Liệp Hung Kí - Nhạc Dũng

Chương 44: Mật Thất Nghi Vân



“Chúng ta có cần điều tra lại Châu Lê Hoa không?” sau khi rời khỏi phòng bảo vệ, Phương Khả Kì hỏi Âu Dương Nhược. Âu Dương Nhược nói: “Rất cần thiết.” Nên hai người lên lầu, lại gõ cửa nhà của Châu Lê Hoa. Châu Lê Hoa từ trong mắt mèo nhìn ra lại là hai cảnh sát này, sắc mặt rõ ràng trầm xuống, chỉ mở một khe cửa nhỏ, không hề có ý mời họ vào nhà. Âu Dương Nhược dùng vai đụng cửa, chen hẳn vào. Châu Lê Hoa nói: “Các người còn muốn sao nữa? Tôi đã nói qua rồi, tối hôm qua tôi ở trong nhà, ngay cả cửa cũng chưa từng bước ra, cái chết của Thái Cường, không liên quan đến tôi.”
“Tối hôm trước, Thái Cường ở nhà cô khoảng gần một tiếng, hắn đã làm gì ở đây?” Âu Dương Nhược nhìn cô hỏi. Câu hỏi này của cô có chút kĩ xảo. Bởi vì chứng cứ video của phòng bảo vệ chỉ hiển thị tối hôm trước Thái Cường từng đến tiểu khu Phú Lâm Uyển, nhưng bảo vệ không hề chính mắt nhìn thấy hắn vào nhà của Châu Lê Hoa. Nếu Âu Dương Nhược hỏi, tối hôm trước có phải Thái Cường từng đến nhà cô không? Một khi Châu Lê Hoa phủ nhận, thì cảnh sát sẽ không điều tra tiếp nữa. Cho nên cô vừa vào đã trực tiếp hỏi tối hôm trước Thái Cường ở nhà cô làm gì. Chỉ cần Châu Lê Hoa trả lời, thì đồng nghĩa với việc thừa nhận đêm đó Thái Cường quả thật từng đến nhà cô. Châu Lê Hoa hiển nhiên bị câu hỏi bất chợt này làm ngây ra, hồi lâu mới hồi thần, mặt trắng bệch ngồi trên ghế salong nói: “Hắn đến đây, là vì hỏi thăm hung thủ hại chết chồng tôi đã bắt được chưa.”
“Chỉ vì hỏi thăm chuyện này, mà ở nhà cô một tiếng?” Âu Dương Nhược đứng trước mặt cô, từng bước ép sát “Vả lại tôi nhớ cô từng nói, sau khi chồng cô xảy ra chuyện, hắn đã nhiều lần đến gõ cửa quấy rầy cô, cô đều không mở cửa, tại sao tối hôm trước cô lại mở cửa để hắn vào nhà, vả lại còn để hắn ở trong nhà lâu như vậy?” “Nếu các người nhất định phải hỏi, vậy thì tôi nói thật với các người.” Bỗng vành mắt của Châu Lê Hoa đỏ lên nói: “Tối hôm trước, thật ra hắn đến kiếm chuyện tôi.” “Kiếm chuyện cô?” “Mấy hôm trước, chẳng phải các người bắt hắn sao? Hắn nghi ngờ tôi ở trước mặt cảnh sát nói xấu hắn, hắn muốn tôi bồi thường phí tổn thất tinh thần cho hắn. Tôi mặc kệ hắn, nhưng hắn cưỡng chế xông vào, đeo bám mãi đến hơn 10 giờ mới đi.”
Phương Khả Kì nhìn cô hỏi: “Hắn ở nhà cô 1 tiếng, chỉ vì đòi phí tổn thất tinh thần với cô?” “Vậy anh tưởng hắn còn làm gì?” Châu Lê Hoa bỗng nhìn cậu, lạnh giọng hỏi. Phương Khả Kì nói: “Tôi không tưởng hắn làm gì, vậy cô cảm thấy tôi sẽ tưởng hắn ở nhà cô làm qua những gì?” Câu này nghe hơi vòng vo, Châu Lê Hoa ngay ra, hình như nhất thời không lí giải được. Có lẽ tiếng ồn trong phòng khách đánh thức đứa bé đang ngủ trên giường. Trong phòng ngủ bỗng nhiên truyền ra tiếng khóc của Tiểu Toàn. Châu Lê Hoa lạnh mặt nói: “Mời các anh đi cho, con trai tôi sắp dậy rồi, tôi không muốn để nó thấy các anh, nếu không nó lại hỏi tôi đòi ba nữa, tôi không biết phải nói thế nào với nó.”
