loạn mà trốn đi…”

Lời Vương Trấn vừa dứt, Cơ Tự liền lạy dài không dậy nổi.

Nàng biết, kế hoạch nghe có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại ẩn chứa vô vàn nguy hiểm. Một sơ hở nhỏ cũng có thể khiến hắn mất mạng, chứ đừng nói đến việc bảo toàn tính mạng.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Cơ Tự, Vương Trấn im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Bấy lâu nay, ta đều mong nàng có thể được bình an hạnh phúc…”

Nói xong, hắn bước nhanh ra cửa khoang và biến mất.

Sau khi Vương Trấn rời đi, Cơ Tự chậm rãi ngồi lại trên giường. Trong bóng tối mờ mịt, nàng vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ.

Một lát sau, Cơ Tự gọi hai bộ khúc của Trần Thái Trọng đến và trao đổi một số điều.

Rạng sáng hôm sau, trời vẫn còn tối mịt.

Trên sông Trường Giang, lửa sáng ngời. Mấy chiếc thuyền cướp biển bao vây con thuyền khách, khí thế hung hãn. Giữa lúc hoảng loạn, Cơ Tự lặng yên không tiếng động xuất hiện trên chiếc thuyền nhỏ, cũng thừa dịp bóng đêm biến mất ở cuối chân trời.

******

Cơ Tự được đưa đến một làng chài bằng thuyền nhỏ, nghỉ ngơi chưa đến ba ngày, Trần Thái Trọng bí mật phát ra tin khẩn, truyền đi khắp nơi.

Ba ngày sau, hàng trăm người tìm đến làng chài. Tiếp theo đó, Tạ Tịnh – người mà Cơ Tự luôn tìm kiếm nhưng không thấy tăm hơi, cũng xuất hiện. Ngay sau khi Tạ Tịnh xuất hiện, một nghìn binh mã đã được điều đến.

Dưới sự bảo vệ của đội quân, Cơ Tự cùng mọi người hướng về phía Bắc Nguỵ. Dọc đường họ nhận được sự hỗ trợ từ nhiều người và số lượng quân ngày càng tăng. Cơ Tự cũng thông qua mọi người lan truyền tin đồn về sự xuất hiện của mình và việc Cơ thị chính là Cơ Việt.

Một tháng sau khi Cơ Tự bị “cướp” trên sông Tô Châu, nàng đã đến biên giới giữa Bắc Nguỵ – Lưu Tống và đóng quân tại đó. Lúc này số lượng binh mã đi theo nàng đã lên tới một vạn người.

Cơ Việt một lần nữa xuất hiện với phong thái cao quý lẫm liệt, tuy gầy gò tiều tụy nhưng vẫn toát lên vẻ phi phàm, với đám thuộc hạ đông đảo như mây.

Sau khi xuất hiện, Cơ Việt đã làm ba việc quan trọng:

Thứ nhất, khi được hỏi về mối quan hệ với Cơ Tự, Cơ Việt đã thẳng thắn thừa nhận rằng họ vốn là cùng một người. Hắn vốn là nữ nhi, chỉ vì uất hận việc tình lang Tạ Thập Bát coi thường, nên đã cải trang thành nam giới và xuất hiện chốn triều đình.

Thứ hai, trước mặt thiên hạ, Cơ Việt đã sai người truyền tin nhanh mời Quốc sư Bắc Nguỵ cùng Thôi Huyền, tộc trưởng Thôi thị đến hội ngộ. Thôi Huyền và Khấu Khiêm Chi đều sảng khoái đáp ứng. Lúc này mọi người mới biết rằng Cơ Việt đã từng cứu mạng Thôi Huyền.

Thứ ba, Cơ Việt tuyên bố mình đã mang thai con của Tạ Lang. Tin tức này càng thu hút thêm vô số người đi theo.

Có thể nói, ba tin tức mà Cơ Tự tuyên bố đều liên quan đến chuyện cá nhân của nàng. Tuy nhiên, khi ba tin tức này truyền đến tai Lưu Tống hoàng đế, đã khiến hắn nổi trận lôi đình!

Ở tin tức thứ nhất, Cơ Tự xác nhận mối quan hệ giữa Cơ Tự và Tạ Lang, đồng thời khẳng định Cơ thị chính là Cơ Việt. Điều này củng cố thân phận kép của Cơ Tự, thành công khiến hoàng đế lo ngại.

