Liệp Hung Kí - Nhạc Dũng

Chương 17: Hung Thủ Đã Chết



Sáng ngày thứ hai, Long Nghị vừa đi làm, đã lái xe cảnh sát đến bệnh viện. Trên xe trừ Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì ra, còn có thêm một người – lão Thương nhà khắc họa mô phỏng hình ảnh của cục thành phố. Lão Thương đã hơn 50 tuổi, đầu tóc bạc phơ, đeo cặp kính cận dày như đáy chai rượu, khuôn mặt ôn hòa, nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc bén.
Ông vốn họ Tống, nhưng ở cục công an thành phố Nam Châu, các đồng nghiệp đều gọi ông “lão Thương”. Lão Thương không bao giờ mang theo súng. Các đồng nghiệp nói, cây bút vẽ trong tay ông, tuyệt đối còn lợi hại hơn cả cây súng trong tay xạ thủ, chỉ căn cứ vào hai ba câu miêu tả của người bị hại, là có thể vẽ ra chính xác hình ảnh của tội phạm tình nghi. Điều tuyệt vời nhất là, ông còn có thể căn cứ vào cái sọ trả lại tướng mạo ban đầu của người bị hại. Đối mặt với cái đầu bị thối rửa nghiêm trọng, ông chỉ cần mấy tiếng, là có thể trả lại dung mạo nạn nhân khi còn sống trên giấy vẽ.
Lão Thuơng là bảo bối của cục thành phố, bên tỉnh nhiều lần muốn điều ông qua đó, cục Lỗ đều không đồng ý. Long Nghị vừa lái xe, vừa đem vụ án này nói với lão Thương, sau đó nói: “Bây giờ chúng ta đã điều tra rõ, Lưu Hắc Sấu đó không phải hung thủ thật sự của vụ án cắn người này. Mà người bị hại duy nhất gặp qua hung thủ, bây giờ còn nằm trong bệnh viện, cho nên tôi chỉ có thể mời ông đến bệnh viện, để hắn đem tướng mạo của tội phạm tình nghi miêu tả ra, mời ông vẽ một bức ảnh. Chúng ta nhất định phải mau chóng bắt được hung thủ, nếu không hắn lại ra cắn người nữa, chắc chắn sẽ gây ra khủng hoảng lớn trong thành phố.”
Lão Thương hút thuốc, lộ ra hàm răng ố vàng, cười nói: “Được, nhiệm vụ đội trưởng Long giao cho tôi, nhất định cố gắng hoàn thành.” Đến bệnh viện, Long Nghị hỏi bác sĩ trước, bác sĩ nói trạng thái tinh thần của Trịnh Quốc Trung tốt hơn hôm qua rồi, anh mới yên tâm. Đi vào phòng bệnh, Long Nghị nói rõ thân phận của lão Thương với Trịnh Quốc Trung, sau đó bảo ông miêu tả tướng mạo của hung thủ mà ông nhìn thấy với Lão Thương.
Trịnh Quốc Trung chậm rãi nói: “Người đàn ông đó, dáng khoảng 37-8 tuổi, mặt hơi dài, cằm rất nhọn..” Lão Thương ôm lấy hai cánh tay, không lấy giấy ra vẽ ngay, cũng không dùng sổ ghi lại, chỉ đi qua lại trong phòng bệnh, đột nhiên đưa tay cắt đứt lời nói của ông: “Xin ông hồi tưởng lại một chút, ông cảm thấy hắn trông khá giống ai? Chẳng hạn như là ngôi sao nào.” Ông lão nghĩ một hồi nói: “Cái này.. ái, anh nói vậy, tôi nhớ ra rồi, hắn trông có chút giống Đào Minh.”
Lão Thương dường như rất hài lòng với gợi ý của mình đối với việc giúp ông lão gợi nhớ, sờ cằm, gật đầu nói: “Được, ông nói tiếp đi.” Trịnh Quốc Trung vừa hồi tưởng, vừa nói: “Miệng của hắn rất to, ánh mắt hơi mấp máy, giống như sợ bị ánh đèn chiếu phải vậy..” nói đến đây, ông lão đột nhiên im miệng. “Còn nữa thì sao?” Long Nghị hỏi. Ông lão nói: “Hết rồi, tôi chỉ thấy một chút, hắn đã bổ lên bắt đầu cắn tôi rồi, tôi dùng tay đỡ một cái, hắn cắn luôn cả cánh tay của tôi.”
Âu Dương Nhược gấp cho lão Thương: “Ông chỉ nói 2 câu như vậy, bảo người vẽ của chúng tôi làm sao vẽ ra?” Lão Thương mỉm cười, quơ tay nói: “Ông lão, vội vã chỉ liếc nhìn một cái, có thể nhớ nhiều như vậy, đã rất tốt rồi.” Ông vừa nói vừa lấy kẹp vẽ ra, kẹp một tờ giấy vẽ vào, sau đó lấy ra hai cây viết chì, một tay cầm một cây, trái phải cùng vẽ, bắt đầu ngưng thần phác họa lên giấy vẽ.
