Liệp Hung Kí - Nhạc Dũng

Chương 18: Bệnh Nhân Bệnh Dại



Quách Đắc Cương năm nay 36 tuổi, là một thợ sửa xe máy, làm việc trong một tiệm sửa xe máy khu thành Tây thành phố Nam Châu. Vợ anh ta họ Trương, tên Trương Tiểu Cúc, làm việc trong một xưởng điện tử. Ngày 11/5, Trương Tiểu Cúc làm ca đêm, 10 giờ tối bắt đầu làm việc, chờ khi cô tan làm, đã là sáng ngày thứ hai, cũng chính là khoảng hơn 9 giờ sáng ngày 12/5.
Ngày thường thời gian này, chồng cô sớm đã đi làm ở tiệm sửa xe rồi, nhưng hôm nay cô ấy về nhà, lại phát hiện cửa lớn trong nhà không khóa. Cô tưởng trong nhà có trộm vào, vội đẩy cửa vào xem, phát hiện toàn bộ cửa sổ trong nhà khóa chặt, rèm cũng kéo lại, trong nhà gần như không có chút ánh sáng nào. Cô gọi tên chồng, không thấy trả lời, trong lòng càng thêm hoảng loạn, dưới chân không cẩn thận, đạp phải chiếc ghế nằm ngang, xém chút đã vấp ngã.
Cô mò mẫm mở cây đèn lên, phát hiện trong nhà giống như vừa xảy ra trận động đất cấp 10 vậy, bàn ghế, đồ dùng lớn nhỏ, toàn bộ đều bị hất tung dưới đất, chồng cô ngã ở chân tường, đang co rút kịch liệt. Cô vừa mở đèn, chồng cô đã gào lên: “Đừng mở đèn, đừng mở đèn..”
Trương Tiểu Cục giật mình, vội tắt đèn, len lén kéo một nửa rèm cửa lên, trong phòng mới có chút ánh sáng chiếu vào. “Đắc Cương, anh sao vậy?” Cô nhào đến bên người chồng mình, ôm anh lên xem thử, chỉ thấy trong miệng, trên mặt, trên quần áo chồng mình toàn là vết máu, trên mặt cứng đơn, mắt liếc xéo, trong miệng không ngừng sủi bọt mép. “Đắc Cương, Đắc Cương, anh sao vậy? Có phải trong nhà vào trộm không?”
Cô tưởng trong nhà đột nhiên có trộm vào, sau khi bị chồng phát hiện, đánh anh bị thương nặng. Quách Đắc Cương run rẩy nói: “Không, không phải, anh.. anh hình như bị bệnh rồi..” Trương Tiểu Cúc mới biết chồng ở nhà bị bệnh cấp tính, đánh đỗ vật dụng trong nhà, chà xác làm trên người mình chảy máu. Cô nhớ ra chỗ gần nhà, có một trạm y tế xã, vội chạy đến đó, mời một bác sĩ đến.
Bác sĩ vào nhà xem xong, lắc đầu nói: “Chồng cô rõ ràng là xuất hiện triệu chứng của bệnh dại, hết cứu được rồi, mau chuẩn bị hậu sự cho anh ta đi. Còn nữa, nhất định phải cẩn thận, đừng bị anh ta cắn trúng, cũng đừng để anh ta cắn người khác.” Tiễn bác sĩ đi, lúc Trương Tiểu Cúc quay lại xem chồng, mắt miệng anh đã lệch sang một bên, không nói nên lời.
Cô thất thần không biết làm sao, gọi điện bàn với cha mẹ trong nhà. Người già nói, bất luận thế nào, lá rụng về cội, bảo cô mau đưa chồng về quê. Trương Tiểu Cục mau chống thuê một chiếc xe khách bên đường, đưa chồng về quê ở huyện Giang Hải cách thành phố Nam Châu một con sông. 3 ngày sau khi về quê, Quách Đắc Cương đã tắt thở. Người dưới quê mê tính, nói người sau khi chết nếu hỏa tán, kiếp sau sẽ không thể đầu thai, do đó dưới sự chủ trì của cha mẹ Quách Đắc Cương, cả nhà đựng Quách Đắc Cương vào trong quan tài, khiên lên ngọn núi nhỏ sau nhà, len lén chôn đi.
“Sáng ngày 12/5, lúc chồng cô phát bệnh, cái áo đầy máu trên người anh ta, bây giờ đang ở đâu?” Long Nghị sau khi nghe Trương Tiểu Cúc kể chi tiết Quách Đắc Cương từ lúc phát bệnh đến lúc chết đi xong, lập tức mở miệng hỏi. Trương Tiểu Cúc nhìn vào trong nhà nói: “Còn ném bên cạnh bồn rửa tay trong nhà vệ sinh. Lúc đó vì vội đưa anh ấy về quê, tôi tùy tiện thay cho anh ấy cái áo, đã đưa lên xe chở về. Vốn trên chiếc áo đó nhuốm rất nhiều vết máu, hôm nay tôi vừa từ dưới quê lên, còn chưa kịp mang đi rửa.” Cô vừa nói vừa dẫn Long Nghị đi vào nhà vệ sinh.
