Bởi vì mãi bận rộn vụ án của Miêu Thu Lam, Long Nghị đã hai đêm không chợp mắt. Lúc trưa, trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, anh thật sự không chịu nổi nữa, nên nằm trên ghế salong thiếp đi. Chưa ngủ bao lâu, đã nghe thấy tiếng cửa văn phòng mở ra, mở mắt nhìn, là Âu Dương Nhược. Âu Dương Nhược thấy anh đang nghỉ trưa, vội rút cái chân vừa bước vào lại, đang định đóng nhẹ cửa lại, Long Nghị ngồi dậy nói “Có chuyện gì không?”
Âu Dương Nhược chỉ có thể đẩy cửa bước vào, báo cáo nói: “Tôi đã xác thực với hải quan bên phía châu hải rồi, vào ngày 20 đến 23 tháng này, Vu Xuyên quả thật đã đến Macao, hắn nhập cảnh ở cửa khẩu Cộng Bắc Châu Hải, chính giữa không hề trở về qua.” Long Nghị bóp nhẹ huyệt thái dương hơi đau nói: “Nói như vậy, bằng chứng chứng minh lúc xảy ra vụ án Vu Xuyên không ở hiện trường, là có thể thành lập. Xem ra hắn quả thật không liên quan đến vụ án này.” Âu Dương Nhược nói: “Hắn ở Macao, không có nghĩa là hắn không thể giết Miêu Thu Lam.”
Long Nghị ngẩn đầu nhìn trợ lý của mình, hỏi: “Ý của cô là, hắn có thể mua người đi giết người?” Âu Dương Nhược gật đầu nói: “Phải đó, người có thân phận như hắn, giết người cũng không nhất định phải đích thân ra tay.” Long Nghị nói: “Điểm mà cô nói, thật ra tôi cũng từng nghĩ qua. Nhưng tôi cảm thấy khả năng không cao. Chúng ta đã điều tra qua trên xe lửa rồi, hung thủ có lẽ là một người đàn ông ở cùng trong khoan xe giường nằm với Miêu Thu Lam. Miêu Thu Lam đã mua 4 tấm vé xe của căn phòng xảy ra vụ án, cũng có nghĩa là, nếu không có sự đồng ý của cô ta, người khác không thể nào vào ở được. Cô nghĩ thử xem, một phú bà khắc khe như Miêu Thu Lam, sẽ vô duyên vô cớ đồng ý để một người đàn ông xa lạ ở cùng một phòng với mình sao? Cho dù hung thủ mà Vu Xuyên mời, trùng hợp cũng là người quen của Miêu Thu Lam, tôi nghĩ nếu không phải quan hệ đặc biệt thân cận, cô ấy cũng sẽ không đồng ý đối phương vào phòng của mình ở. Hơn nữa, cô gặp qua hung thủ kéo theo hành lý 34 tất nặng như vậy đi giết người qua chưa?”
Long Nghị nói: “Từ tình hình chúng ta nắm được hiện giờ cho thấy, người đàn ông có thể khiến cô ta đồng ý ở cùng một phòng, có lẽ chỉ có 2 người: Một là Vu Xuyên. Vu Xuyên là chồng cô ta, nếu trên xe lửa đưa ra yêu cầu muốn ở cùng phòng với cô ta, cô ta có lẽ không có lý đo từ chối.” “Người còn lại, chính là Trịnh Nhất Kiếm phải không?” Âu Dương Nhược hỏi. “Đúng, chính là hắn, Miêu Thu Lam đã hoàn toàn bị tên” Lưu Đức Hoa “này làm mê mẫn rồi, nếu Trịnh Nhất Kiếm cùng đi cùng ở với cô ta, cô ta đương nhiên là cầu còn không được rồi.”
Âu Dương Nhược nhúng vai, mặt lộ ra vẻ khó xử nói “Nhưng bây giờ 2 người này, đều có chứng cứ chứng minh không có mặt ở hiện trường một cách hoàn hảo, chúng ta đã loại trừ khả năng gây án của họ một cách rất thận trọng rồi. Tôi cảm thấy..” Nói đến đây, cô có hơi ấp úng. “Cô cảm thấy thế nào?” Anh nhìn cô. “Tôi cảm thấy vụ án này, hình như đi một vòng lớn, cuối cùng lại trở về điểm ban đầu.” Âu Dương Nhược đến gần “Đội trưởng Long, hay anh suy nghĩ thêm một chút, có lẽ phán đoán ban đầu của tôi là chính xác.” Long Nghị hiểu ý của cô, nói: “Ý cô là, vụ án này không phức tạp như chúng ta tưởng, kì thật hung thủ chính là Hầu Tiểu Ất?”
