Nhân viên soát vé là một cô gái khoảng 20 tuổi, có lẽ là do trực ca đêm, vành mắt của cô thâm quần, trông có vẻ hơi mệt mỏi, ngồi trong phòng trực không ngừng ngáp ngắn ngáp dài. Long Nghị gõ cửa kính phòng trực, nói: “Xin lỗi, tôi có thể hỏi cô mấy câu hỏi không?” Nhân viên soát vé nhận ra hắn chính là “thần thám” cảnh sát trưởng mời đến phá án, vội lấy lại tinh thần đứng lên nói: “Được.”
Long Nghị nói: “Cô ngồi xuống nói là được, không sao đâu.” Thấy cô ấy nghe theo lời mình ngồi xuống, hắn mới bắt đầu hỏi: “Đêm qua là cô trực trong khoan xe này sao?” Nhân viên soát vé nói: “Đúng vậy. Bắt đầu từ trạm xuất phát, tôi đã trực ở đây rồi. Vốn dĩ sáng nay tôi thay ca, nhưng trưởng xe nói các anh có thể sẽ tìm tôi hỏi về tình hình, cho nên tôi chưa dám nghỉ.” Long nghị nói: “Vất vả cho cô rồi. Cô có ấn tượng với khách phòng số 5 không?”
Nhân viên soát vé lắc đầu nói: “Không có ấn tượng.” Long Nghị nói: “Lúc hành khách lên xe, chẳng phải nhân viên soát vé phải đứng ở trước cửa toa xe mình phụ trách kiểm tra vé rồi mới cho qua sao? Lúc đó cô có chú ý thấy một ông lão tóc đỏ, cùng một người đàn bà trung niên mặc áo khoác da chồn màu đen lên xe không?”
Nhân viên soát vé vẫn lắc đầu nói: “Không có, nếu có hành khách quái dị như vậy, tôi chắc chắn sẽ chú ý thấy. Tuy họ là khách của toa xe này, nhưng không hẳn phải lên xe ở chỗ tôi, chỉ cần họ cầm vé, lên xe ở cửa toa xe khác cũng được, chỉ cần sau khi lên xe, theo như số phòng ghi trên vé tìm được phòng của mình là được. Vả lại lúc lên xe gió bắc thổi qua, trời lại mưa, đa số hành khách đều dùng khăn choàng trùm đầu, ngay cả mặt cũng che lại, cho nên tôi cũng không thể nhìn rõ mỗi hành khách được.”
Long Nghị nói: “Vậy lúc cô thay thẻ phòng, cũng không gặp qua 2 người này sao?” Nhân viên soát vé nói: “Không có. Hành khách ở toa giường nằm thường trong vòng 1 tiếng khi lên xe, nhân viên soát vé phải tiến hành thay thẻ cho họ. Nhưng chuyến xe này là chuyến xe dài, mấy trạm trước khách giường nằm không nhiều, cho nên chúng tôi thường qua khỏi 3 trạm trước, mới bắt đầu tiến hành thay thẻ.”
Long Nghị nói: “Qua khỏi 3 trạm trước, cũng chính là sau khi qua khỏi trạm Nam Châu, mới bắt đầu thay thẻ, phải vậy không?” Nhân viên soát vé nói: “Đúng vậy. Xe lửa vào trạm Nam Châu là lúc 9 giờ tối, 9 giờ 08 phút xe lửa bắt đầu xuất phát, chúng tôi khoảng 9 giờ rưỡi bắt đầu thay thẻ. Lần đầu khi tôi gõ cửa phòng số 5 mời hành khách thay thẻ, loáng thoáng nghe thấy trong phòng có hồi âm, nhưng không ai mở cửa, tôi tưởng khách tạm thời không tiện mở cửa, cho nên lại đến phòng khác trước. Sau khi thay xong hết thẻ giường nằm của các khách khác, tôi mới quay trở lại phòng số 5 gõ cửa, lúc này mới có người mở cửa. Hành khách mở cửa này chính là người báo án bây giờ, cậu ấy không lấy ra được vé xe, nói làm mất rồi, vả lại cậu ấy còn kéo áo của tôi, cảm xúc vô cùng kích động nói trong phòng số 5 xảy ra án mạng, cậu ấy muốn báo án..”
