Liệp Hung Kí - Nhạc Dũng

Chương 41: Tội Phạm Tình Nghi



Một tuần trôi qua rất nhanh, vụ án tài xế taxi Vu Thành Toàn bị độc chết, sau khi loại trừ khả năng gây án của 3 hành khách Cảnh Trung Hoa, Tống Nhuệ, bên phía cảnh sát lại điều tra sâu hơn, nhưng tình hình không có chút tiến triển gì. “Đội trưởng, tôi cảm thấy, chúng ta hình như bỏ sót một người.” Chiều hôm nay, lúc ăn cơm ở nhà ăn, Âu Dương Nhược bưng cơm ngồi bên cạnh đội trưởng, bỗng nhiên nói một câu như vậy. Long Nghị ngây ra, vừa xới cơm trong hộp vừa hỏi: “Bỏ sót ai?” “Anh nghĩ xem, người có thể hạ độc Vu Thành Toàn, nhất định có cơ hội tiếp cận ly trà của anh ta, đúng không?”
“Đúng vậy, lúc trước sở dĩ chúng ta nghi ngờ Cảnh Trung Hoa và Tống Nhuệ họ cũng chính vì lý do này.” “Nhưng tôi cảm thấy, trừ mấy người chúng ta đã từng điều tra ra, thật ra còn một người, cũng từng đến gần Vu Thành Toàn và ly trà của anh ta, cũng có cơ hội hạ độc anh ta.” Long Nghị suy nghĩ một lát, bỗng dừng đũa nói: “Người mà cô nói, là ông chủ cửa hàng bánh bao đó phải không?”
Âu Dương Nhược gật đầu nói: “Đúng vậy, ông chủ cửa hàng bánh bao tiểu thái đó tên Thái Cường, chân trái hơi tàn tật, lúc đi lại, hơi khập khiển. Tôi từng điều tra qua, quan hệ của hắn và Vu Thành Toàn không tệ, theo như lời thực khách lúc đó cùng ăn sáng ở cửa hàng bánh bao, hôm đó lúc Vu Thành Toàn ăn sáng ở cửa hàng bánh bao, Thái Cường từng nhiều lần đến trước bàn nói chuyện với anh. Tôi cảm thấy Thái Cường này hoàn toàn có khả năng trong quá trình nói chuyện, nhân lúc Vu Thành Toàn không chú ý, bỏ thuốc diệt chuột vào trong ly trà của anh ta.”
Lúc này, Phương Khả Kì cũng bưng mâm cơm đến nói: “Tôi cảm thấy suy luận này của cô không thể thành lập. Bởi vì lúc Vu Thành Toàn ăn sáng, uống nước trong ly của mình, nếu Thái Cường đầu độc vào ly của anh ta, vậy thì Vu Thành Toàn còn chưa ra khỏi cửa hàng bánh bao đã chết rồi. Âu Dương Nhược nói:” Lúc Vu Thành Toàn ăn sáng ở cửa hàng bánh bao, trong ly quả thật không có độc, nếu có độc, anh ta sớm đã chết trong cửa hàng bánh bao rồi. Nhưng sau khi anh ta ăn xong bữa sáng thì sao? “
Long Nghị hiểu ý cô nói:” Ý cô là, rất có thể lúc Vu Thành Toàn ăn sáng xong, chuẩn bị về, Thái Cường đã lên trước len lén hạ độc anh ta, đúng không?” “Đúng vậy, lúc này, Vu thành Toàn đã ăn sáng xong, lúc tính tiền Thái Cương nhân cơ hội đầu độc, Vu Thành Toàn mang theo ly nước độc lên xe, trong thời gian ngắn không uống nước, mãi đến lúc chiếc xe chở Tống Nhuệ họ dừng ở lại ở ngã tư đường chờ đèn xanh, mới uống một ngụm, sau đó thì..” Long Nghị suy nghĩ một lát nói: “Cũng không phải không có khả năng này, dù sao bây giờ chúng ta đã lâm vào thế bí, vậy thì điều tra Thái Cường này thử đi.”