“Đúng, tôi cảm thấy chính hắn vì tước đoạt tài sản mà giết chết Miêu Thu Lam, cuối cùng sau khi tỉnh lại, cảm thấy bạn thân khó mà thoát thân, chỉ có thể tùy tiện bịa ra một ông lão tóc đỏ.” Nói đến đây, Âu Dương Nhược hình như đột nhiên nhớ ra điều gì “À, phải rồi, sáng nay lúc tôi tra hỏi hắn, hắn nói lỡ miệng, hắn vốn không phải làm mất vé trên xe lửa, mà hắn không hề mua vé, hắn trốn vé lên xe. Bởi vì hắn đã gây án ở thành phố Khúc Giang, sợ bị cảnh sát bắt được, muốn ra ngoài lánh một thời gian, cho nên leo rào vào trạm xe lửa, lúc bị bảo vệ phát hiện đuổi theo, trùng hợp có một chuyến xe lửa dừng ở bên trạm, hắn không hề nhìn rõ chuyến xe, cũng không biết thời gian khởi hành, nói chung là cứ chen lên đại.”
“Cái gì?” Long Nghị từ trên ghế đứng phắt dậy, nhìn cô hỏi “Cô chắc chắn là hắn không hề nhìn rõ chuyến xe, cũng không biết thời gian, đã lên xe?” Âu Dương Nhược bị hành động của anh làm giật mình, gật đầu nói: “Đúng vậy, chính miệng hắn đã nói với tôi. Hắn còn nói sau khi lên xe hắn đã gặp Miêu Thu Lam ở trước cửa khoan xe giường nằm.” “Ái, tình hình quan trọng như vậy, sao cô không nói sớm?” Long Nghị nắm lấy áo khoác trên ghế, vừa mặc lên người, vừa bước ra khỏi văn phòng: “Đi, chúng ta đi gặp Hầu Tiểu Ất này.” Âu Dương Nhược không hề nhìn ra được thông tin này có chỗ nào quan trọng, nếu không cũng không muộn như vậy mới báo cáo với Long Nghị.
Cô đi theo phía sau đại đội trưởng hỏi: “Đội trưởng, không phải anh thật sự cho là con khỉ gầy đó chính là hung thủ đấy chứ?” “Hung thủ không phải hắn.” Ngữ khí của anh rất kiên định nói “Tôi có thể chắc chắn với cô, tôi đã biết hung thủ là ai rồi, bây giờ điều duy nhất phải làm, chính là phá giải thủ pháp gây án của hắn.” Hai người bước nhanh đến phòng tạm giam, Hầu Tiểu Ất vừa thấy Long Nghị đã bổ nhào lên ôm lấy chân hắn, vừa khóc vừa nói: “Anh cảnh sát, tôi bị các người nhốt mấy ngày rồi, khi nào anh thả tôi ra?” Long Nghị trả lời “Vẫn là câu nói đó, chỉ cần cậu giúp bọn tôi phá vụ án mạng của Miêu Thu Lam, tôi lập tức thả cậu đi. Cảnh sát Khúc Giang muốn bắt cậu, đó là chuyện của họ.”
Khỉ gầy ngẩng mặt đáng thương hỏi: “Vậy vụ án này, rốt cuộc đã phá chứ?” Long Nghị nói: “Sắp rồi, nếu cậu nói thật với tôi, vụ án này lập tức có thể phá ngay.” “Tôi đã nói thật rồi, ngay cả chuyện tôi trốn vé, tôi cũng đã nói với cô cảnh sát xinh đẹp này rồi.” Khỉ gầy quay đầu nhìn về phía Âu Dương Nhược, xem chút hất luôn cả nước mũi lên người cô. Long Nghị hỏi: “Cậu nói cậu ngay cả chuyến xe nào cũng không nhìn ra, đã lên xe rồi, đúng không?” “Đúng vậy! Lúc đó tôi đang bị một bảo vệ rượt theo, làm gì có thời gian nhìn xem chuyến xe này là chuyến nào chứ? Dù sao thì có xe dừng ở bên trạm, nên trà trộn vào đám người chen lên, cũng không biết chuyến nào, mấy giờ khởi hành, sẽ kéo mình đến đâu. Tôi đã gây án ở Khúc Giang, chỉ muốn đến bên ngoài lánh một thời gian, chỉ cần có thể rời khỏi Khúc Giang, đi đâu cũng được.”
