Đây là một gian phòng khách trang trí hào hoa, đèn trần thủy tinh trên đầu chiếu sáng cả căn phòng, dưới đất trải tấm đệm lông dê có hoa văn, cái tivi tinh thể siêu lớn ở đối diện, bày một bộ sofa mang phong cách châu âu, 2 cơ thể lõa lồ đang không ngừng lăn lóc trên ghế, từ đầu này lăn đến đầu kia, sau đó lại từ đầu kia lăn xuống sàn..
Đêm khuya, Trần Mao Thịnh nằm trên giường, xem qua xem lại cái clip quay lén trận kích tình của người đàn ông già đó cùng với Anny ở phòng khách trên điện thoại, chỉ thấy cả người anh ta nóng bừng, hưng phấn không thôi, lâu không ngủ được.
Lúc nửa đêm, anh ta nằm mơ thấy mình biến thành nam chính trong trận kích tình này, ôm cô gái xinh đẹp Anny, lăn qua lăn lại trong căn nhà trang trí hào hoa đó. Lúc tỉnh lại, mới phát hiện quần ướt một mảng lớn. Sáng ngày thứ hai, Trần Mao Thịnh vừa mở cửa kinh doanh, đã thấy người đàn ông đầu trọc lái chiếc xe hơi màu đen, nhân lúc buổi sáng người ít, lén lúc rời khỏi Trung Cảnh Hào Đình.
Trần Mao Thịnh nhìn đuôi xe rất lâu, âm thầm ghi nhớ số xe. Từ đó về sau, Trần Mao Thịnh bắt đầu lưu ý hành động của cô gái đẹp Anny và tin tức liên quan đến cô ta. Qua một thời gian âm thầm quan sát, anh ta phát hiện ra một số quy luật: Thứ nhất, Anny từ sau khi quen với ông lão đầu trọc này, hình như đã từ chức công việc ở công ty bảo hiểm, không còn đi làm giờ hành chánh nữa, đồng thời cũng không còn những người đàn ông khác lái xe hơi đưa cô ta về nhà nữa, mỗi lần cô ra vào tiểu khu, đều tự gọi xe; thứ 2, ông lão đầu trọc căn bản cố định mỗi tối thứ 6 đến Trung Cảnh Hào Đình, ở một đêm ở chỗ Anny, sáng ngày thứ hai lại lén lúc bỏ đi; thứ 3, ông lão đầu trọc rất kiêm tốn, mỗi lần ra vào Trung Cảnh Hào Đình, đều chọn lúc sáng tối người ít.
Mỗi lần thấy chiếc xe hơi của ông lão đầu trọc lái vào Trung Cảnh Hào Đình, Trần Mao Thịnh biết ngay nhất định có kịch hay để xem, tâm trạng rất kích động, giống như đi xem một buổi biểu diễn hấp dẫn vậy, đóng cửa hàng từ sớm, mang theo cần câu và điện thoại, trốn phía sau tiểu khu, tiến hành quay phim cả quá trình kích tình của ông lão và Anny, sau đó mang “tác phẩm” của mình về nhà từ từ thưởng thức.
Anny và ông lão đó mỗi lần trầm miên đều quá quên tình, hoàn toàn không biết sau khe cửa sổ có một chiếc điện thoại đang quay lén. Vào một ngày khoảng 2 tháng sau, trời đang mưa, trên phố không có mấy người, việc mua bán ở cửa hàng càng thêm ảm đạm. Trần Mao Thịnh ngồi trong cửa hàng chán chường xem tivi, kênh bản địa đang chiếu <tin thời sự nam châu>, trong đó có một thông tin nói, sáng hôm qua, lãnh đạo của hệ thống vệ sinh huyện Giang Hải và chuyên gia đến thành phố ta, tiến hành công tác khảo sát vệ sinh điều trị của thành phố ta, đoàn khảo sát trước sau đến thành phố ta tiến hành tham quan nghiên cứu bệnh viên nhân dân thứ nhất và thứ 2.. cuối tin thời sự, chiếu mấy cảnh phóng to, giới thiệu về lãnh đạo và chuyên gia của tổ điều tra, là cục trưởng cục vệ sinh Giang Hải khiêm viện trưởng bệnh viện nhân dân Tiêu Cầm, phó viện trưởng thường vụ bệnh viện nhân dân huyện Giang Hải Châu Quảng Minh..
Khi quay đến mặt của phó viện trưởng Châu Quảng Minh, Trần Mao Thịnh bất giác ngây người: Ông lão xuất hiện trong ống kính, trán rộng mặt to, tóc rất ít, mấy sợi tóc dài dán trên trán, chẳng phải là ông lão đầu trọc mỗi tối thứ 6 đầu đến tìm Anny sao? Không ngờ ông ta lại là lãnh đạo và chuyên gia của bệnh viện nhân dân huyện Giang Hải chỉ cách một con sông với thành phố Nam Châu!
