Sau khi bị dẫn đến cục công an, cảnh sát lại hỏi một lần câu hỏi lúc nãy với Trần Mao Thịnh, Trần Mao Thịnh vẫn trả lời như vậy. Thấy Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì không tin mình, Trần Mao Thịnh vỗ ngực nói: “Cảnh sát, tôi có thể thề với trời, sáng hôm đó, vào khoảng thời gian mà các anh nói, tôi thật sự là đang ngủ trong nhà. Nếu tôi nói dối, thì bị sét đánh chết!”
Âu Dương Nhược nhìn thẳng vào mắt anh ta nói: “Ở đây thề không có tác dụng, cảnh sát chúng tôi chỉ tin một thứ, đó chính là chứng cứ.” Trần Mao Thịnh sầu khổ nói: “Tôi một mình ngủ ở nhà, cái này anh bảo tôi làm sao đi tìm người khác chứng minh? Cảnh sát, tôi thật sự không có chút quan hệ nào với vụ án mạng của Châu Quảng Minh các anh nên bắt vợ của ông ta Anny lại trọng tâm điều tra mới đúng, bởi vì cô ta mới là hung thủ có khả năng giết Châu Quảng Minh nhất.”
“Tại sao lại nói như vậy? Có phải anh phát hiện ra manh mối gì rồi không?” Phương Khả Kì nhíu mày, nhìn anh ta hỏi. Trần Mao Thịnh nói: “Đây chẳng phải là chuyện rất rõ sao? Châu Quảng Minh chết rồi, tài sản hơn ngàn vạn của ông ta, toàn bộ đều thuộc về cô vợ Anny của ông ta, lấy lời của các anh nói, cô ta có đầy đủ động cơ giết người!”
Phương Khả Kì nói: “Chúng tôi đã điều tra qua cô ấy, cô ấy không có điều kiện gây án.” Thời gian tử vong của Châu Quảng Minh, được pháp y khẳng định là vào khoảng 4: 30 sáng ngày 11/3.4 giờ mấy sáng hôm đó, Châu Quảng Minh đã dậy rồi. Bệnh viện ông ta làm việc sáng có một buổi họp quan trọng, sáng sớm ông ta phải quay về huyện Giang Hải. Lúc ông ta thức dậy rời khỏi nhà, Anny còn đang ngủ trên giường.
Sau khi Châu Quảng Minh xuống lầu, quẹo qua, chuẩn bị đến bãi đậu xe lái xe của mình. Vào lúc ông ta đi đến trước cửa bãi đậu xe, bị hung thủ đột nhiên xông ra đâm liên tục mấy nhát vào ngực, chết ngay tại chỗ. Theo như pháp y phán đoán, hung khí có lẽ là một cây dao gọt trái cây, nhưng cảnh sát không tìm thấy hung khí ở hiện trương, chứng tỏ hung thủ sau khi gây án đã đem hung khí đi.
Trước cửa bãi đậu xe lắp camera giám sát, nhưng hướng giám sát từ ngoài chiếu vào trong bãi đậu xe, chủ yếu là phòng trộm vào cắp xe. Nơi Châu Quảng Minh ngã xuống cách cửa lớn của bãi đậu xe khoảng 10 mấy mét, không nằm trong phạm vi giám sát. Mà hôm đó trời còn chưa sáng hẳn, trong tiểu khu không có người qua lại khác, cho nên cũng không tìm thấy người làm chứng lúc xảy ra vụ án.
Nhưng tòa D Trung Cảnh Hào Đình nơi Châu Quảng Minh ở, lối ra lầu 1 có camera giám sát, thông qua điều tra camera giám sát lúc xảy ra vụ án, có thể khẳng định trước 5 giờ sáng hôm đó, Anny không hề xuống lầu. Sau khi cô nhận được điện thoại bảo vệ nói với cô chồng cô xảy ra chuyện ở trước cửa bãi đậu xe, thời gian lúc mặc áo ngủ vội vã đi qua camera giám sát lầu 1, là lúc 5: 12 sáng. Bởi vì có camera giám sát làm chứng, khả năng Anny gây án đã bị cảnh sát loại trừ.
Sau đó cảnh sát lại xem camera giám sát cửa tiểu khu, trong một khoảng thời gian dài trước và sau khi xảy ra vụ án, đều không phát hiện có người tình nghi nào ra vào qua tiểu khu. Cảnh sát nghi ngờ hung thủ không hề đi cửa chính của tiểu khu, mà thông qua trèo tường vào trong tiểu khu. Qua khám nghiệm hiện trường, phát hiện lượng lớn dấu chân dưới tường rao phía sau Trung Cảnh Hào Đình đối diện với cửa sổ sau nhà Châu Quảng Minh, đồng thời cuối cùng chứng thật, mấy cái dấu chân này là Trần Mao Thịnh để lại.