Long Nghị gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy sau khi cậu lên xe, tình hình thế nào? Trên xe người nhiều không? Cảnh sắc bên ngoài thế nào?” “Người đương nhiên nhiều rồi, chật lắm. Lúc tôi lên xe, sắc trời đã tối, tôi nhìn thấy bên ngoài cửa sổ một màn đen bao trùm, một chút ánh sáng cũng không có, không thấy gì cả.” “Sau đó thì sao?” “Sau đó trong khoan xe đột nhiên có một nhân viên kiểm vé đến, tôi chỉ có thể từng khoan tùng khoan trốn về phía sau, đi đến trước cửa khoan giường nằm, mới cắt đuôi của nhân viên kiểm vé đó.”
“Phải rồi, cậu nói cậu gặp qua Miêu Thu Lam ở trước cửa khoan giường nằm?” “Đúng vậy, lúc đó phú bà vừa đi ra từ nhà vệ sinh, tôi đã lên trước hỏi thăm chuyến xe này chạy đi đâu. Phú bà này còn cười tôi, nói tôi lên xe sao ngay cả đi đâu cũng không biết. Tôi nói lão tử trốn vé lên xe, không biết đây là chuyến nào, cũng không biết thời gian, càng không biết chuyến xe này sẽ chạy đi đâu. Sau đó cô ta nói với tôi, chuyến xe này giữa đường sẽ dừng ở những trạm nào, cô ta cũng không biết, cô ta chỉ biết cô ta đến Nam Xương xuống xe.” “Lúc đó cậu có nhìn rõ cô ta đi vào phòng số mấy không?”
“Trong hành lang đèn tối như vậy, làm sao nhìn rõ chứ? Sau đó thì lão già quái dị đó kéo tôi vào uống rượu, tôi cũng không biết vào phòng số mấy. Mãi đến sau này các anh đến, mới biết thì ra đó là phòng số 5.” “Sau khi cậu hôn mê, hoàn toàn không có cảm giác sao?” “Nói nhảm, ai hôn mê lại có cảm giác chứ? Tôi chỉ nhớ hình như mình mơ thấy một giấc mơ, trong mơ bị nhốt trong một căn phòng đen, căn phòng đó rất nhỏ, tôi tùy ý cử động một cái, đã có thể chạm đến 4 bức tường.” “Rất tốt, bây giờ, tôi còn một câu hỏi cuối cùng, cậu nhất định phải thành thật trả lời.” Long Nghị trịnh trọng nói “Tôi thấy trên tay cậu không đeo đồng hồ, cũng không có di động, làm sao cậu khẳng định thời gian hung thủ vứt xác là khoảng 8: 30 tối?”
Khỉ gầy nói: “Thời gian là tôi nghe lão già đó nói. Lúc tôi vào uống rượu, hắn nói với tôi đã 8 giờ tối rồi. Chúng tôi uống khoảng hơn nửa tiếng, sau đó hắn bắt đầu vứt xác, cho nên tôi suy đoán có lẽ khoảng 8 giờ rưỡi. Sau đó trưởng xe chẳng phải cũng nói rồi sao, lúc xe lửa đi qua ruộng nước phát hiện thi thể, vừa đúng là 8: 30?” Long Nghị “ồ” một tiếng, không hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ bước ra ngoài phòng tạm giam. Âu Dương Nhược thấy anh nhíu mày không nói, trong lòng có chút tò mò, đi theo phía sau hỏi: “Đội trưởng, lời của Hầu Tiểu Ất có gì không đúng sao?”