Sáng ngày thứ 2, Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì lại đến thăm mấy vị khách vào ngày xảy ra vụ án từng ăn sáng cùng với Vu Thành Toàn trong cửa hàng bánh bao tiểu thái. Mọi người đều nói lúc đó Thái Cường quả thật đã đứng rất lâu trước bàn của Vu Thành Toàn. Lại hỏi có thấy qua Thái Cường tiếp xúc với ly trà của Vu Thành Toàn không, có người nói nhìn thấy rồi, lúc Vu Thành Toàn ăn xong bữa sáng tính tiền về, để quên ly trà trên bàn, là Thái Cường đuổi theo đưa ly trà cho anh. Lại hỏi mấy thực khách khác, chứng thật quả thật có chuyện này. Nhưng khi hỏi có thấy Thái Cường mở nắp ly ra, bỏ đồ vào trong hay không, thì mọi người đều lắc đầu, không chú ý tình tiết này.
Cho dù vậy, Thái Cường vẫn trở thành người duy nhất mà bên phía cảnh sát có thể khẳng định, sau khi Vu Thành Toàn rời khỏi nhà, từng tiếp xúc qua ly trà của anh. Phương Khả Kì hỏi: “Nhưng tại sao sau đó trên ly không kiểm tra thấy vân tay của hắn chứ?” Âu Dương Nhược nói: “Có 2 khả năng, thứ nhất, sau đó vân tay của hắn bị vân tay của Vu Thành Toàn che đi rồi, thứ 2, tay của anh ta quá dầu mở, không để lại dấu vân tay rõ ràng.” “Nếu là vậy, vậy thì Thái Cường sẽ trở thành đối tượng tình nghi quan trọng của chúng ta.” Âu Dương Nhược gọi điện báo cáo manh mối mới nhất này với đội trưởng Long, sau đó hỏi có cần tiếp xúc trực diện với ông chủ cửa hàng bánh bao Thái Cường này không, hoặc là bắt giữ hắn.
Long Nghị nói: “Nếu đã xác định hắn, vậy cũng không cần quá vội, kiểm tra vòng ngoài cho tốt trước đi. Nghe nói Thái Cường này là bạn tốt với nạn nhân Vu Thành Toàn, hắn giết người phải có động cơ chứ? Các cậu đến chỗ người nhà của Vu Thành Toàn hỏi thử, xem quan hệ của hai người này có mâu thuẫn gì không.” Lúc Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì đến khu phú lâm uyển, đã là buổi trưa. 2 người tìm đến nhà của Vu Thành Toàn, lúc vào cửa, thấy vợ Vu Thành Toàn Châu Lê Hoa đang dẫn con ăn trưa.
Trên bàn có một đĩa thịt gà nướng, Châu Lê Hoa đang dạy con làm sao cắn đùi gà. Xem ra cô tuy là mẹ kế, nhưng đối xử với đứa bé này không tệ. Thấy cảnh sát đến, trên mặt Châu Lê Hoa thản nhiên, hiển nhiên mấy ngày nay chồng cô xảy ra chuyện, cô cũng qua lại không ít với cảnh sát, đến bây giờ, biểu cảm trở nên hơi tê dại rồi.
Cô biết hai cảnh sát này chắc chắn cũng vì chuyện chồng cô đến, cô hình như không muốn ở trước mặt con bàn luận đề tài này, bảo con tự mình ở trong nhà ăn ăn cơm, sau đó dẫn theo Âu Dương Nhược họ đi vào căn phòng trong cùng. “Có phải đã tìm thấy tên hung thủ độc chết chồng tôi rồi không?” Sau khi đóng cửa lại cô hỏi. Âu Dương Nhược nhìn Phương Khả Kì, trên mặt hai người lộ vẻ khó xử. Âu Dương Nhược lắc đầu nói: “Tạm thời còn chưa tìm ra hung thủ.”
