Tiểu Tôn lái xe cảnh sát, chở nhóm người Long Nghị, quẹo vào hẻm ba đường Bắc Hoàn thành, dừng lại trước nhà Trịnh Nhất Kiếm. Lúc này đã hơn 7 giờ, bầu trời đen như mực, mưa cũng đã tạnh, chỉ có gió bắc vẫn thổi qua từng cơn, mặt đất ẩm ướt phản chiếu ra ánh đèn đường như bạc vụn trải đầy đất. Long Nghị nhảy xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng giống lần trước, cửa lớn nhà Trịnh Nhất Kiếm đóng chặt, trong phòng thoáng ra chút ánh đèn, tiếng tivi hơi lớn, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấm áp vui vẻ của một nhà ba người trong nhà.
Nghĩ đến cô bé trốn trong phòng làm bài tập đó, trong lòng Long Nghị hơi nặng nề, anh đứng trước cửa hồi lâu, mới nâng tay gõ cửa. Lần này người ra mở cửa là bản thân Trịnh Nhất Kiếm. Trịnh Nhất Kiếm nhìn thấy mấy anh cảnh sát ngoài cửa, hơi bất ngờ, chờ nhìn rõ là đám người Long nghị lần trước tìm qua hắn, lại thở nhẹ một hơi. Anh mở một khe hở nhỏ, đưa nửa người từ trong khe cửa ra, nghi hoặc nhìn Long Nghị: “Xin hỏi các anh có chuyện gì không?”
Long Nghị thông qua khe cửa nhìn vào trong nhà, vợ của Trịnh Nhất Kiếm đang ngồi trên salong xem tivi cùng con gái. Anh nói: “Chúng tôi tìm cậu có chút việc, nếu cậu cảm thấy không tiện, có thể ra ngoài nói.” Trịnh Nhất Kiếm nhíu mày, quay đầu nói vào trong nhà mấy câu, sau đó mở cửa ra ngoài, lại quay lại đóng cửa. Trong hẻm nhỏ, đèn đường mập mờ, chiếu trên mặt mấy người họ, bầu không khí trở nên hơi quỷ dị.
Trịnh Nhất Kiếm đi đến bên cạnh xe cảnh sát hỏi Long Nghị: “Các anh tìm tôi, rốt cuộc có chuyện gì?” Long Nghị nói: “Chúng tôi vẫn đến vì vụ án của Miêu Thu Lam.” Trịnh Nhất Kiếm hơi mất kiên nhẫn nói: “Tôi sớm đã nói với các anh rồi, vụ án này không liên quan đến tôi.” “Cậu có liên quan đến vụ án này hay không, không phải do cậu nói, mà là do chúng tôi nói.” Long Nghị trầm mặt, trịnh trọng nói “Chúng tôi nghi ngờ cậu chính là hung thủ đã giết hại Miêu Thu Lam, bây giờ chính thức bắt giữ cậu.”
“Cảnh sát, anh đùa gì vậy? Các anh sớm đã điều tra qua rồi, lúc thi thể của Miêu Thu Lam bị ném xuống xe lửa, tôi đang ăn cơm ở quán Vinh Hưng. Chẳng lẽ tôi biết thuật phân thân, có thể vừa ăn cơm trong quán, vừa chạy lên xe lửa ngoài trăm dặm giết người vứt xác sao?” Long Nghị gật đầu nói: “Vào 8: 30 tối đêm xảy ra vụ án, cậu đang ăn cơm ở quán Vinh Hưng. Điều này không sai, nhưng thời gian thi thể của Miêu Thu Lam bị ném xuống xe lửa không phải 8: 30, hung thủ đã chơi trò che mắt với chúng tôi, đem thời gian hoãn lại 1 tiếng, trên thực tế thời gian hung thủ vứt xác là vào 7: 30 tối đêm đó.”
Trịnh Nhất Kiếm cười lạnh nói: “Các anh cảnh sát làm việc, cũng quá trẻ con rồi, lần trước nói, theo như suy đoán của nhân viên trên xe lửa K7X8 nói, xe lửa ghé qua địa điểm Miêu Thu Lam bị vứt xác, là vào 8: 30 tối, bây giờ lại nói là 7: 30. Lúc 7: 30 tối, K7X8 có lẽ vừa chạy ra khỏi trạm Khúc Giang không lâu, xe lửa còn đang chạy trong thành phố Khúc Giang. Nếu lúc này hung thủ vứt xác, điểm thi thể rơi có lẽ ở trong thành phố Khúc Giang, chẳng lẽ thi thể biết tự mình đi, sau 1 tiếng, đi đến Nam Châu?”