“Không, hắn nói rất đúng, nhưng đặt vào trong vụ án này, lại khiến người ta cảm thấy rất kì lạ.” Long Nghị trở về văn phòng nói “Cô đi tìm một bảng thời gian mới nhất của chuyến xe cho tôi, càng nhanh càng tốt.” Âu Dương Nhược không hiểu gì cả, nhưng vẫn nhận nhiệm vụ đi làm, chạy đến văn phòng phía dưới, từ chỗ một đồng nghiệp thường ngồi xe lửa đi công tác tìm thấy một bảng thời gian các chuyến xe mới nhất, mang đến cho Long Nghị. Anh mở bảng thời gian ra, đặt trên bàn làm việc, nhìn kĩ, vừa nhìn vừa ghi chép gì đó trên tấm giấy trắng. Âu Dương Nhược đứng bên cảnh, lặng lẽ nhìn theo, không dám thở mạnh.
Gần nửa tiếng, Long Nghị mới ngẩng đầu từ trong đống giấy lên, trên tờ giấy nháp bên cạnh đã vẽ ra hai tuyến đường sắt dài, đồng thời dùng viết chú thích nhanh thời gian ra vào các trạm dọc đường. Anh đẩy tờ giấy nháp đến trước mặt Âu Dương Nhược, hỏi cô: “Nhìn rõ chưa?” Âu Dương Nhược lắc đầu nói: “Không có.” Long Nghị dùng cây bút chì trong tay chỉ tuyến đường sắt trên giấy nháp nói: “Cô xem, trải qua tìm kiếm trong bảng thời gian chuyến xe mới nhất này, tôi phát hiện, chuyến xe cùng lúc ghé qua thành phố Khúc Giang, Nam Châu và Nam Xương, tổng cộng chỉ có 2 chuyến, đều là chuyến xe tốc hành mở đầu bằng chữ K: Một chuyến là K7X8, cũng chính là chuyến xe xảy ra án mạng, chuyến còn lại là chuyến K7X2. Cô nhìn kĩ, hai chuyến xe này có điểm nào giống nhau?”
Âu dương Nhược cuối đầu, chăm chú nhìn nói: “Hai chuyến xe này, đều khởi thành từ trạm trên thành phố Khúc Gaing, dọc đường đều ghét qua Khúc Giang, Nam Châu và Nam Xương; điểm khác nhau là, con đường di chuyển của 2 chuyến xe này, sau khi rời khỏi Nam Xương, đã chia về hai nhánh khác nhau, K7X8 tiếp tục đi về phía trước, đến nội tỉnh Triết Giang, đích đến cuối cùng là Ôn châu, mà K7X2 sau khi ghé qua Nam Xương, quẹo qua một ngã rẽ, đi về hướng Phúc Kiến, cuối cùng đến Phúc Châu.” Long Nghị gật đầu, lại nói: “Vậy cô xem thử, thời gian có gì khác nhau?”
Âu Dương Nhược vừa nhìn vừa nói: “K7X2 đến sớm hơn K7X8 một tiếng. Thời gian K7X2 rời khỏi trạm Khúc Giang là 6 giờ chiều, mà thời gian K7X8 ra đến trạm Khúc Giang là 7 giờ tối, K7X2 vào trạm Nam Châu là 8 giờ tối, mà K7X8 vào trạm Nam Châu là 9 giờ tối, vừa đúng cách nhau 1 tiếng.” “Phải đó, 2 chuyến xe này, vừa đúng cách nhau 1 tiếng.” Long Nghị ném cây viết trong tay xuống, lặp lại một câu. “Cái này có vấn đề gì sao?” Âu Dương Nhược hiển nhiên là không hiểu cho lắm “Anh đang thắc mắc Miêu Thu Lam tại sao không ngồi K7X2 sớm hơn một tiếng, mà muốn ngồi K7X8 muộn hơn 1 tiếng sao? Tôi cảm thấy điều này rất bình thường, cô ấy muốn nhân thời gian trưa đi dạo chơi trong Khúc Giang thêm một chút, cho nên chọn chuyến xe lửa muộn hơn một chút về nhà, điều này có lẽ có thể giải thích được.”