Châu Lê Hoa bỗng có hơi kích động, nâng cao giọng nói: “Các người làm gì vậy? Đã hơn 1 tuần rồi, sao còn chưa bắt được hung thủ? Không thể để chồng tôi cứ vậy mà chết được? Để lại hai mẹ con chúng tôi phải làm sao?” Âu Dương Nhược nói: “Cô đừng vội, tuy chúng tôi chưa bắt được hung thủ, nhưng hiện giờ đã nắm được một vài manh mối quan trọng. Lần này chúng tôi đến tìm cô, là muốn hiểu thêm về tình hình, làm rõ vụ án, tranh thủ sớm ngày phá án.” Châu Lê Hoa nhìn cô, lại nhìn Phương Khả Kì hỏi: “Các anh còn muốn tìm hiểu gì? Những gì tôi biết đều nói với các anh hết rồi.” Âu Dương Nhược nói: “Tôi muốn hỏi thăm, quan hệ giữa chồng cô và Thái Cường thế nào?” “Thái Cường?” Châu Lê Hoa ngây ra nói: “Lúc trước họ là tài xế xe tải chung một công ty vận chuyển, bây giờ hình như vẫn là bạn.” Phương Khả Kì hỏi: “Giữa họ từng có mâu thuẫn gì không?” “Hình như không có.” Châu Lê Hoa dùng tay vén tóc ra phía sau, suy nghĩ một lát, chập chừng nói: “Nhưng mà..” “Nhưng gì?” Châu Lê Hoa do dự một lát nói: “Có một chuyện, tôi không biết có nên nói các anh nghe không,” “Nói đi, chuyện gì?”
“Con người Thái Cường này, rất háo sắc. Trước khi tôi quen với chồng tôi, có một lần đến cửa hàng của hắn ăn sáng, hắn động tay động chân với tôi, bị tôi tạt cho một ly trà nóng. Sau đó hôm tôi và chồng tôi kết hôn mời tiệc, hắn còn âm thầm chà lòng bàn tay tôi, trêu ghẹo tôi. Đồng thời hắn còn chuốc say chồng tôi, nói chồng tôi không trượng nghĩa, rõ ràng hắn quen tôi trước, chồng tôi lại cướp trước, hắn làm sao cũng không nuốt được cục tức này. Vả lại..” “Vả lại gì?”.
||||| Truyện đề cử: Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu |||||
“Vả lại sau khi chồng tôi xảy ra chuyện, tối mấy ngày nay, hắn hay đến gõ cửa nhà tôi, dọa tôi với con đều ngủ không yên.” “ồ, lại có chuyện như vậy?” Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì nhìn nhau, hai người đều hơi bất ngờ, đây là manh mối quan trọng mà lúc trước điều tra chưa nắm được!
Âu Dương Nhược suy nghĩ một lát hỏi: “Cổ cảm thấy có khả năng nào, là vì cô, khiến Thái Cường ghi hận chồng cô, thậm chí có động cơ giết anh ta không?” Châu lê Hoa như hiểu ra ý của cô: “Ý cô là, người hạ độc hại chết chồng tôi là Thái Cường?” Phương Khả Kì nói: “Chúng tôi nghi ngờ như vậy, đương nhiên, trước khi chưa phá án, bất kì ai cũng có thể bị cảnh sát nghi ngờ.” Châu Lê Hoa lắc đầu nói: “Tôi không biết. Tôi chỉ nghe nói năm đó Thái Cường vì lái xe không chuyên tâm mà xảy ra tai nạn, lúc bị công ty vận chuyển sa thải, từng cầm dao chạy đến công ty nói muốn chém người, không biết có tính là có tiền án không.” Âu Dương Nhược nói: “Cái này tuy không tính là tiền án, nhưng cũng là hành động ác liệt của hắn. Hiện tại hắn là người duy nhất chúng tôi biết từng chạm qua ly trà của chồng cô, cho nên chúng tôi có lý do nghi ngờ, hắn chính là hung thủ đã hạ độc giết chết chồng cô.” Châu Lê Hoa mặt biến sắc, cắn răng nói: “Thì ra là hắn!”