Âu Dương Nhược nhìn Phương Khả Kì, hai người chỉ có thể bước ra khỏi nhà. Châu Lê Hoa bùm một tiếng, đóng cửa lại. Lúc xuống nhà, hai người đụng phải một ông lão tóc bạc đang đi lên. Kiểu dáng của tòa nhà này là một cầu thang 2 hộ, Âu Dương Nhược đoán ông có lẽ là hàng xóm của Châu Lê Hoa, bước chậm lại quan sát, quả nhiên thấy ông lên lầu 3, dừng bước ở nhà đối diện Châu Lê Hoa, cúi đầu, lấy chìa khóa mở cửa. Chờ sau khi ông mở cửa, Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì theo sau ông, nhanh chóng đi vào. Ông lão quay đầu thấy phía sau có 2 người theo vào nhà, giật mình. Âu Dương Nhược mau chóng lấy thẻ công tác ra tỏ rõ thân phận với ông, ông lão mới yên tâm.
Âu Dương Nhược hỏi ông lão, tối hôm trước, có nghe thấy nhà đối diện truyền ra âm thanh kì lạ gì không? Ông lão suy nghĩ một lát nói: “Âm thanh kì lạ à? Hình như không có. Nhưng tối tôi nóng không ngủ được, lúc 10 giờ mấy ra ngoài chuẩn bị lên sân thượng hóng gió, đúng lúc thấy một người đàn ông từ nhà đối diện đi ra, người đó nhìn chân có hơi khập khiểng, lúc ra ngoài, còn cúi đầu thắt lưng quần, trong miệng hình như còn nói một câu” tôi sẽ còn đến nữa “với người trong nhà.” Âu Dương Nhược hỏi: “Người đàn ông đó ông quen không?” “Không quen.”
Âu Dương Nhược bảo đồng nghiệp đang khám xét hiện trường ở cửa hàng bánh bao gửi một tấm ảnh của Thái Cường cho cô, sau đó mở ảnh trong điện thoại cho ông lão xem, ông lão nheo mắt xem một lúc, gật đầu nói: “Không sai, chính là anh ta.” Sau khi xuống lầu, Âu Dương Nhược lập tức lấy điện thoại gọi cho Long Nghị: “Đội trưởng, sự thật chứng minh, trực giác của anh là đúng, Châu Lê Hoa rất có thể chính là hung thủ giết chết Thái Cường.” Trong điện thoại Long Nghị hỏi: “Tại sao?” Âu Dương Nhược đem kết quả lúc nãy điều tra được nói ra, sau đó bổ sung thêm: “Có chứng cứ hiển thị, tối hôm trước Thái Cường cưỡng chế xông vào nhà Châu Lê Hoa, cưỡng hiếp cô ta, đồng thời để lại lời, nói sau này sẽ còn đến nữa.” “Cho nên cô nghi ngờ Châu Lê Hoa giết người báo thù?”
“Đúng vậy, cô ta bị Thái Cường cưỡng bức, đồng thời rất có thể đây chỉ là bắt đầu, sau này gan của hắn sẽ càng lúc càng lớn, hắn sẽ được nước làm tới, chuyện như vậy sẽ còn xảy ra lần thứ 2, thứ 3, thậm chí càng nhiều lần hơn.. cho nên Châu Lê Hoa vì báo thù, cũng vì cứu mình, nên đã có ý giết Thái Cường.” “Nghe có vẻ rất có lý, cô ấy quả thật có đầy đủ động cơ giết người.” “Nhưng” mặt Âu Dương Nhược lộ vẻ khó xử nói: “Chúng tôi xem qua camera giám sát của tiểu khu, lúc xảy ra vụ án Châu Lê Hoa ở trong tiểu khu, không hề ra ngoài, cho nên cô ta đã dùng cách gì để giết Thái Cường, đồng thời chế tạo ra bằng chứng không có mặt ở hiện trường một cách hoàn hảo, bây giờ tôi còn chưa biết, còn cần điều tra thêm.” “Không cần điều tra nữa.” Long Nghị bỗng nhiên nói trong điện thoại “Tôi biết rồi, cô ta có đồng lõa.” “Đồng lõa?”