Anh cuối đầu, quả nhiên nhìn thấy chiếc áo tay dài màu xám ném bên cạnh bồn rửa tay. Anh đeo găng tay vào, lấy chiếc áo lên xem xét, phía trước ngực và chính diện của áo, toàn bộ đều nhuốm đầy máu tươi, bởi vì thời gian đã lâu, đã biến thành màu sậm, đồng thời phảng phất mùi hôi tanh. Anh cẩn thận bỏ chiếc áo vào trong túi vật chứng đưa cho Âu Dương Nhược nói: “Lập tức mang đến trung tâm pháp y, thông qua đối chiếu DNA, xem trên đó có phải máu trên người nạn nhân Châu Cầm và Trịnh Quốc Trung hay không.”
Âu Dương Nhược cầm lấy túi vật chứng đi ngay. Long Nghị lại nói với Phương Khả Kì: “Theo quy định, bác sĩ sau khi phát hiện bệnh án bệnh dại, nên lập tức báo cho chủ quản của đơn vị. Bác sĩ khám cho Quách Đắc Cương đó không báo cáo theo quy định, đây là thất trách nghiêm trọng. Còn nữa, người bệnh dại sau khi chết, thi thể vẫn có khả năng lây nhiễm, máu và chất dịch của hắn đều có virus sinh tồn, cho nên thi thể nên giao cho bệnh viện khử trùng xong, xem hắn rốt cuộc có phải chết do bệnh dại hay không. Nếu chứng thật hắn chết do bệnh dại, thi thể nhất định phải tiến hành hỏa thiêu, nếu không có khả năng truyền nhiễm cho nhiều người hơn. Cậu bảo Huệ Tuyết chú ý phòng hộ vệ sinh cá nhân, đừng lơ là. Các cậu qua đó trước, tôi đi nhờ cục trưởng Lỗ gọi cho cảnh sát huyện Giang Hải, xin họ toàn lực hỗ trỡ các cậu triển khai công tác.”
Chờ sau khi Phương Khả Kì nhận lệnh đi, Long Nghị mới gọi điện về cục, báo cáo tình hình vụ án với lãnh đạo, sau đó rất nhanh khu Đông Vân đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, xe khám nghiệm hình sự và xe pháp y của cảnh sát nối tiếp nhau đến trước nhà Quách Đắc Cương thuê, công tác khám xém chi tiết rất nhanh đã được triển khai. Xe phun khử trùng di động của trung tâm phòng khống dịch cũng chạy đến, khử trùng trong ngoài căn nhà.
Ngày thứ hai, pháp y Huệ Tuyết từ huyện Giang Hải gọi điện cho Long Nghị, nói đã đào thi thể của Quách Đắc Cương ra tiến hành khám nghiệm, cuối cùng chứng thật, hắn quả thật chết do bệnh dại phát tác. Thi thể đã được xử lí ổn thỏa, trừ một vài mẫu mô để lại để tiến hành nghiên cứu nguồn bệnh lây nhiễm, những thứ khác đều đã tiến hành hỏa thiêu. Long Nghị lại đến ngôi nhà hai vợ chồng Quách Đắc Cương thuê, dây cảnh vệ được lập bên ngoài căn nhà đã rút đi, nhưng trên cửa lớn còn treo một cái khóa, hỏi hàng xóm mới biết Trương Tiểu Cúc đi làm rồi.
Long Nghị nhớ tên xưởng điện tử cô ta đi làm mà hôm qua cô ta nhắc đến, lái xe qua đó, đã là buổi chiều, Trương Tiểu Cúc vừa tan làm, từ cổng lớn của xưởng đi ra. Long nghị gọi tên cô, Trương Tiểu Cúc nhìn anh, nhận ra anh là cảnh sát hôm qua từng đến nhà mình, đi về phía anh. Long Nghị nói: “Pháp y của chúng tôi đã mở quan tài khám nghiệm thi thể chồng cô, chứng thực anh ta quả thật chết do bệnh dại phát tác.” Hiển nhiên kết quả này sớm đã nằm trong dự tính của Trương Tiểu Cúc, cho nên sau khi nghe xong cô chỉ gật nhẹ đầu, biểu cảm trên mặt cô không có biến hóa gì nhiều. Long Nghị lại hỏi: “Gần đây, chồng cô có bị động vật loại như chó mèo cắn qua không?” Trương Tiểu Cúc lắc đầu nói: “Không có.” Long Nghị lại hỏi: “Lúc trước thì sao?”
Trương Tiểu Cúc vẫn lắc đầu, suy nghĩ một lát nói: “Tôi từ nhỏ đã là hàng xóm với anh ấy, từ nhỏ đến lớn, hình như chưa từng nghe qua anh ấy bị chó mèo cắn,” Long Nghị nhíu mày nói: “Vậy thì lạ thật, vậy anh ta làm sao nhiễm bệnh dại?” Trương Tiểu Chúc nói: “Tôi cũng không biết, anh ấy trước giờ không thích động vật nhỏ như chó mèo, ngày thường cũng không đến gần mấy con động vật này.” Long Nghị thấy lúc cô nói chuyện cứ nhìn đồng hồ nói: “Cô vội tan làm sao? Hay tôi lái xe đưa cô về, vừa lúc tôi còn một vài tình hình muốn hỏi cô.”