Cô bỗng xông lên trước, kéo lấy cánh tay của Âu Dương Nhược: “Vậy các cô còn chờ gì? Mau bắt hắn, bắn chết hắn, để hắn trả mạng cho chồng tôi.” Âu Dương Nhược rút cánh tay ra, an ủi cô nói: “Cô khoan hãy kích động. Nếu hắn thật sự là hung thủ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.” Cô xoay người, đi đến trước cửa sổ, lấy điện thoại ra gọi cho Long Nghị, đem tình hình mới nhất báo cáo với anh.
Long Nghị nói: “Nói như vậy, Thái Cường có động cơ giết hại Vu Thành Toàn phải không?” Âu Dương Nhược xoay người nhìn Châu Lê Hoa, gật đầu nói: “Đúng vậy.” Long Nghị nói: “Vậy thì chính thức bắt giữ Thái Cường đi.” Âu Dương Nhược hưng phấn nói: “Dạ.” Cô và Phương Khả Kì từ khu phú lâm uyển ra, trực tiếp lái xe cảnh sát đến trước cửa hàng bánh bao tiểu thái, nhanh chóng còng tay của Thái Cường, đẩy hắn lên xe, áp giải đến đội hình sự.
“Chuyện gì thế này?” Thái Cường vừa thấy Long Nghị đã hô hào, “Cảnh sát nhân dân thì hay lắm à? Cảnh sát nhân dân thì có thể tùy tiện bắt người à?” Long Nghị lấy chiếc ghế ngồi trước mặt hắn, hất cằm với hắn: “Anh cảm thấy chúng tôi là tùy tiện bắt người sao?” Thái Cường ngây người, trên mặt thoáng qua tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh lại, cương cổ, lớn tiếng nói: “Các anh dựa vào đâu bắt tôi chứ?” Long Nghị lạnh giọng nói: “Anh từng làm qua chuyện gì bản thân không biết sao. Chúng tôi thẩm vấn ra, với bản thân anh nói ra, tính chất sẽ khác nhau.” “Tôi.. tôi làm gì rồi? Tôi đâu có làm qua chuyện phạm pháp gì..” nói đếu cuối cùng, âm thanh của Thái Cường bỗng yếu dần, không còn khí thế như trước nữa.
Long Nghị bưng ly trà trên bàn lên uống, hồi lâu không lên tiếng, mắt nhìn sang nơi khác, cố ý mặc kệ hắn. Trong phòng thẩm vấn bỗng nhiên yên tĩnh. Thái Cường nhìn trái ngó phải, cả người không tự nhiên, qua một hồi, trên trán hắn toát ra mồ hôi, cúi đầu rụt vai, nói: “Cảnh sát, tôi nói, tôi nói..” Âu Dương Nhược len lén dùng cánh tay đụng nhẹ Phương Khả Kì, hai người nhìn nhau, mặt lộ vẻ vui mừng, không ngờ tên này ngoài mạnh trong yếu, nhanh như vậy đã khai rồi.
Thái Cường nói: “Cảnh sát, tôi.. tối mấy hôm trước tôi, đến phố bắc thịnh một chuyến.. tôi là một đàn ông độc thân, bên cạnh không có đàn bà, thật sự là không nhịn nổi nữa..” Long Nghị hơi bất ngờ. Phố Bắc Thịnh ở thành phố Nam Châu là con phố cắt tóc nổi tiếng, trong đó ẩn rất nhiều gái mại dâm, ở thành phố Nam Châu, nói đến phố Bắc Thịnh, thật ra chính là nói đi mại dâm. Anh không ngờ Thái Cường hì hục nửa ngày, lại khai ra một tội trạng này. Trong lòng Long Nghị hơi tức giận, nhưng trên mặt không thể biểu lộ ra, gõ bàn nói: “Cái anh nói, bên cảnh sát chúng tôi sớm đã nắm rồi. Điều tôi muốn hỏi anh, là một chuyện khác.” “Chuyện khác?” Thái Cường ngẩng đầu nhìn anh, mặt kì lạ: “Chuyện.. chuyện gì?” Long Nghị đến gần anh nói: “Thôi được, nếu anh giả vờ ngốc với chúng tôi, vậy thì tôi nhắc nhở anh, chuyện này, có liên quan đến cái chết của Vu Thành Toàn.”
