“Ông chủ, lấy cho tôi chai nước suối!” một cô gái trẻ tóc dài xoăn đứng trước quầy cửa hàng tạp hóa, vừa dùng bàn tay trắng nõn quạt gió cho mình, vừa oán trách “Thời tiết quỷ này, thật là nóng chết người mà!” Trần Mao Thịnh từ ghế dựa đứng lên, lấy một chai nước suối trên kệ hàng, từ trên quầy đưa qua, đồng thời đưa ra 2 ngón tay nói: “2 đồng môt chai.”
Cô gái trẻ đưa tay lấy qua chai nước suối, nhưng rất nhanh lại ném lên quầy: “Ya, sao anh lấy cho tôi chai nước không lạnh vậy?” Trần Mao Thịnh ngây ra nói: “Cô đâu có nói muốn lạnh đâu?” Người đàn bà trẻ trợn mắt nói: “Anh có bệnh à? Trời nóng như vậy, ai mua nước không phải muốn loại ướp lạnh chứ?”
Khách hàng là thượng đế, Trần Mao Thịnh không tranh cãi với cô ta, cười trừ nói theo: “Vâng vâng, hôm nay thật là gặp quỷ, nóng muốn chết, ai cũng thích uống nước lạnh.” Anh ta cúi người lấy một chai nước suối ướp lạnh trong tủ lạnh, đưa cho cô gái đó. Vốn nước suối trong cửa hàng của anh ta ngày thường bán ra bất luận lạnh hay không đều đồng giá, nhưng lần này, anh ta lại nói: “Ướp lạnh, 3 đồng 1 chai.”
Người đàn bà trẻ từ trong ví tiền lấy ra tờ 5 đồng ném lên kệ, nói “không cần thối nữa”, lấy chai nước suối, vừa uống, vừa đạp giày cao gót bước đi. Trần Mao Thịnh nhìn hai gò mông được váy ngắn ôm chặt nhểnh lên, không nhịn được nuốt nước miếng. Đang nhìn si mê, đột nhiên cảm thấy chân hơi nóng, lúc cuối đầu, mới phát hiện là một con mèo đen trong nhà, đang tè bên cạnh chân anh “Cút ra!”
Anh ta đá con mèo đó sang một cái, mèo đen lăn một vòng dưới đất, kêu một tiếng “meo”, chạy ra. Lúc Trần Mao Thịnh ngẩng đầu nhìn lại, người con gái đó đã đi vào khu đối diện, quẹo cua, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu. “Lẳng lơ!” Anh ta liếm miệng, trong lòng thầm mắng một câu.
Anh ta nhận ra cô gái này là người ở trong khu Trung Cảnh Hào đình đối điện, từng nghe người quen trong khu lúc chào hỏi gọi cô ấy là “Anny”, nghe nói là giám đốc khách hàng của công ty bảo hiểm, trông nghiệp vụ bảo hiểm của cô ấy chắc là triển khai khá tốt, bởi vì thường có thể thấy một số đàn ông lái xe hơi sang trọng đưa cô ấy về.
Nhưng ngày thường cô ấy ra vào khu này, mắt vốn không nhìn về chỗ Trần Mao Thịnh, đừng nói đến cửa hàng anh ta mua đồ, đây là lần đầu tiên. Cửa hàng tạp hóa của Trần Mao Thịnh mở ở bên đường trước cửa khu Trung Cảnh Hào Đình, một cửa hàng mặt tiền nhỏ, xếp hai kệ hàng, sau kệ hàng để cái giường đơn, xem như trước là cửa hàng sau là nhà. Trần Mao Thịnh năm nay 38 tuổi, chưa có vợ.
Nguyên nhân không lấy vợ là vì không có cô gái nào chịu gả cho anh ta. Có 2 nguyên nhân con gái không muốn gả cho anh ta: Thứ nhất là vì nhà anh ta nghèo. Mở một cửa hàng nhỏ, nuôi sống mình cũng khó khăn, đừng nói chi là nuôi sống vợ. Thứ 2 là vì tướng mạo của anh ta có chút quái dị. Lúc nhỏ trong nhà từng xảy ra hỏa hoạn, trên mặt anh ta để lại một bớt sẹo màu vàng lớn bằng cái nắp ly, nhìn thoáng qua, giống như là một mảng cứt chó mà đứa trẻ nghịch ngợm nào trét lên mặt anh ta, nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy khó chịu. Cho nên người ở gần đây quen biết anh ta, đều gọi anh ta là “Trần mặt sẹo”.
“Trần mặt sẹo, lấy chai nước suối cho tôi!” Trần Mao Thịnh lấy tờ 5 đồng người con gái đó ném trên kệ nhét vào túi, vừa ngồi xuống ghế dựa lấy điện thoại ra chuẩn bị chơi games, đột nhiên nghe thấy ngoài kệ lại có người gọi. Anh ta đáp một tiếng, mắt nhìn màn hình điện thoại, thuận tay lấy một chai nước suối bỏ lên kệ. “Cậu có bệnh à? Trời nóng như vậy, tôi muốn nước lạnh.” Người mua nước lớn tiếng quát lên.
“Đây chính là nước lạnh..” Trần Mao Thịnh ngẩng đầu, mới phát hiện người đứng ngoài kệ là Hầu Tường, bỗng trầm mặt, đưa chai nước suối trong tay lên như muốn đánh người “Mẹ nó, cút xa ra cho lão tử!” Hầu Tường cười hihi, chạy đi. Hầu Tường là tên điên.
Hơn 2 năm trước, Hầu Tường còn là một học sinh cấp 3, thành tích rất tốt, rất có hy vọng thi lên được đại học có tiếng. Nhưng trước kì thi đại học, cậu yêu đương với một bạn gái trong lớp, kết quả bị phụ huynh nhà gái phản đối kịch liệt. Ba của cô gái đó nhốt cô ấy trong nhà, không để cô gặp Hầu Tướng.