Trương Tiểu Cúc nhìn xe cảnh sát đậu bên đường, gật đầu. Chờ sau khi cô lên xe, Long Nghị khởi động xe cảnh sát, vừa lái xe vừa hỏi: “Ngày 11/5, cô làm ca tối phải không?” Trương Tiểu Cúc “ừm” một tiếng, nhìn ra ngoài cửa xe trầm mặc hồi lâu, sau đó lại nói: “Tối 10 giờ tôi đi làm, sáng ngày thứ hai tan làm.” Tối lúc cô đi làm, chồng cô có ở nhà không?” “Lúc đó anh ấy tan làm rồi, lúc tôi ra ngoài, anh ấy đang ở nhà xem tivi.” “Lúc đó cô có phát hiện anh ta có gì khác thường không?”
“Không có.” Trương Tiểu Cúc lắc đầu, suy nghĩ một lát nói “Nhưng hôm đó lúc anh ấy tan làm về, nói có hơi đau đầu, tôi nhìn mặt anh ấy trắng bệch, tưởng anh ấy bị cảm rồi, cho nên cũng không để tâm.” “Ngày thứ hai cô tan làm, là mấy giờ sáng?” “Lúc đến nhà đã là 9 giờ sáng. Gần đây xưởng chúng tôi đơn đặt hàng rất nhiều, tôi làm xong việc của mình, lại tăng ca thêm 2 tiếng mấy, mới tan làm về nhà. Ai ngờ vừa vào nhà, đã thấy chồng tôi nằm dưới đất, người đầy màu..”
Lúc xe cảnh sát lái vào khu Đông Vân, Long Nghị lại hỏi: “Cô có hỏi thăm qua hàng xóm, đêm hôm đó sau khi cô đi làm, chồng cô có ra khỏi nhà qua không?” Trương Tiểu Cúc nói: “Sau đó tôi hỏi hàng xóm bên cạnh, họ nói lúc nửa đêm, nghe trong nhà tôi vang lên tiếng leng keng, nhưng khi tôi hỏi đêm đó có thấy chồng tôi ra khỏi nhà, hay người lạ vào nhà tôi hay không, họ đều nói không biết. Tôi nghĩ có thể là tối quá, mọi người đều lên giường ngủ rồi, cho nên không ai chú ý đến.”
Long Nghị “Ồ” một tiếng. Đường trong xã chật hẹp, phức tạp, anh bắt đầu chuyên tâm lái xe, không hỏi gì thêm. Lại thêm một ngày trôi qua, Âu Dương Nhược báo cáo với Long Nghị, kết quả đối chiếu DNA trên cái áo đó đã có rồi, vết máu lưu lại trên đó quả thật có của nạn nhân Châu Cầm và Trịnh Quốc Trung của vụ án “5.12”. Long Nghị nhìn báo cáo kiểm định bên trung tâm pháp y đưa đến, thở dài một hơi nói: “Vụ án này, xem như phá rồi, tuy đã vượt qua kì hạn cục trưởng Lỗ cho, nhưng mọi người vất vả rồi, cuối cùng cũng xem như có một kết quả.”
“Tối ngày 11/5, Trương Tiểu Cúc một mình đi làm, chồng của cô Quách Đắc cương một mình ở nhà.” Lúc nửa đêm, bệnh dại tìm ẩn trên người Quách Đắc Cương đột nhiên phát tác, anh ta phát cuồng ở trong nhà trước, hủy hoại không ít dụng cụ đồ vật, sau đó lại nóng nảy xông ra khỏi nhà, tìm mục tiêu phát tiết trên phố. “
” Lúc này, đã là 0 giờ sáng ngày 12, trên phố người đi đường rất ít, hắn chạy đến công viên Hồng Kì trước, phát cuồn cắn Trịnh Quốc Trung do tức giận người nhà trốn sau hòn non bộ bị trọng thương, sau đó lại đi theo Châu Cầm trên đường Hồng Kì, cắn đi nửa cái mũi của cô. Vừa đúng lúc này có một chiếc xe hơi sáng đèn chạy qua, bệnh nhân mắc bệnh dại sợ ánh sáng, cho nên hắn rất nhanh đã bỏ lại Châu Cầm bỏ chạy.
“Quách Đắc Cương trên người mang theo vết máu của nạn nhân, chạy về nhà, bệnh tình phát tác càng lúc càng nghiêm trọng, chờ lúc vợ hắn Trương Tiểu Cúc tan làm về nhà, hắn đã ngã dưới đất không đứng lên nổi..” Nghe xong suy luận của đội trưởng, Âu Dương Nhược vừa gật đầu, vừa cảm thấy may mắn nói: “May mà hai nạn nhân sau khi đưa đến bệnh viện, đã tiêm vacxin phòng ngừa trước rồi, nếu không hậu quả khó lường!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.