Long Nghị nói: “Cảnh sát làm việc, lấy sự thực làm căn cứ, dựa vào bằng chứng nói chuyện. Trong quá trình xử lí vụ án theo như manh mối mới nhất kịp thời chỉnh sửa đưa ra các loại suy đoán, điều này rất bình thường, cũng chính là chỗ đáng tin của cảch sát.” Trước tiên, tại sao ban đầu cảnh sát nhận định thời gian hung thủ vứt xác là vào 8: 30 tối hôm đó?” “Chủ yếu có 2 căn cứ: Một là căn cứ vào lộ trình và thời gian vận hành của chuyến xe lửa K7X8, thông qua điều tra thông tin hệ thống khống chế vận hành xe lửa, khẳng định điểm vứt xác mà chuyến xe ghé qua là 8: 30 tối.
” Thứ 2 theo nhân chứng Hầu Tiểu Ất nói, hắn nói vào khoảng 8 giờ tối hắn thấy hung thủ ném thi thể của Miêu Thu Lam xuống cửa sổ.” “Mà căn cứ thứ nhất, thật ra cũng là nền tảng của căn cứ thứ 2. Chính vì Hầu Tiểu Ất nói nhìn thấy có người vứt xác trên chuyến xe này, cho nên cảnh sát mới đi kiểm tra thời gian vận hành của K7X8, do đó bằng chứng của Hầu Tiểu Ất, là điểm mấu chốt.” “Mà bây giờ tôi nghi ngờ địa điểm và thời gian trong bằng chứng của Hầu Tiểu Ất.” “Cảnh sát, anh không phải là nghi ngờ tôi hợp mưu giết người cùng Hầu Tiểu Ất gì đó chứ?”
“Không, hai người đương nhiên không phải hợp tác. Trước chuyện này, hắn không quen cậu, cậu cũng không gặp qua hắn. Cậu chẳng qua là vì điều kiện đặc biệt nào đó, mà chọn hắn làm nhân chứng không có mặt ở hiện trường của cậu. Nói đến cùng, hắn chỉ là một con cờ trên bàn cờ của cậu.” Trịnh Nhất Kiếm nhấc một chân lên, đá viên đá nhỏ dưới đất ra xa, mang theo ý giận nói: “Cảnh sát, anh rốt cuộc muốn nói gì? Tôi hoàn toàn không hiểu ý anh.” Bọn người Âu Dương Nhược cũng lặng lẽ nhìn Long Nghị, trên mặt tỏ ra biểu cảm không hiểu.
Long Nghị không hề vội, khẽ cười, xoa tay trong gió lạnh, sau khi hơi ấm lại đôi chút mới nói: “Thôi được, muốn nói rõ vụ án này, phải bắt đầu nói từ lúc khỉ gầy cũng chính là Hầu Tiểu Ất trốn vé. Trên người khỉ gầy không có điện thoại, cũng không đeo đồng hồ, lúc hắn bị bảo vệ đuổi theo trốn vé lên xe, hành sự vội vã, không nhìn rõ bản thân lên chuyến xe nào, cũng không biết lúc đó mấy giờ. Sở dĩ hắn biết 8: 30 móc thời gian này, là vì ông lão tóc đỏ sau đó – cũng chính là lúc hung thủ giết hại Miêu Thu Lam mời hắn vào phòng giường nằm, từng chủ động nói với hắn, lúc đó là 8 giờ. Khỉ Gầy ghi nhớ thời gian này, cảm thấy quá trình bản thân uống rượu với lão già, khoảng hơn nửa tiếng, cho nên hắn cảm thấy thời gian lão già sau khi uống rượu vứt xác, có lẽ vào khoảng 8: 30. Vậy thì thời gian hung thủ nói với hắn, có chính xác không? Đây là một nghi điểm. Khỉ Gầy không biết bản thân rốt cuộc ngồi chuyến xe nào, mãi đến sau khi hắn tỉnh lại từ trong hôn mê, mới từ chỗ của nhân viên soát vé biết được, bản thân ngồi chuyến xe K7X8. Nhưng trên thực tế, K7X8 có lẽ chỉ là chuyến xe hắn ngồi sau khi hôn mê, trước khi hắn hôn mê rốt cuộc có phải ngồi chuyến K7X8 này hay không? Đây là điểm đáng nghi thứ 2.”