“Có liên quan đến cái chết của Vu Thành Toàn?” Thái Cường bất giác mở to mắt. “Chúng tôi nghe nói sáng hôm Vu Thành Toàn bị người ta độc chết, ăn sáng ở cửa hàng bánh bao của anh, lúc tính tiền đi, ly trà của anh ta từng bỏ lại trên bàn, đúng không?” “Đúng đúng đúng” Thái Cường vội gật đầu “Lúc đó tôi còn mang ly trà trả cho anh ấy.” “Vậy bây giờ tôi nói anh biết, theo như chúng tôi điều tra, Vu Thành Toàn sau khi rời khỏi nhà, anh là người duy nhất từng tiếp xúc qua ly trà của anh ta.”
“Người duy nhất tiếp xúc qua ly trà của anh ấy?” Thái Cường ngây ra “Đây là ý gì? Chẳng lẽ các anh nghi ngờ tôi bỏ độc cho Vu Thành Toàn?” hắn đưa cổ dài ra, nhìn Long Nghị, lại nhìn Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì. 3 cảnh sát đều trầm mặc nhìn hắn, tuy không nói chuyện, nhưng biểu cảm nghiêm túc đó, đã nói cho hắn biết đáp án rồi.
Thái Cường mới lúng túng, dùng tay vỗ đùi nói: “Cảnh sát, thật sự là oan uổng quá đi! Tôi làm sao có thể có liên quan đến cái chết của Vu Thành Toàn chứ? Hơn nữa anh ấy còn là bạn tốt với tôi! Không tin các anh đi hỏi thăm, sao tôi lại nỡ hại anh ấy chứ?” “Cậu thật sự là bạn tốt với anh ta?” “Đương nhiên là thật.” “Nếu là bạn tốt, tại sao lúc người ta mời tiệc cưới, cậu lại đi trêu ghẹo cô dâu?” “Cái đó.. cái đó chẳng phải là uống nhiều rồi, đùa với cô ấy sao?” “Nếu là bạn tốt, tại sao sau khi anh ta chết chưa mấy ngày, thi thể còn chưa mai tán, nửa đêm nửa hôm cậu lại chạy đi gõ cửa vợ anh ta?” “Tôi sợ cô ấy một mình dẫn con ở nhà không an toàn, làm nghĩa vụ của bảo vệ, đến trước cửa cô ấy tuần tra thôi.”
“Đến bây giờ, cậu còn muốn xảo biện?” Long Nghị mất đi kiên nhẫn với hắn, đứng phắt dậy, trừng hắn nói: “Cậu là người duy nhất tiếp xúc qua ly trà của Vu Thành Toàn, bây giờ chúng tôi có lý do nghi ngờ, lúc cậu đưa ly trà từ phía sau cho Vu Thành Toàn, đã nhân lúc anh ta không chú ý, bỏ thuốc diệt chuột vào trong trà, độc chết Vu Thành Toàn. Còn về động cơ giết người, là vì vợ của Vu Thành Toàn – Châu Lê Hoa. Cậu để ý Châu Lê Hoa lâu rồi phải không?”