Long Nghị đã rõ ý của cô, nói: “Cũng có nghĩa là, trừ Hầu Tiểu Ất ra, thật ra cô không nhìn thấy hành khách khác trong phòng số 5 đúng không?” Nhân viên soát vé trả lời: “Đúng vậy.” Long Nghị gật đầu nói: “Cảm ơn cô đã cung cấp manh mối cho chúng tôi, cô vất vả rồi, cô có thể tan làm rồi, nếu còn gì cần, chúng tôi sẽ liên hệ cô.” Lúc hắn rời khỏi phòng trực, điện thoại vang lên, nghe máy là pháp y Huệ Tuyết của trung tâm pháp y cục cảnh sát thành phố Nam Châu gọi đến.
Trong điện thoại Huệ Tuyết nói: “Chúng tôi đã tiến hành khám nghiệm tử thi với thi thể nữ được phát hiện trong ruộng nước trấn bạch dương điếm tối qua, thời gian tử vong vào khoảng 7 đến 8 giờ tối qua, nguyên nhân tử vong là do bị nghẹt thở, cũng chính là siết chết.” Long Nghị hỏi: “Có thể suy đoán ra hung khí mà hung thủ dùng để gây án là gì không?” Huệ Tuyết trả lời: “Theo vết siết tôi quan sát được trên cổ của nạn nhân, có lẽ là thứ giống như cà vạt.”
Long Nghị trở về phòng số 5 nơi xảy ra vụ án, Âu Dương Nhược và 2 nhân viên kiểm tra dấu vết cùng với mấy cảnh sát đường ray đang bận rộn trong hiện trường vụ án. Âu Dương Nhược nhìn thấy đại đội trưởng, từ giường dưới đứng thẳng lưng lên, đưa cho anh một tờ chứng minh nhân dân, nói là được phát hiện trong hành lí của nạn nhân, có lẽ là chứng minh nhân dân của nạn nhân.
Long Nghị nhìn sơ qua, trên chứng minh nhân dân in hình của một người đàn bà, mục tên viết 3 chữ “Miêu Thu Lam”, xem ngày tháng năm sinh, nạn nhân năm nay vừa tròn 40, địa chỉ nhà viết thành phố Nam Xương biệt viện đông phương tòa 8 số x. Anh nhìn chứng minh nhân dân nói: “Biết thân phận của nạn nhân, vậy thì dễ hơn nhiều rồi. Cô gửi thông tin thân phận của người bị hại cho cảnh sát Nam Xương, mời họ hỗ trợ điều tra, xem thử thân phận cụ thể của người đàn bà này là gì.”
Long Nghị vừa dặn dò xong công việc cho Âu Dương Nhược, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vả, lúc quay đầu, nhìn thấy trưởng xe vội vã chạy đến nói: “Cảnh sát Long, Hầu Tiểu Ất báo án đó ở bên đó lớn tiếng hô hào, tôi sợ sẽ kinh động đến các hành khách khác, mời anh mau qua đó xem thử.” Cặp chân mày đen của Long Nghị nhíu lại nói: “Tiểu tử này, đến giờ còn không thành thật. Trưởng tàu, anh yên tâm, tôi sẽ khiến hắn ngoan ngoãn ở yên đó.”
Hầu Tiểu Ất bị Âu Dương Nhược còng trong khoan xe giường nằm phía sau, tuy cửa phòng đóng chặt, nhưng Long Nghị vừa đi đến gần khoan xe, đã nghe thấy tiếng hô to ở trong phòng của Hầu Tiểu Ất: “Tôi oan uổng, tôi không có giết người, tôi oan uổng..” Khiến hành khách ở mấy phòng gần đó đều ló đầu ra xem. Anh xông vào phòng, trừng mắt nhìn Hầu Tiểu Ất, tức giận nói: “Cậu kêu oan cái gì? Cho dù cậu không liên quan đến vụ án giết người trên xe lửa này, nhưng vụ án ở thành phố Khúc Giang mà cậu phạm phải, còng cậu ở đây cũng không oan cho cậu. Nếu cậu còn không thành thật, cẩn thận tôi xử cậu.”