Trong phòng đột nhiên im lặng hẳn, mọi người nghe thấy, tiếng viết chì soạt soạt phát ra nhẹ nhàng khi chạm lên giấy vẽ. Khoảng hơn nửa tiếng sau, lão Thương thẳng lưng lên nói: “Được rồi.” Bọn Người Long Nghị đến gần xem, chỉ thấy trên giấy vẽ xuất hiện một gương mặt của người đàn ông trung niên, mắt nhỏ trán cao, miệng lớn môi mỏng, mặt đao điếu, cằm vừa dài vừa nhọn, mắt nhìn người ngoài giấy vẽ, cảm giác có chút kì lạ.
Âu Dương Nhược đưa giấy cho Trịnh Quốc Trung xem, ông chỉ nhìn một cái, đột nhiên lại ho kịch liệt, vừa ho vừa nói: “Không sai, chính là hắn, chính là hắn, hóa thành tro tôi cũng nhận ra hắn..” Về đến cục cảnh sát, Long Nghị lập tức đem hình ảnh tội phạm tình nghi lão Thương vẽ ra làm thành ảnh, gửi cho cảnh sát dân phòng, bảo mọi người cầm hình vẽ, đi tìm kiếm hỏi thăm ở khu thành Tây, xem có thể tìm thấy manh mối không.
Mọi người tay cầm ảnh, ở khắp nơi gặp người trên phố là hỏi, nghe ngóng khắp nơi, bận rộn hai ngày liền, đi hết cả khu thành Tây, cũng không tìm thấy chút manh mối nào. Mọi người bất giác có hơi thất vọng, có người nghi ngờ có phải ảnh lão Thương vẽ không chuẩn không, cũng có người nghi ngờ hung thủ có thể không phải người khu thành Tây, mọi người chỉ tìm trong phạm vi này, chắc chắn là mù đốt đèn – lãng phí sáp. Long Nghị triệu tập mọi người lại, mở một cuộc họp.
Trong cuộc họp, anh đem vụ án chỉnh lý lại một lần nữa, cuối cùng nói: “Từ tình hình hiện giờ bên cảnh sát chúng ta nắm được xem ra, hung thủ có lẽ sống ở khu thành Tây. Tuy chúng ta lấy được ảnh vẽ của hắn, nhưng mãi đến giờ cũng không tìm ra hắn, đây chỉ có thể chứng tỏ công việc của chúng ta làm còn chưa đủ tỉ mỉ. Mọi người vất vả thêm một chút, chúng ta tìm thêm một lần nữa cả khu thành Tây từ đầu đến chân thêm lần nữa. Chỉ cần hướng trinh sát của chúng ta là đúng, tôi không tin không tìm được hung thủ.”
Bởi vì mấy con phố bên cạnh đường Hồng Kì và công viên Hồng Kì nơi xảy ra vụ án là khu vực tra xét trọng tâm của cảnh sát, vì để không sơ sót, Long Nghị đem nhiệm vụ điều tra khu này giao cho Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì. Xung quanh đường Hồng Kì, ba con phố bao gồm phố Trường Thịnh, dưới phố, còn có mấy khu dân cư.
Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì chia nhau ra hành động, đi hết ba con phố xung quanh đường Hồng Kì trước, gần như đem các sạp và cửa hàng hai bên đường đều hỏi hết, mọi người xem ảnh, đều lắc đầu nói không gặp qua người này.
Sau khi ăn cơm trưa ở một quán ăn, hai người cùng đến khu phố, tiếp tục hỏi thăm. Vào khoảng hơn 3 giờ chiều, hai người đến khu Đông Vân cách một con phố đường Hồng Kì, một ủy viên tự xưng là chị Triệu tiếp đón họ. Chị Triệu nghe họ nói rõ ý đến, cầm lấy ảnh họ đưa ra, đeo mắt kính vào xem thử, đột nhiên nhíu mày nói: “Í, người này trông quen quá.” Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì bỗng chốc tinh thần hẳn ra, vội lên trước nói: “Chị Triệu, chị thật sự quen hắn sao?” “Để tôi nhìn kĩ xem.”
Chị Triệu lại nhìn kĩ thêm chút, suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ đùi nói: “Tôi nhớ ra rồi, người này tên Quách Đắc Cương, tên nghe có vẻ rất giống tên mập nói tượng thanh trên tivi, chắc chưa đến 40, là người huyện Giang Hải, nửa năm trước cùng vợ hắn đến đây làm việc, ở trong khu chúng tôi. Lúc trước tôi từng đến nhà của hắn tra giấy kế sinh, cho nên có chút ấn tượng với hắn.”
Âu Dương Nhược vội nói: “Chị Triệu, vậy thì phiền chị dẫn chúng tôi đi tìm hắn.” Chị Triệu đột nhiên nhớ ra điều gì, trên mặt lộ ra tia sợ hãi: “Đồng chí cảnh sát, hắn có phải gây chuyện gì rồi không?” Phương Khả Kì cười nói: “Thật ra cũng không có chuyện lớn gì, chúng tôi chỉ là muốn tìm hắn tìm hiểu chút tình hình.”