Tuyên bố thứ hai của Cơ Tự, sử dụng uy thế của Bắc Nguỵ để uy hiếp Lưu Tống hoàng đế. Việc Cơ Tự có quân đội và quan hệ thân thiết với Bắc Nguỵ khiến mối nguy hiểm từ nàng không thua kém gì Lưu Nghĩa Khang.

Đến tuyên bố cuối cùng, thể hiện rõ ràng hơn mối quan hệ giữa Cơ Tự và Tạ Lang, khiến hoàng đế lo lắng nếu sát hại Tạ Lang, đứa con trong bụng Cơ Tự sẽ trở thành mồ côi và có thể dẫn đến sự nổi dậy của những người ủng hộ Tạ Lang.

Chỉ ba tin tức đơn giản thôi mà đã khiến Lưu Tống hoàng đế lâm vào đường cùng. Hiện tại hắn đứng trước hai lựa chọn: hoặc là tiếp tục ra lệnh giết Tạ Lang, nhưng phản loạn Lưu Nghĩa Khang vừa mới bình, tổn thương còn chưa lành hẳn, nếu qua đó bức cho Cơ thị phản loạn, sẽ làm lung lay nền tảng lập quốc; hoặc là thả Tạ Lang.

Thoạt nhìn, đây là lựa chọn không cần đắn đo. Tạ Lang vốn là danh sĩ nổi tiếng, khi hắn thả Tạ Lang, chỉ cần Tạ Lang hứa quản tốt phụ nhân của mình, tuyệt đối sẽ không làm phản, thì hoàng đế cũng không còn nỗi lo về sau.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ hoàng đế đã bí mật bắt Tạ Lang, không ai hay biết. Hơn nữa, hắn cũng không có ý định công khai việc này. Lẽ nào một vị hoàng đế uy quyền lại hành xử như kẻ tiểu nhân, lén lút bắt người và che giấu hành động của mình? Việc làm này sẽ hoàn toàn làm mất đi uy tín của hoàng đế và khiến hắn trở thành đề tài chê bai của muôn đời sau.

Bế tắc và phẫn nộ, Lưu Tống hoàng đế cùng các cận thần thân tín bàn bạc suốt đêm nhưng vẫn không tìm ra giải pháp. Cuối cùng, hắn quyết định đích thân đến lao ngục để gặp Tạ Lang.

Địa lao này được xây dựng dưới chân núi, lối vào vô cùng bí mật, nếu không có người dẫn đường, sẽ không bao giờ tìm thấy. Hoàng đế đi đến cửa ngục nơi giam giữ Tạ Lang, trong lòng mang theo nhiều tâm trạng phức tạp. Đối với Tạ Lang, hắn vừa kiêng kỵ vừa nể phục tài năng của chàng. Do đó, ngục thất nơi giam giữ Tạ Lang được dọn dẹp sạch sẽ, thoáng mát và yên tĩnh.

Danh sĩ vốn dĩ quang minh chính đại, không bao giờ đâm sau lưng người khác. Cho nên hoàng đế không cần lo lắng Tạ Lang sẽ ám sát mình. Hắn vung tay ra hiệu cho lính canh mở cửa, hắn cũng không mang theo bất cứ người nào, chậm rãi bước vào ngục thất.

Tạ Lang đang say sưa đọc sách bên cửa sổ, ánh sáng chiếu qua mái nhà hắt xuống in bóng trên quyển sách tre. Khi đọc đến đoạn cảm động, Tạ Lang còn tiện tay vẽ phác họa lên nền nhà.

Hoàng đế tiến đến trước mặt Tạ Lang, im lặng đứng đó. Sau một hồi, hắn lên tiếng: “Tạ Lang, ngươi có muốn biết tin tức về phụ nhân của ngươi hay không?”

Tạ Lang từ từ buông thẻ tre trong tay, ngẩng đầu nhìn lên. Chàng mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Nàng đã nhìn thấu thế cục, biết ta rơi vào tay của ngươi?” Dừng một chút, chàng thản nhiên nói: “À, lấy cách làm người của Cơ Tự, nếu nàng biết ta bị ngươi bắt được, tất nhiên là không thuận theo cũng sẽ không buông tha, chắc hẳn giờ này nàng đã công khai thân phận Cơ Việt và liên lạc với bạn tốt ở Bắc Nguỵ để cứu ta.”

Nghe vậy, sắc mặt hoàng đế trở nên khó coi.

Hắn chắp tay, nặng nề nhìn chằm chằm Tạ Lang một hồi rồi từ từ nói: “Trẫm giống như Tào Mạnh Đức, nhất là không thích loại người quá mức thông minh như Dương Tu.” Lại một lần nữa so sánh Tạ Lang với Dương Tu.