“Quả thật, đây là một lời giải thích rất hợp lí.” Long Nghị chấp tay ra sau, từ từ đi đến trước cửa sổ, nhìn sắc trời tối đen ngoài cửa sổ, trầm tư một lúc nói ra một cây. Âu Dương Nhược nhìn thấy anh để bảng giờ xe ở một bên bàn, tưởng anh đã xem xong rồi, đang muốn lên trước dọn dẹp, anh đột nhiên xoay người lại: “Chờ chút.” Anh tiến đến, nhìn bảng giờ nói: “3 giờ chiều hôm nay, một chuyến xe lửa ngắn từ Nam Châu đến Khúc Giang.” Anh nhìn đồng hồ nói: “Còn nửa tiếng, chắc là kịp. Tiểu Nhược, cô gọi theo lão Tất, đi cùng tôi đến trạm xe lửa một chuyến, chúng ta ngồi xe lửa đến Khúc Giang.” Âu Dương Nhược nói “Dạ”, xoay người chạy ra khỏi văn phòng. Long Nghị gọi cô lại, bổ sung thêm một câu: “Nhớ mang theo súng.”
Âu Dương Nhược ngây ra một lúc: Đây là muốn chính thức bắt giữ tội phạm tình nghi sao? Cô có chút hưng phấn, lại có chút khẩn trương, nếu đội trưởng bảo cô mang theo sung, vậy có nghĩa chuyến này có nguy hiểm. Hơn 10 phút sau, 3 người đến trạm xe lửa Nam Châu. Âu Dương Nhược mua ba tấm vé xe lửa. Long Nghị nhìn đồng hồ, cách thời gian khởi hành còn hơn 10 phút, anh không vội vào trạm, mà đi đến sảnh bán vé nơi kí gửi hành lí. Phía sau quày kí gửi, chỉ có một phục vụ nữ trung niên đang trực. Trên kệ hàng phía sau cô, xếp đầy các hành lý lớn nhỏ. Người đến kí gửi hành lý và nhận hành lý rất nhiều.
Long Nghị quan sát một hồi, phát hiện du khách đến kí gửi hành lý không cần đăng kí. Đem hành lý để ở lỗ hở bên cảnh quầy đẩy vào, phục vụ sẽ cho bạn một tấm thẻ số. Lúc đến lấy, chỉ cần xuất trình thẻ số này là được. Nơi kí gửi hành lí lớn như vậy, chỉ có một nhân viên làm việc, quả thật là rất bận, một lát kéo hành lí vào, một lát kéo hành lí ra, vùi đầu làm việc suốt, dường như trong mắt cô chỉ có hành lý và thẻ số, mắt ngay cả thời gian nhìn hành khách ở đối diện kệ cũng không có. Nếu hỏi cô có nhớ 2-3 hôm trước có một hành khách đến kí gửi hành lí, chắc cô cũng không trả lời được. Long nghị lại đứng trên thềm trước sảnh lớn phòng bán vé, nhìn ra ngoài, bầu trời đen xám xịt, có dấu hiệu như gió mưa sắp đến, người đứng trên quảng trưởng không nhiều, đối diện phố chính là trạm xe tuyến dài Nam Châu, một vài xe khách tư nhân đang đứng ở ngoài cho khách lên xuống khách.
Hai bên phố dọc trạm xe mở một vài khách sạn và quán ăn nhỏ, kinh doanh quán Vinh hưng mà Trịnh Nhất Kiếm từng ghé ăn rất đắc đỏ, không ngừng có khách ra vào. Âu Dương Nhược không hiểu lắm, đội trưởng vội vã đến trạm xe lửa, lại còn có tâm trạng đứng đây xem cảnh phố. Loa trạm xe rất nhanh đã vang lên, thông báo chuyến xe lửa mà họ ngồi chuẩn bị khởi hành, nhắc nhở hành khách chưa lên xe mau kiểm phiếu lên xe. Long Nghị giờ mới xoay đầu đi về hướng trạm xe. Từ Nam Châu đến Khúc Giang, chuyến xe lửa mở đầu bằng chữ K, vừa đúng 2 tiếng. 5 giờ chiều, Long nghị dẫn Âu Dương Nhược và lão Tất xuống xe ở trạm Khúc Giang.