Chị Triệu mới yên tâm, dẫn họ ra khỏi chỗ ủy viên, men theo con phố nhỏ đi khoảng 10 phút, sau đó lại quẹo mấy đường nhỏ, cuối cùng đi vào một con hẻm nhỏ ẩm móc, dừng lại trước cửa một căn nhà cũ kĩ. Chị Triệu dùng ngón tay chỉ nói: “Hai vợ chồng họ thuê chỗ nhà này, các người đi tìm hắn đi. Hội ủy viên còn có việc, tôi đi trước.” Âu Dương Nhược biết tâm tư của bà ta, bà ta sợ lỡ Quách Đắc Cương này gây ra chuyện gì, biết bà ta dẫn cảnh sát tìm đến, sau này sẽ báo thù bà ta, cho nên không thể để Quách Đắc Cương thấy bà ở cùng cảnh sát.
Âu Dương Nhược cảm ơn chị Triệu, chờ sau khi bà ta đi xa, mới lên trước gõ cửa căn nhà đó. Một lúc lâu, cửa lớn mới két một tiếng mở ra, một người đàn bà trung niên mặt mày ủ rủ đi ra, ngẩng đầu thấy hai cảnh sát mặc đồng phục đứng trước cửa, bất giác ngạc nhiên hỏi “Các anh tìm ai?”
Âu Dương Nhược đưa chứng từ cho cô ta xem nói: “Chúng tôi là người của cục công an thành phố, muốn tìm Quách Đắc Cương.” “Anh ấy là chồng tôi, các anh tìm anh ấy có chuyện gì?” Ánh mắt của người phụ nữ có chút tránh né, trên mặt lộ ra biểu cảm cảnh giác. Phương Khả Kì nói: “Có một vụ án, chúng tôi nghi ngờ có liên quan đến anh ta, cho nên muốn mời anh ta đến cục công an hỗ trợ chúng tôi điều tra.” Người đàn bà nhìn họ, lại cuối đầu xuống, vành mắt đỏ lên. Cô ấy nói: “Chồng tôi anh ấy.. đã chết rồi!”
“Chết rồi?” Trong lòng Âu Dương Nhược trầm xuống: “Chết khi nào?” Cô ta nói: “Chết mấy ngày rồi.” “Cụ thể là ngày nào? Anh ta chết như thế nào?” Người đàn bà nói: “Hôm anh ấy chết, là ngày 12/5. Hai ba ngày trước khi chết, đã mắc bệnh rồi, tôi xem tình hình không đúng, nên gọi một chiếc xe khách, đưa anh ấy về quê ở huyện Giang Hải. Về nhà không lâu, anh ấy đã bệnh chết rồi. Người ở quê chúng tôi chết người, không bằng lòng hỏa tán, cho nên tìm một miếng đất, lén lút chôn anh ấy. Bởi vì tôi làm việc ở xưởng bên này, công việc không thể chậm trễ, cho nên vừa làm xong chuyện của chồng tôi, tôi đã vội quay lại đây.”
Âu Dương Nhược hỏi: “Chồng cô bị bệnh gì? Cô có dẫn anh ta đi khám qua bác sĩ không?” Người đàn bà nói: “Xem qua bác sĩ rồi, sáng ngày 12/5 tôi phát hiện anh ấy bị bệnh, lúc đó mời một bác sĩ ở khu về nhà, xem cho anh ấy, bác sĩ nói không chữa được nữa, cho nên mới vội đưa anh ấy về quê..” Âu Dương Nhược nhìn cô: “Cô còn chưa trả lời tôi, anh ấy rốt cuộc bị bệnh gì?” Người đàn bà do dự một lát nói: “Bác sĩ nói, anh ấy bị bệnh dại.”
Âu Dương Nhược bất giác hít một hơi lạnh, nhìn Phương Khả Kì, phát hiện cậu cũng đang nhìn cô, hai người đều ngây ra. Phương Khả Kì lấy ảnh chân dung lão Thương vẽ ra, hỏi người đàn bà: “Cô xem thử, người này phải chồng cô không?” Người đàn bà nhìn một cái, kinh ngạc: “Là chồng tôi, các người sao lại có hình của anh ấy?” Trong lòng Âu Dương Nhược nghĩ thầm: Lão Thương này, trong tay quả nhiên cầm một cây bút thần.
Cô bàn với Phương Khả Kì, 2 người đều cảm thấy chuyện nghiêm trọng rồi, nên lấy điện thoại ra, đem mọi chuyện báo cáo với đội trưởng Long. “Cái gì, người cắn người là một bệnh nhân bị bệnh dại? Chuyện này mà truyền ra ngoài, chắc chắn phải khiến cả thành khủng hoảng!” Long Nghị nói “Hai người ở lại đó, tôi lập tức đến ngay.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.