Vào lúc anh ta đang ngây người, tin tức tivi đã kết thúc. Trần Mao Thịnh muốn xem lại tin tức, nhưng tivi anh ta sử dụng là loại đời cũ, không có chức năng quay lại. Anh ta suy nghĩ một lúc, đột nhiên có ý, dùng điện thoại lên mạng tìm kiếm “Phó viện trưởng thường vụ bệnh viện nhân dân huyện giang hải Châu Quảng Minh”, nhảy ra không ít thời sự, phần lớn đều có kèm hình ảnh.
Trần Mao Thịnh xem qua thời sự và hình ảnh, cuối cùng 100% khẳng định, Châu Quảng Minh phó viện trưởng thường vụ này, chính là người tình đó của Anny. Trong lòng Trần Mao Thịnh đã hiểu quan hệ giữa Anny và người đàn ông già Châu Quảng Minh đó là gì rồi. Rất hiển nhiên, Anny là người tình gần đây Châu Quảng Minh bao nuôi ở thành phố Nam Châu này, hoặc gọi là “tiểu tam”.
Châu Quang Minh là phó viện trưởng thường vụ bệnh viện nhân dân huyện Giang Hải, ở đó người quen biết hắn chắc không ít, cho nên hắn không dám quá phóng đãng ở huyện Giang Hải, nên đem mục tiêu săn thú tình nhìn về phía thành phố Nam Châu cách huyện Giang Hải một con sống.
Ông ta không phải người thành phố Nam Châu, ở đây người quen ông không nhiều, chỉ cần ông ta ra vào cẩn thận, ông ta cảm thấy nuôi người tình ở đây khá an toàn. Mỗi chiều thứ 6 sau khi tan làm, ông ta lái xe đến đây, qua đêm với Anny, sáng ngày thứ 2 lái xe về huyện Giang Hải, có thể nói là thần không biết quỷ không hay. Chỉ là ông ta nhất định không ngờ, lại gặp phải người có lòng như Trần Mao Thịnh, chỉ vì một tin tức trên tivi, đã nhìn ra được thân phận thật của ông ta.
Trần Mao Thịnh nhớ Châu Quảng Minh lái chiếc xe Audi A8, anh ta dùng điện thoại lên mạng trả, loại xe nhập khẩu này, giá thị trường ít nhất cũng trên 100 vạn. Lái xe hơi sang, nuôi người tình, chi tiêu và tài sản của phó viện trưởng này, rõ ràng không phù hợp với thu nhập hợp pháp của ông ta. “Hừ, tên này chắc chắn là tên tham quan!” trong lòng Trần Mao Thịnh mắng một câu.
Bên ngoài mưa tầm tả cả ngày, kinh doanh cửa hàng nhỏ của Trần Mao Thịnh có thể dùng ảm đạm để hình dung. Từ sáng đến tôi, không có khách nào đến. Cũng có nghĩa là, hôm nay cửa hàng này của anh ta làm không công cả ngày. Anh ta cảm thấy xui xẻo, bản thân mở cửa hàng nhỏ kiếm chút tiền sinh sống vất vả như vậy, tham quan như Châu Quảng Minh đó lại có thể lái xe sang, nuôi người tình, tiêu tiền như nước, thế giới này thật bất công mà.
Buổi tối, anh ta đóng cửa sớm, ở trong cửa hàng của mình lấy một chai rượu trắng, làm hai món, uống rượu. Nửa chai xuống bụng, đã ngà ngà say. Nằm lên giường, đang muốn đi ngủ, đột nhiên điện thoại reo lên, vừa nghe máy, là bà chủ nhà gọi đến. Chủ nhà ở trong điện thoại thô lỗ hỏi: “Trần Mao Thịnh, cậu đã thiếu 3 tháng tiền thuê nhà rồi, rốt cuộc tính khi nào mới trả đây?” Trần Mao Thịnh ngồi bật dậy, phút chốc tỉnh táo không ít, vội cười trừ nói: “Bà chủ, gần đây kinh doanh không tốt, bà thư thả cho tôi mấy ngày đi, mấy hôm nữa tôi nhất định trả tiền thuê nhà cho bà.”
Bà chủ mắng một câu trong điện thoại, bực tức nói: “Vậy thì cho cậu thêm một tuần. Nếu đến lúc đó cậu còn không trả tiền thuê, tôi sẽ thu nhà lại. Cậu nên biết, người chờ thuê cửa hàng này còn đang xếp hàng dài phía sau.” Trong lòng Trần Mao Thịnh nói: Bà cứ thổi đi, vị trí hẻo lánh như vậy, trừ cái tên xui xẻo như tôi, còn ai thuê chứ? Nhưng vội trả lời, đồng thời tỏ ý cảm ơn. Cúp máy, Trần Mao Thịnh nhíu mày, ngồi thẩn thờ bên giường hồi lâu.
Khoảng thời gian này kinh doanh trong cửa hàng rất tệ, thu nhập mỗi tháng trừ sinh hoạt phí ra, không còn lại bao nhiêu, lấy gì trả tiền thuê nhà chứ? Nhìn điện thoại ném trên giường, anh ta đột nhiên nhớ đến mấy cái clip xuân cung lưu trong điện thoại. Một ý nghĩ rất tự nhiên thoáng quá đầu anh ta: Nếu dùng mấy cái clip này đổi thành tiền thì tốt biết bao!