“Tôi.. tôi quả thật có ý nghĩ với người đàn bà đó, người đàn bà đó là tôi quen trước.. nhưng tôi và Vu Thành Toàn là anh em tốt, dù sao đi nữa, cũng tuyệt đối không vì một người đàn bà mà hạ độc thủ với anh ấy.. cảnh sát, tôi.. tôi thật sự là oan uổng quá đi..” Thái Cường khóc than mặt lớn tiếng kêu oan. “Mẹ nó cậu là người duy nhất chạm qua ly, độc không phải cậu bỏ, còn ai bỏ nữa?” Phương Khả Kì thấy hắn giở trò vô lại, bất giác lửa giận trong lòng dấy lên, đưa nắm đấm xông lên, muốn đánh người.
Long Nghị gọi cậu lại: “Tiểu Phương, đừng manh động.” Anh ngoắc hai cảnh sát hình sự đứng trước cửa, hai cảnh sát hình sự đi qua, dẫn Thái Cường đi. Âu Dương Nhược nhìn bóng lưng Thái Cường bị đưa đi nói: “Đội trưởng, xem ra tên này là một miếng xương khó gậm.” Long Nghị nói: “Tôi thấy mắt của hắn liếc qua liếc lại, hoặc là trong là có chuyện nhưng bề mặt giả điên, hoặc là bị chúng ta thẩm vấn dọa sợ rồi.” Âu Dương Nhược hỏi: “Vậy có cần đổi một phương pháp, thẩm vấn hắn thêm lần nữa không?”
“Trong tay chúng ta không có bằng chứng thật, thẩm vấn nữa cũng bằng không. Tên này bây giờ cắn chặt vụ án này không liên quan đến hắn, chúng ta hỏi nữa cũng không hỏi ra được gì.” “Vậy phải làm sao?” Phương Khả Kì thở dốc nói: “Tôi cảm thấy tên này chính là hung thủ, chắc chắn không sai.” Long Nghị nói: “Nhốt hắn hai ngày trước, mài đi khí diệm của hắn rồi nói. Ngoài ra, chúng ta nhân hai ngày này, điều tra thêm. Bề ngoài của tên này trong hiền lành, nhưng trong lòng chủ ý chắc chắn không ít, nếu chúng ta không đem bằng chứng để trước mặt hắn, e là hắn sẽ không nói thật.”
Lúc này, điện thoại của anh vang lên, người gọi là một nhân viên trinh sát gọi điện báo cáo tình hình với anh. Viên trinh sát này đi hết toàn bộ tuyến đường của nạn nhân Vu Thành Toàn sáng hôm xảy ra vụ án. Lúc anh hỏi thăm ở chợ hoa điểu đường Nhân Dân, gặp một tên bán lồng chim. Tên này nói với anh, sáng ngày xảy ra vụ án, hắn từng gặp qua Vu Thành Toàn ở trước cửa chợ hoa điểu. Lúc đó đang có một ông lão từ trên xe taxi của Vu Thành Toàn đi xuống, tên này là người quen với Vu Thành Toàn, nên đã đứng qua bên cạnh xe taxi chào hỏi Vu Thành Toàn. Lúc đó Vu Thành Toàn đang nhân lúc dừng xe xuống khác, cầm ly uống nước.
Vu Thành Toàn còn tiện thể hỏi tên này, mua bán hôm nay thế nào? Tên này trả lời tạm được. Sau đó Vu Thành Toàn khởi động xe, lái lên đường chính, đi rồi. Long Nghị nghe thấy tình hình này, lập tức nhíu mày. Tên này nhìn thấy ông lão bước xuống từ trên xe của Vu Thành Toàn, đương nhiên là Cảnh Trung Hoa. Nếu lúc này Vu Thành Toàn uống nước trong ly của mình, đồng thời không hề xuất hiện triệu chứng trúng độc ngay, vậy chứng tỏ, nước trong ly lúc đó vẫn là sạch, chưa bị người bỏ độc qua.