Hầu Tường trong lúc manh động, lại cầm một cây dao đi chém phụ huynh của cô gái đó, kết quả ngược lại bị người ta đánh một trận. Vì không để Hầu Tường ảnh thưởng đến việc học của con gái, phụ huynh nhà gái rất nhanh đã chuyển cô gái đến trường khác. Từ đó về sau, Hầu Tường trở nên buồn bã ủ rũ, thần trí si khờ.
Sau thi đại học, cậu lại phát huy thất thường, ngay cả một trường đại học thường cũng không đậu nổi. Từ đó, tinh thần của cậu suy sụp hẳn, thường chạy lên phố đuổi theo và quấy rầy mấy cô gái trẻ xinh đẹp. Người nhà dẫn cậu ấy đến khoa tâm thần của bệnh viện kiểm tra, kết quả chứng thật cậu bị tâm thần phân liệt. Đưa cậu đến bệnh viện tâm thần điều trị, cậu lại lén lúc chạy ra ngoài. Người nhà hết cách với cậu, chỉ có thể mặc kệ cậu ta.
Sau này bởi vì cậu ở trên phố chọc ghẹo gái bị đánh hết mấy lần, cũng dần ngoan hiền, thấy gái đẹp, chỉ cười ngây dại và nhìn lén từ xa, không dám lên trước động tay động chân nữa. Nhà cậu ta ở con hẻm phía sau cửa hàng của Trần Mao Thịnh, tối cậu ta về nhà ngủ, buổi sáng đi lòng vòng ở gần đây. Chắc là phát hiện gái đẹp ra vào Trung Cảnh Hào Đình khá nhiều, thời gian gần đây, cậu ta thường trông chừng ở trước cửa khu này, lâu lâu cũng chạy đến cửa hàng của Trần Mao Thịnh quậy phá.
Chắc là lúc nãy người con gái tên Anny đến cửa hàng Trần Mao Thịnh mua nước, bị Hầu Tường nhìn thấy, cho tên thằng nhóc này học theo, cũng chạy đến học người con gái đó trêu chọc Trần Mao Thịnh. Trần Mao Thịnh bị tên điên này đùa một trận, trong lòng nổi giận, trong miệng mắng một câu, xém chút đem nước suối ném lên người cậu ta.
Giờ đã là xế chiều, mặt trời nóng cuối cùng cũng lặn xuống, gió đêm thổi qua phố, đất trời cuối cùng cũng có chút mát mẻ. Trên phố khắp nơi đều là hình bóng của người tan làm thần thái mệt mỏi, bước chân vội vã, Trần Thịnh Mao nghĩ lúc này trong cửa hàng chắc cũng không còn ai mua gì, nên lại dựa vào ghế ngồi xuống, tiếp tục chơi games điện thoại.
Gần đây anh ta mê một trò chơi loại mô phỏng kinh doanh tên “tôi là đại phú hào”. Trong games, anh thông qua mua đất mở cửa hàng kinh doanh kiếm được số tiền lớn, trở thành một phú ông siêu giàu, sau đó bắt đầu tuyển thư kí xinh đẹp. Vào lúc anh đang hứng khởi phỏng vấn thư kí trong games, đột nhiên kệ bị người ta vỗ bụp bụp, anh ta tưởng lại là Hầu Tường tên nhóc đó đến quậy phá, nên không quan tâm.
Mãi đến bên ngoài có người gọi một tiếng “ông chủ”, anh ta mới đứng lên, thì ra người đứng trước kệ không phải Hầu Tường điên, mà là một lão già khoảng 50 tuổi, đeo cặp kính đen, mập mạp trắng trẻo, bởi vì kiểu tóc “địa trung hải”. Giữa đỉnh đầu trông có chút sáng bóng, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác. Bên cạnh lão già đậu một chiếc xe hơi nhỏ màu đen còn chưa tắt lửa.
Trần Mao Thịnh vừa thấy có kinh doanh đến, vội bỏ điện thoại xuống hỏi: “Ông muốn mua gì?” Lão già nhìn quanh, thấy xung quanh không có người khác, hơi nghiêng mình gần kệ tủ, nhỏ giọng hỏi: “Có bao cao su không?” Trần Mao Thịnh gật đầu nói: “Có.”
Thật ra thường thì cửa hàng bên đường không bán thứ này, nhưng vì hay có đàn ông lái xe ra vào Trung Cảnh Hào Đình, giữa đường đậu xe ở trước cửa hàng nhỏ hỏi Trần Mao Thịnh có bán bao cao su không, Trần Mao Thịnh cảm thấy đây là một cơ hội, nên hay mua một ít bao cao su từ hiệu thuốc bình dân để dưới kệ hàng, lúc khách cần, thì lấy ra. Tuy giá bán gấp 3-5 lần giá thường, nhưng vì người mua cần gấp, cho nên phần lớn đều không trả giá. Trần Mao Thịnh lấy một hộp bao cao su đưa cho ông lão hỏi: “Loại này chất lượng tốt hơn, không dễ vỡ, 60 đồng một hộp.”
Ông lão đưa tay nhận qua, bỏ vào trong túi, tiện thể ném tờ 100 đồng mới lên kệ, xoay người đi. Trần Mao Thịnh nói: “Ái, còn chưa thối tiền.” Ông lão không quay đầu trả lời: “Không cần thối nữa.” Cúi người chui vào trong chiếc xe hơi màu đen, đạp chân gas, xe nhỏ nhanh chóng chạy vào trong Trung Cảnh Hào Đình.