Phương Khả Kì nói: “Tường rao xung quanh Trung Cảnh Hào Đình tuy cao hơn 2 mét rưỡi, như nếu kê một cục đá hoặc loại như cái ghế dưới chân, trèo qua tường rào chắc không phải chuyện khó khăn gì.” Trong lòng Trần Mao Thịnh âm thầm kêu khổ, không ngờ lúc mình quay lén Anny để lại dấu chân dưới tường rào, bây giờ lại trở thành tội chứng anh leo rao vào nhà giết hại Châu Quảng Minh. Chuyện quay lén, đương nhiên không thể để cảnh sát biết, nếu không sẽ càng khiến họ nghi ngờ.
Anh ta giả vờ vô tội: “Anh cảnh sát, các anh thật sự hiểu lầm tôi rồi. Không lâu trước, có một người bạn gửi con mèo nhà họ ở trong cửa hàng của tôi, sau đó con mèo này chạy ra ngoài, tôi tìm nó khắp nơi, phát hiện nó đang đi qua lại trên tường rao phía sau tiểu khu Trung Cảnh Hào Đình, tôi bảo nó xuống, nó chính là không xuống, do đó tôi nhảy qua nhảy lại dưới cái tường rào, muốn đưa tay bắt nó xuống, kết quả đã để lại dấu chân dưới tường rào.” “Lời anh nói là thật?” Âu Dương Nhược hỏi.
“Đương nhiên là thật. Hai vị nghĩ thử xem, tôi và Châu Quảng Minh không quen, giữa tôi và ông ta có thể nói là không có quan hệ gì, sao tôi lại vô duyên vô cớ giết ông ta chứ? Dùng lời của cảnh sát các anh nói, tôi hoàn toàn không có động cơ gây án, đúng không?” “Anh thật sự không có quan hệ gì với Châu Quảng Minh? Tôi thấy chưa chắc.” Phương Khả Kì hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống anh “Vợ trước của Châu Quảng Minh ở huyện Giang Hải nói với chúng tôi, trước khi vợ chồng họ li hôn, Châu Quảng Minh từng liết lộ với cô, ông ta ở trong văn phòng bị một người lạ tống tiền. Chúng tôi lấy camera giám sát tòa nhà văn phòng của bệnh viên nhân dân huyện Giảng Hải xem, kết quả phát hiện người lạ mấy hôm đó từng vào phòng làm việc của Châu Quảng Minh, chỉ có mình anh.”
“Tôi quả thật từng đến qua phòng làm việc của Châu Quảng Minh, nhưng ông ta rất gian xảo, vốn không cho tôi tiền..” Trần Mao Thịnh giống như chịu oan ức rất lớn hô to. Lời vừa nói ra, mới phát hiện mình lỡ lời, vội im miệng, nhưng đã muộn. Âu Dương Nhược nhìn anh ta nói: “Nói như vậy, chuyện anh tống tiền Châu Quảng Minh, là sự thật?” Dưới ánh nhìn sắc bén của cô, Trần Mao Thịnh chỉ đành gật đầu.
Phương Khả Kì chống tay lên bàn, cúi người xuống, dán sát anh ta nói: “Anh từng tống tiền Châu Quảng Minh qua, sau này Châu Quảng Minh phát hiện người tống tiền ông ta, lại là chủ cửa hàng nhỏ sống ở đối diện tiểu khu của mình, do đó anh đã tiến hành báo thù. Anh vì vậy mà ôm hận trong lòng, có ý niệm muốn giết ông ta. Sáng ngày 11/3, anh leo tường vào Trung Cảnh Hào Đình, mai phục ở cửa bãi đậu xe, chờ lúc Châu Quảng Minh đến lấy xe, anh đột nhiên nhảy ra, dùng dao gọt trái cây đâm chết ông ta, sau đó mang hung khí leo tường thoát khỏi hiện trường.”
“Anh ngậm máu phun người! Tôi vốn không hề giết người. Hơn nữa tôi đâu phải thần tiên, làm sao biết Châu Quảng Minh sẽ đến bãi đậu xe sớm như vậy?” “Châu Quảng Minh làm việc ở huyện Giang Hải, nếu ông ta muốn đi sớm về bệnh viện làm việc, thì phải dậy sớm. Cửa hàng của anh mở trước cửa Trung Cảnh Hào Đình, quy luật thời gian ông ta lái xe ra vào tiểu khu, chắc anh đại khái cũng có thể biết được.”
Trần Mao Thịnh bỗng phát hiện chỗ trùng hợp trong chuyện này thật sự là quá nhiều, bị cảnh sát phân tích như vậy, ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy cảnh sát xem anh ta là người tình nghi đầu tiên là đúng. Nhưng chỉ có bản thân anh ta biết, anh ta quả thật không liên quan gì đến vụ án mạng của Châu Quảng Minh. Nhưng chuyện đến bước này, anh ta cho dù miệng đầy người cũng nói không rõ.