Lúc này trên trời đã có mưa phùn, gió lạnh thổi qua, khiến người ta có hơi phát rung. Hành khách ngồi chờ trong trạm xe, đều mặc áo nhung dày, có người dùng khăn choàng trùm đầu, có người đội nón đông che tai, tình hình gần giống với đêm xảy ra vụ án. Ngày đông ngắn, sắc trời đã dần tôi. Sau khi Long Nghị xuống xe, đến thẳng đồn cảnh sát trạm xe, sau khi nói rõ thân phận và mục đích đến đây, sở trưởng già của sở cảnh sát tiếp đãi họ. Long Nghị uống ly trà nóng, xua tan ý lạnh trên người nói: “Sở trưởng, tôi muốn nhờ ông giúp tôi tập hợp bảo vệ trực trong trạm xe vào 5 giờ chiều đến 8 giờ tối ngày 21 tháng này, tôi muốn hỏi thăm họ một vài tình hình.” Sở trưởng già nói: “Được, không thành vấn đề.” Cầm bộ đàm dặn dò mấy câu, sau đó nói “Được rồi, lúc đó có 10 nhân viên bảo vệ trực, bây giờ đều tập trung xếp hàng trên trạm, chờ cậu chỉ thị.” Long Nghị cười nói: “Nặng lời rồi, tôi không phải lãnh đạo, tôi chỉ đến xác thực vài tình hình.”
Anh đến bên trạm, quả nhiên nhìn thấy một đội bảo vệ đứng ngay ngắn trên đài. Long Nghị vội quơ tay nói: “Không cần khẩn trương như vậy, tôi không phải lãnh đạo đến kiểm tra công tác, tôi đang điều tra một vụ án, gọi mọi người tập trung chủ yếu muốn xác thực một tình hình.” Anh lấy điện thoại ra, đưa ảnh của khỉ gầy cho 10 bảo vệ xem, sau đó hỏi: “Ngày 21, cũng chính là chiều hôm trước, khoảng lúc trời tối, các cậu có thấy qua người này không?”
Các bảo vệ sau khi nghiêm túc xem hình, đều lắc đầu nói không. Long Nghị nói: “Người này đã nói rồi, lúc đó hắn trèo tường ở đây vào trạm, kết quả bị một nhân viên bảo vệ phát hiện, bảo vệ thổi sáo đuổi theo hắn một đoạn, cuối cùng hắn nhảy lên xe lửa bỏ chạy.” Bảo vệ người này xem người nọ, người nọ xem người kia, cuối cùng một bảo vệ đứng ra nói: “Chỗ chúng tôi tuy không phải trạm lớn, nhưng mỗi ngày gặp trèo tường trốn vé cũng không ít, lúc nhiều có mười mấy người. Mấy người này đều rất gian xảo, cho dù bị chúng tôi phát hiện, cũng cách chúng tôi khá xa, nếu nói nhìn kĩ dung mạo của họ, vẫn là hơi khó.”
Long Nghị ồ một tiếng, suy nghĩ một lát, mở một tấm ảnh toàn thân của Khỉ Gầy ra nói: “Tên này chắc có chút khác với mấy người trốn vé khác, hắn rất lùn, chắc khoảng hơn 1m50 một chút, vả lại rất ốm, giống con khỉ, cho nên có biệt danh khỉ gầy..” “À, thì ra là hắn, tôi nhớ ra rồi, là tôi phát hiện hắn trèo tường vào, lúc đầu tôi tưởng là đứa bé phá phách, sau đó mới phát hiện là một người lớn, do đó tôi huýt sáo một tiếng, bảo hắn đứng lại, hắn không đứng lại, mà bỏ chạy, tôi đuổi theo. Sau khi thằng nhóc này chen lên xe lửa, tôi đã báo cáo cho đội trưởng, đội trưởng bảo nhân viên soát vé trên xe chú ý vé xe của hắn, không biết cuối cùng có bắt được không.” Một bảo vệ trẻ gãi nhẹ đầu nói “Tôi không nhìn rõ tướng mạo của hắn, cho nên anh cho hình đầu người tôi không nhận ra, nhưng anh nói thân hình, lại xem ảnh toàn thân, thì tôi nhớ ra rồi, chính là hắn, không sai được.”
Âu Dương Nhược đứng bên cạnh, dùng cùi tay chọc nhẹ lão Tất bên cạnh. Lão tất khoa trương ôm bụng hỏi: “Tiểu cô nương, cô làm gì vậy?” Âu Duong Nhược nói: “Thấy chưa, đội trưởng đang điều tra khỉ gầy.” Lão Tất nói: “Vậy thì sao?” Âu Dương Nhược nói: “Điều này chứng tỏ anh ấy nghi ngờ khỉ gầy là hung thủ.” Lão Tất nói: “Vậy thì sao?” Âu Dương Nhược nói: “Ông không biết sao? Vụ án này lúc đầu, tôi đã suy đoán ra hung thủ là Hầu Tiểu Ất. Ông xem, vòng một vòng lớn, cuối cùng đội trưởng vẫn trở về với hướng suy nghĩ ban đầu của tôi.”