Theo như thời gian GPS của công ty taxi định vị hiển thị, Cảnh Trung Hoa xuống xe ở trước cửa chợ hoa điều là vào 6h51 sáng, mà Vu Thành Toàn dừng xe ăn sáng ở cửa hàng thái bao của Thái Cường là vào khoảng 6h35. Nếu Thái Cường thật sự bỏ thuốc độc vào trong ly trà của anh ta lúc Vu Thành Toàn ăn sáng, vậy thì lúc Vu Thành Toàn uống nước ở trước cửa chợ hoa điểu, chắc chắn sẽ trúng độc. Nếu sau khi anh ta uống nước không trúng độc, nếu nước trong ly lúc đó là nước sạch, vậy thì suy luận Thái Cường bỏ độc cho Vu Thành Toàn sẽ không thể thành lập. Long Nghị đem tình hình này nói với Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì.
2 người nghe xong, bất giác nhìn nhau, hồi lâu mới nói: “Nói như vậy, chúng ta bắt lầm người rồi.” Long Nghị quơ tay nói: “Tiểu Phương, cậu mau chóng đi thả Thái Cường.” Phương Khả Kì nói: “Dạ, tôi đi ngay.” Cậu xoay người ra ngoài. Âu Dương Nhược suy nghĩ một lát nói: “Đội trưởng, nếu lúc Cảnh Trung Hoa xuống xe trong ly trà không có độc, vậy thì người hạ độc chỉ có thể là 2 học sinh trung học lên xe sau đó. Chúng ta có cần điều tra thêm về hai người đó không?”
Long Nghị lắc đầu: “Không cần thiết, chúng ta đã điều tra kĩ về hai đứa bé này rồi, lúc đầu đã loại trừ hiềm nghi trên người chúng.” Âu Dương Nhược hơi khẩn trương nói: “Đội trưởng, theo lời anh nói, lúc người khách đầu tiên Cảnh Trung Hoa xuống xe, nước trong ly còn sạch, đợt khách thứ hai, cũng chính là lúc Tống Nhuệ họ xuống xe, Vu Thành Toàn đã vì uống nước trà có độc trong ly của mình mà trúng độc tử vong rồi, nhưng hung thủ đầu độc không phải Tống Nhuệ họ, vậy anh nói, độc này chẳng lẽ là thần tiên bỏ vào sao?”
Long Nghị nói: “Cô đừng quên, từ lúc Vu Thành Toàn chở hết người khách đầu tiên Cảnh Trung Hoa, đến trước lúc Tống Nhuệ họ lên xe, anh ta từng có mấy phút xe trống, Tôi đang nghĩ, có phải trong thời gian mấy phút xe trống ngắn ngủi này anh ta bị người hạ độc rồi không?”
“Cái này thì càng không thể nào rồi. Theo như ghi chép giám sát trên thiết bị định vị GPS của công ty taxi, 6h41 Vu Thành Toàn dừng xe ở trước cửa chợ hoa điểu xuống khách, chở Tống Nhuệ họ ở trước cửa khách sạn Văn Hoa là 6h57, ở giữa này có 6 phút xe trống. Trong 6 phút này, xe taxi của Vu Thành Toàn luôn nằm trong trạng thái di chuyển, không hề dừng lại qua, mà vì sáng sớm người xe ít, tốc độ xe của anh ta khá nhanh. Lúc này, trên xe không có khách, chỉ có một mình tài xế. Cho dù hung thủ thần thông quảng đại hơn nữa, cũng không thể nào ở ngoài chiếc xe taxi đang chạy bỏ độc vào trong ly của Vu Thành Toàn được, đúng không?”
“Suy luận này của cô, nghe hình như cũng có lý. Nhưng từ tình hình hiện tại cho thấy, thời gian hung thủ hạ độc, rất có thể là trong 6 phút ngắn ngủi này.” “Nhưng GPS định vị giám sát được, trong khoảng thời gian này, xe của Vu Thành Toàn không hề dừng lại qua, hung thủ làm sao hạ độc anh ta?” Long Nghị xoa trán nói: “Có lẽ chúng ta giải quyết được vấn đề này, thì vụ án này cũng phá được rồi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.