Anh giả vờ tạo vẻ muốn đạp Khỉ gầy, Khỉ gầy vội né người tránh đi, đổi thành bộ dạng tươi cười nói: “Anh cảnh sát, nếu tôi giúp các anh phá vụ án này, anh có thể thả tôi không?” “Cậu gây chuyện ở thành phố Khúc Giang, bảo tôi thả cậu, tôi không có quyền lực này.” Long Nghị nhìn hắn trong lời có lời nói “Nhưng nếu cậu nhân chúng tôi không chú ý, tự mình mở còng bỏ chạy, chuyện này thì bọn tôi không có cách nào khống chế được rồi.”
Khỉ gầy hiểu ý của anh, vội nói: “Cảm ơn cảnh sát. Thật ra từ lần đầu tôi thấy lão già tóc đỏ đó, tôi đã cảm thấy hắn có chút quen mắt.” “Quen mắt là ý gì?” “Chính là tôi cảm thấy hình như từng gặp qua hắn ở đâu.” Long Nghị giận đến méo mặt, nắm lấy cổ áo hắn, hơi dùng sức, nhấc thân hình gày gò của hắn từ dưới đất lên. “Mẹ nó, cậu quen hung thủ đó?” Anh không nhịn được chửi thề một câu nói “Sao không nói sớm?”
Khỉ gầy giật mình vội nói: “Tôi cũng vừa mới nhớ ra.” Long Nghị chỉ có thể buông hắn ra nói “Nói mau, hung thủ là ai?” Khỉ gầy thấy anh tức giận trợn tròn mắt, hung hăn nhìn mình, vộn dùng một tay che mặt nói: “Anh cảnh sát, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ tôi sợ hãi, quen mất muốn nói gì.” Long Nghị không ăn chiêu này của hắn, đá chân hắn: “Bớt giở trò với tôi, nói mau.”
Khỉ gầy chịu một cước, đau đến nhe răng, bỗng chốc thành thật nói: “Bây giờ tôi mới nhớ ra, lão già đó, có chút giống Triệu Nhất Mao.” “Triệu Nhất Mao là ai?” Long Nghị ngây người. “Triệu Nhất Mao tên thật là Triệu Đại Giang, là người Hồ Nam, mở một quán ăn ở phố Chính Thị thành phố Khúc Giang. Bởi vì con người hắn keo kiệt, nhỏ mọn, cho nên mọi người đều gọi hắn Triệu Nhất Mao. Thật ra hắn không già, chắc mới hơn 40 tuổi. Lúc nãy một mình tôi ở trong phòng này nghĩ kĩ lại, tôi gặp phải hung thủ giết người đó, có vẻ hơi giống hắn, chẳng qua là hắn hình như bôi mấy đóm đồi mồi lên mặt, trông có vẻ giống ông lão gần trăm tuổi, cho nên tôi nhất thời không nhận ra hắn.”
“Cậu khẳng định hung thủ giết người chính là Triệu Nhất Mao này?” “Anh cảnh sát, khẳng định ai là hung thủ, đây là chuyện cảnh sát các anh làm. Tôi chỉ phụ trách cung cấp manh mối. Tôi nói là hơi giống Triệu Nhất Mao, nhưng tôi không dám khẳng định 100% chính là hắn.” “thôi được” Long Nghị nói: “Cậu nói tôi biết địa chỉ cụ thể và tên của quán ăn đó, tôi đi tra.” Khỉ gầy nói: “Quán ăn hắn mở tên quán món tương đại giang, ở đoạn giữa phố Chính Thị thành phố Khúc Giang.”