“Chẳng lẽ trước khi hắn hôn mê và sau khi hôn mê, ngồi 2 chuyến xe lửa khác nhau?” Âu Dương Nhược cảm thấy điều này thật không thể ngờ, không nhịn được hỏi một câu. Long Nghị nhìn cô nói: “Thật ra khỉ gầy có phải ngồi chuyến K7X8 hay không, từ trong lời nói của hắn sớm đã nói rõ, là tự cô không lưu tâm mà thôi. Hắn nói sau khi hắn lên xe, chuyến xe chạy ra khỏi trạm, sắc trời bên ngoài đã tối rồi, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, khắp nơi đều là một màn đen bao trùm, không thấy gì cả..” “Cái này có vấn đề gì sao?” Âu Dương Nhược không phục hỏi.
“Đương nhiên có.” Long Nghị nói “Tôi biết ở thành phố Nam Châu chúng ta, thường thời gian đèn đường sáng lên vào mùa đông là 6: 30 chiều. Tình hình Khúc Giang tôi không rõ lắm, nhưng suy đoán tình hình đại khái tương đồng, sau đó tôi gọi điện hỏi cục quản lí đèn đường, mùa đông thời gian đèn đường sáng lên ở thành phố Khúc Giang, cũng vào 6: 30 chiều.” “Đúng vậy” Âu Dương Nhược đột nhiên hiểu ra “K7X8 là 7 giờ tối ra khỏi trạm Khúc Giang, lúc này đèn đường có lẽ đã sáng rồi, xe lửa đi trong thành phố, Hầu Tiểu Ất sao có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ một mảng đèn chứ? Thứ hắn nhìn thấy nên là con phố bị đèn đường chiếu sáng!”
Long Nghị nhìn cô, mắt chứa sự tán đồng, nói tiếp: “Sở dĩ Hầu Tiểu Ất nhìn thấy ngoài cửa sổ một mảng đen, là vì đèn đường bên ngoài còn chưa sáng. Cũng có nghĩa là, chuyến xe hắn ngồi không phải K7X8 xuất phát vào lúc 7 giờ, mà có lẽ là chuyến xe khác xuất phát trước 6: 30.” Âu Dương Nhược nói: “Thông qua thông tin tìm thấy trên bảng thời gian xe chúng ta phát hiện, có thể đi qua Khúc Giang, Nam Châu và Nam Xương ba nơi này, chỉ có 2 chuyến xe lửa, đều mở đầu bằng chữ K, một chuyến là K7X2, chuyến còn lại là K7X8 xảy ra vụ án. Mà K7X2 vừa đúng xuất phát trước K7X8 1 tiếng, thời gian ra khỏi trạm Khúc Giang là lúc 6 giờ chiều. Chuyến mà Hầu Tiểu Nghị ngồi, chỉ có thể là K7X2. Mùa đông ngày ngắn hơn đêm, 8 giờ chiều, lại còn mưa, sắc trời sớm đã tối rồi, nhưng đèn đường lúc này còn chưa sáng lên, cho nên hắn đứng trên chuyến K7X2 chỉ có thể nhìn thấy một mảng đen ngoài cửa sổ.”
Long Nghị nói: “Đúng vậy, cho nên trưa hôm nay cô nói với tôi, Hầu Tiểu Ất không phải làm mất vé trên xe lửa, mà là trốn vé lên xe, bởi vì bị bảo vệ đuổi theo, hắn ngay cả chuyến xe và thời gian xuất phát cũng không rõ, đã chen lên xe lửa, tôi đã ý thức được vấn đề trong này. Để chứng thực suy đoán của tôi, tôi đặc biệt tìm mấy nhân viên bảo vệ đuổi theo Hầu Tiểu Ất trong trạm xe hôm đó, hắn nhớ rất rõ, chuyến xe lửa mà Hầu Tiểu Ất chen lên, chính là K7X2.”