Tạ Lang nghe vậy, nhịn không được bật cười. Chàng lười biếng cúi người cầm lấy cuốn sách tre kia, một bên lật xem, một bên thanh thản nói: “Ta so với Dương Tu mạnh hơn nhiều, hắn còn muốn học thành văn võ nghệ để sánh vai cùng đế vương, còn ta, cả đời này chỉ mong cầu sự tiêu dao tự tại.”

Nghe được bốn chữ “tiêu dao tự tại”, tâm thần hoàng đế khẽ động.

Tạ Lang lại nói: “Ta biết ngươi kiêng kỵ điều gì. Ngươi nghe nói ta ở Bắc Nguỵ dùng những thủ đoạn để làm lung lay căn cơ Bắc Nguỵ, nên sợ ta cũng sẽ dùng những thủ đoạn đó lên người ngươi? Đáng tiếc ngươi cũng không sáng suốt, nếu ta không quan tâm đ ến việc sinh linh đồ khổ, sớm tại lần đầu tiên ngươi đối với ta có sát khí, ta đã đánh trả. Sao mỗi lần bệ hạ ra tay, ta chỉ là bị động phòng thủ?”

Lời nói của Tạ Lang khiến hoàng đế lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Im lặng một hồi lâu, hoàng đế đột nhiên nói: “Vậy thì ngươi hãy viết một phong thư, bảo phụ nhân của ngươi trở về Kiến Khang, đừng ở ngoài kia giảo hoạt hô phong hoán vũ!”

Hoàng đế này, lại coi chàng như kẻ ngốc sao? Chàng không có bất kỳ lời hứa hẹn nào từ hắn, mà lại muốn ra lệnh cho Cơ Tự đi tìm chết?

Nghĩ đến đây, Tạ Lang bật cười ra tiếng, chảng hài hước nhìn hoàng đế, nói: “Bệ hạ, ta tuy không đành lòng thương hại sinh linh gây nên chiến hỏa, nhưng cũng không phải kẻ ngu trung. Huống hồ, phụ nhân của ta từ trước đến nay tùy hứng, ta không thể lừa gạt nàng trở về!”

Nghe Tạ Lang chế giễu, hoàng đế lúc này sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Hắn mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Tạ Lang một hồi lâu, mới nặng nề nói: “Vậy ngươi có tính toán gì không?”

Tính toán? Hoàng đế bị bức đến không còn cách nào, lại cố ý đến hỏi phạm nhân hay sao?

Tạ Lang cười, chàng biết, mấu chốt của cuộc đàm phán đã đến.

Tạ Lang buông sách tre, chậm rãi đứng lên, thong thả ung dung sửa sang lại y quan, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, biểu tình nghiêm nghị: “Nếu bệ hạ muốn cả hai cùng an tâm, Tạ Lang có một kiến nghị.” Ngay lúc hoàng đế nghiêm túc nghe, Tạ Lang chậm rãi nói tiếp: “Bệ hạ cần ra ý chỉ, trong lúc con cháu Lưu thị còn tại vị, không được tru sát Tạ Thập Bát cùng Cơ thị!”

Đây lại là trực tiếp yêu cầu hoàng đế bảo vệ tính mạng cho mình cùng Cơ Tự. Hoàng đế vô liêm sỉ, loại mệnh lệnh ban bố thiên hạ dưới hình thức thánh chỉ, cũng sẽ không có mặt mũi lật lọng.

Sắc mặt hoàng đế lập tức đại biến.

Hắn lạnh lùng nhìn Tạ Lang, đang muốn trào phúng, Tạ Lang lại chậm rãi nói: “Làm trao đổi, Tạ Thập Bát cũng không còn được gọi là con cháu dòng chính của Trần Quận Tạ thị, từ nay trở đi, xóa tên khỏi Tạ thị dòng chính, Tạ Lang chỉ là con cháu dòng bên.”

Lời Tạ Lang vừa dứt, hoàng đế liền ngẩng đầu lên, không dám tin mà nhìn Tạ Lang.

Ở thời đại này, gia tộc trong mắt mọi người có vị trí vô cùng quan trọng, vượt xa cả tính mạng. Lời nói của Tạ Lang đồng nghĩa với việc chàng sẽ bị tước đoạt vị trí người đứng đầu Trần Quận Tạ thị, sẽ ngang hàng với địa vị của đám người Tạ Quảng. Có thể nói, sau này, Tạ Lang ngoài còn họ Tạ, chỉ còn có thể hiến tế cho tổ tiên Trần Quận Tạ thị, còn lại là hai bàn tay trắng!