Lão Tất nháy mắt nhịn cười, nói: “Cô là đang khen mình tiến bộ, hay ám chỉ đội trưởng chúng ta lùi bước rồi?” Âu Dương Nhược đắc ý cười nói: “Đều không phải, cái này gọi là anh hùng có chung hướng nhìn.” Lão Tất cuối cùng cũng không nhịn được bật cười ra tiếng. Đang lúc hai người nói chuyện, Long Nghị đã giải tán đội bảo vệ, chỉ giữ lại nhân viên phát hiện khỉ gầy trốn vé lên xe. Long Nghị đi đến trước mặt cậu ta, hỏi mấy câu, nhân viên bảo vệ đều nghiêm túc trả lời. Âu Dương Nhược vội chạy qua đó, muốn nghe thử đội trưởng hỏi những gì, kết quả chờ khi cô đến gần, Long Nghị đã kết thúc cuộc trò chuyện, vừa cảm ơn, vừa gật đầu tạm biệt cậu ta.
Âu Dương Nhược không nhịn được hỏi: “Long đội, anh hỏi cậu ấy cái gì vậy?” Long Nghị nhàn nhạt nói: “Không có gì, chỉ là hỏi một vài chi tiết Hầu Tiểu Ất trốn vé vào trạm.” Âu Dương Nhược biết anh cố ý không nói, chu miệng: “Long đội, chẳng phải anh nói hung thủ không phải khỉ gầy sao?” Long Nghị ngây ra, xoay đầu nhìn cô nói: “Hình như tôi không hề nói qua hung thủ là cậu ta mà?” Âu Dương Nhược không tin hỏi: “Vậy tại sao anh cứ điều tra cậu ta?”
Long Nghị bất giác cười nói: “Tôi điều tra cậu ta, là đang nghiệm chứng thủ pháp gây án của hung thủ.” Âu Dương Nhược hỏi: “Vậy rốt cuộc ai là hung thủ?” “Ai là hung thủ, cô sắp được biết rồi.” Long Nghị đứng ở trên trạm đi mấy bước, lại đột nhiên quay đầu qua hỏi: “Ái, tiểu Nhược, cô có biết, thường đèn đường thành phố bắt đầu sáng lên lúc mấy giờ không?” Âu Dương Nhược không ngờ anh sẽ hỏi một câu như vây, ngây ra một lúc nói: “Ngày thường tôi cũng không chú ý, chỉ biết hè mở muộn, đông mở sớm, nhưng cụ thể đèn đường mở vào giờ nào, tôi thật không biết.”
Long Nghị nói: “Thôi được, tôi đổi một câu hỏi, cô biết việc đóng mở đèn đường thành phố, thường do bộ phận nào phụ trách không?” Âu Dương Nhược cười nói “Anh hỏi đúng người rồi, tôi biết công việc này, thường do cục quản lí đèn đường thành phố phụ trách. Vừa đúng tôi có một họ hàng đang làm việc ở cục quản lí đèn đường, cho nên tôi biết tình hình này.” Long Nghị nói: “Vậy được, tôi gọi điện hỏi cục quản lí đèn đường thử.”
Anh lấy điện thoại ra, gọi 114 tra số điện thoại trực ban của cục quản lí đèn đường thành phố Khúc Giang trước, rồi mới gọi qua hỏi, bên kia trả lời: “Thời gian mở đèn đường mùa đông của chúng ta, toàn thành phố thống nhất vào 6: 30 chiều.” “Được rồi, công việc điều tra thu thập chứng cứ của tôi đã hoàn thành.” Sau khi cúp máy, Long Nghị nói: “Tiểu Nhược, cô gọi điện cho phó cục trưởng Mã cục công an thành phố Khúc Giang, nói tôi tìm ông ấy mượn hai người, chính là tiểu Tôn và đại Lưu lần trước cùng tra án với chúng ta, đồng thời nhờ tiểu Tôn lái xe đến trạm xe lửa đón chúng ta.” Âu Dương Nhược hỏi: “Chờ họ đến rồi, chúng ta đi đâu?”
Long nghị nói: “Họ đến chúng ta sẽ đi bắt hung thủ!”