“Đồng chí cảnh sát, tôi không giết người, tôi bị oan, tôi thật sự oan hơn đậu nga nữa..” Anh nắm lấy áo của Phương Khả Kì, nước mắt nước mũi đầy mặt. Phương Khả Kì nóng giận đẩy anh ta một cái nói: “Tôi thấy phải nhốt anh hai ngày, anh mới chịu nó thật.” Cậu lấy cái còng từ eo ra, một đầu còng vào tay trái của Trần Mao Thịnh, đầu còn lại khóa trên ống nước trong phòng. “Anh làm gì?” Trần Mao Thịnh nói: “Tôi đâu có phạm pháp, tôi không có giết người, các anh dựa vào đâu mà còng tôi lại?” Phương Khả Kì đưa mắt với Âu Dương Nhược, hai người mặc kệ anh ta, bỏ đi. Một cảnh sát ngoài cửa lập tức khóa cửa lại. Trong phòng bỗng tối đen như mực, Trần Mao Thịnh vừa kinh vừa sợ, không ngừng than khổ.
Anh ta kéo chiếc còng tay kêu leng keng, ở trong phòng tối quậy một trận, nhưng không ai quan tâm anh ta. Cũng không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy vừa đói vừa mệt, đang lim diêm buồn ngủ, cửa phòng bỗng két một tiếng bị người mở ra. Ánh sáng chiếu thắng vào làm mắt anh ta phát đau, anh ta tưởng cảnh sát lại muốn tra hỏi mìng, vội kêu gào thảm thiết: “Người đâu, cảnh sát ép cung, cảnh sát đánh người..”
Phương Khả Kì lên trước mở khóa còng tay của anh ta: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, anh có thể đi rồi.” “Tôi có thể đi rồi?” trên mặt của Trần Mao Thịnh nước mắt nước mũi đầm đề, há hốc mồm nhìn anh. Âu dương Nhược nói: “Chúng tôi đã điều tra qua rồi, anh quả thật không liên quan đến vụ án mạng của Châu Quảng Minh, chúng tôi bắt lầm người rồi, tôi thay mặt tổ chuyên án xin lỗi anh.”
Cô dừng lại, bổ sung: “Hung thủ thật sự đâm chết Châu Quảng Minh chúng tôi đã tìm thấy rồi.” “Hung thủ tìm thấy rồi?” Trần Mao Thịnh cảm thấy bất ngời “Là ai?” Âu Dương Nhược nói với anh, camera giám sát trước cửa bãi đậu xe Trung Cảnh Hào Đình tuy không quay được quá trình Châu Quảng Minh bị giết, nhưng lúc đó có một chiếc xe hơi nhỏ đúng lúc đậu ở ngoài bãi đậu xe, máy ghi hình trên xe mở chức năng đánh thức đậu xe, chỉ cần có người hoặc xe đi qua gần chiếc xe này, chức năng ghi hình sẽ tự động mở. Sáng hôm nay, lúc chủ xe kiểm tra video, mới phát hiện máy ghi hình của mình trùng hợp quay lại quá trình sáng hôm đó Châu Quảng Minh bị giết, nên lập tức gọi điện báo cảnh sát.
“Hung thủ rốt cuộc là ai?” “Là một thanh niên tinh thần phân liệt.” “Hầu Tường?” Âu Dương Nhược gật đầu: “Không sai, chính là cậu ta.” “không phải chứ? Cậu ta là tên điên đó.” “Điên chẳng lẽ không biết giết người sao?” Trần Mao Thịnh hồi tưởng lại nói: “Sáng hôm Châu Quảng Minh bị giết, lúc các anh lái xe cảnh sát vào tiểu khu, tôi còn thấy Hầu Tường đừng trong đám người bên ngoài xem náo nhiệt.”
Phương Khả Kì nói: “Điểm này, cũng có nhân chứng khác chứng thật với chúng tôi rồi. Nhưng từ đó về sau, không ai gặp qua Hầu Tường nữa, chúng tôi nghĩ cậu ấy rất có thể là cảm thấy sợ hãi, tìm nơi kín đáo trốn rồi. Bây giờ phía cảnh sát chúng tôi đang toàn lực điều tra tung tích của cậu ấy, mong có thể sớm bắt được cậu ấy. Nếu không cậu ấy lại ra hành hung giết người, vậy thì phiền.”
Trần Mao Thịnh mới nhớ ra, hình như từ sau sáng hôm Châu Quảng Minh bị giết, thì mình thật sự không thấy qua Hầu Tường nữa.