Đương nhiên, việc Tạ Lang “hai bàn tay trắng” đối với hoàng đế lại là điều cầu mà không được. Phải biết rằng, một khi lời nói của Tạ Lang được thực thi, ít nhất có tới chín phần những người vốn vô cùng kính ngưỡng chàng sẽ thất vọng. Trong một thời đại mà gia tộc quan trọng hơn tính mạng, việc chàng từ bỏ gia tộc để bảo vệ tính mạng là điều không thể tránh khỏi khiến mọi người thất vọng.

Mà đối với hoàng đế, nếu không còn Trần Quận Tạ thị làm chỗ dựa, Tạ Lang dù có thông thiên tài năng cũng chỉ có thể trở thành một kẻ phú quý nhàn rỗi.

Trong ngục thất, hô hấp hoàng đế có chút dồn dập. Hắn nhìn chằm chằm Tạ Lang với vẻ mặt phức tạp, đến lúc này hắn mới lần đầu tiên thừa nhận, Tạ Thập Bát thực sự không có dã tâm, ngay cả Trần Quận Tạ thị lừng lẫy như vậy, chàng cũng nói bỏ là bỏ!

Sau một hồi lâu, hoàng đế vung tay áo, nhàn nhạt nói: “Trẫm cần cân nhắc một phen.” Dứt lời, hắn xoay người bước ra khỏi ngục thất.

Ngay sau khi hoàng đế rời đi, nhóm người Tạ Quảng ở bên ngoài nhà lao lập tức xông vào. Họ trợn mắt nhìn Tạ Lang, từng người mang vẻ mặt phức tạp tột độ, trong đó có cả sự phẫn nộ khó hiểu và sự mờ mịt mất mát.

Gia tộc chính là gốc rễ của một người, và địa vị gia tộc chính là gân cốt của người đó. Trên thế gian này, có bao nhiêu tiểu cô si mê Trần Quận Tạ Thập Bát? Nếu họ biết Tạ Thập Bát không còn là con cháu dòng chính của Trần Quận Tạ thị, chỉ sợ cũng sẽ không còn sức hấp dẫn người?

Đối mặt những ánh mắt chăm chú của chúng bộ khúc, Tạ Lang cúi xuống nhặt cuốn sách tre “Tiêu Dao Du” của Trang Tử. Sau khi phủi bụi nhẹ nhàng, chàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhóm người Tạ Quảng với hai mắt sáng ngời. Thanh âm bình thản của chàng vang lên: “Chư vị, chúng ta đều còn trẻ, bất quá cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Nhưng quãng thời gian ngắn ngủi ấy, đã trải qua biết bao thăng trầm, hứng chịu bao nhiêu biến cố của cuộc đời. Giờ đây có cơ hội thoát khỏi những ràng buộc trói buộc, còn gì phải luyến tiếc? Nửa năm qua, chúng ta đã sống trong cảnh ngộ éo le. Hãy thử tưởng tượng nếu được rong ruổi khắp non sông gấm vóc, ngắm bình minh trên đỉnh Thái Sơn, hay chiêm ngưỡng con sóng vỗ bờ Đông Hải. Còn điều gì níu chân chúng ta nữa đây?”

Lời Tạ Lang đầy chân thành, ca ngợi cho cuộc sống tiêu dao tự tại. Tạ Quảng lắng nghe, ánh mắt bỗng lóe lên tia sáng. Hắn thầm nghĩ: “Đúng vậy, nếu một ngày kia ta có thể thoát khỏi những ràng buộc này, chẳng cần bận tâm đ ến những đắng cay ngọt bùi của cuộc đời, được tự do rong ruổi giữa non sông hùng vĩ, thì còn gì tuyệt vời hơn?

Tuy Tạ Lang đã thoát ly khỏi dòng chính, nhưng lời nói của chàng vẫn có ảnh hưởng nhất định đến nhóm người Tạ Quảng. Nỗi thống khổ của họ trước đây phần lớn xuất phát từ những gian khổ mà Tạ Lang phải trải qua. Nghe chàng nói về cuộc sống tự do, họ lại nhen nhóm hy vọng. Suy cho cùng, mấy năm nay, bọn họ đi theo Tạ Lang đã trải qua quá nhiều sinh tử, thật đúng là có chút mệt mỏi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.