“Đúng vậy, bí mật mật thất tôi đã giải ra rồi, hung thủ cũng có chút manh mối rồi.” Long Nghị hỏi “Bây giờ các cô đang ở đâu? 5 phút sau, chúng ta gặp ở cửa hàng bánh bao nơi xảy ra vụ án, đến lúc đó tôi sẽ nói rõ tình hình với hai người.” Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì vừa về đến cửa hàng bánh bao, đã thấy một chiếc xe cảnh sát từ trên phố lái đến, Long Nghị nhảy xuống xe, phía sau còn có một ông lão lưng gù đi theo. Long Nghị chỉ ông lão giới thiệu với hai người họ: “Vị này là Hồ sư phụ của tiệm sửa khóa Hồ Kí.” Tiệm sửa khóa Hồ Kí? “Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì nhìn nhau, mặt đầy ngạc nhiên. Long Nghị cười nói:” Muốn nói rõ nguyên nhân Hồ sư phụ đến đây, phải bắt đầu nói từ mật thất tạo thành bởi khóa chống trộm này. “
” 0h sáng nay, trên phố yên tĩnh, không thấy một người qua đường nào, hung thủ gõ cửa cửa hàng bánh bao, dùng lý do nào đó để Thái Cường mở cửa.” “Bởi vì cửa hàng ăn sáng này không chỉ bán bánh bao, còn tiện thể bán thuốc lá, bật lửa. Theo như người quen biết với Thái Cường nói, lúc trước tỉnh thoảng cũng có người nửa đêm nghiện thuốc lá gõ cửa mua thuốc, cho nên khả năng hung thủ lấy cớ mua thuốc lừa Thái Cường mở cửa rất lớn.” “Vào lúc Thái Cường mở cửa thu tiền đưa thuốc, hung thủ đột nhiên cưỡng chế xông vào, dùng một cây dao trái cây đâm chết hắn. Sau đó hung thủ lấy chìa khóa cửa lớn treo trên quần của Thái Cường, ở ngoài khóa cửa lại, đồng thời lập tức đi tìm thợ làm khóa gần đó, làm một cây chìa khóa. Hung thủ chạy về lại hiện trường xảy ra vụ án, đem chìa khóa ban đầu treo lại lên người của Thái Cường, dùng cây lau nhà lau sạch sàn, lau đi toàn bộ dấu vết hắn để lại.”
“Cuối cùng hắn ra khỏi nhà, dùng chìa khóa vừa phối khóa cửa lớn lại, từ tốn bỏ đi. Lúc đầu khi Âu Dương Nhược nói cái khóa chống trộm này biến thiện trường xảy ra vụ án thành một mật thất, tôi đã hiểu chuyện này đại khái là thế nào rồi, điều duy nhất phải làm, chính là đi chứng thật nó. Tôi hỏi hết toàn bộ thợ làm khóa ở gần đây, cuối cùng ở chỗ Hồ sư phụ hỏi được một vài thông tin có ích.” Hồ sư phụ cong lưng, trong tay kẹp một điếu thuốc, vừa hút nhả khói vừa nói: “Sáng nay, khoảng 2h, có người gõ cửa tiệm sửa khóa của tôi, bảo tôi phối giúp hắn cây chìa khóa. Người làm nghề như chúng tôi, thường xuyên có khách nửa đêm hư khóa, không vào được nhà, chạy đến cầu cứu chúng tôi, cho nên đối với vị khách nửa đêm gõ cửa này cũng không lấy làm lạ, rất nhanh đã thức dậy mở cửa. Người gõ cửa là một thanh niên trẻ, khoảng 20 tuổi, trông hơi gầy, đầu đinh, không cao lắm, chắc tầm 1m55. Lúc đó trong tay cậu ta cầm một cây chìa khóa, bảo tôi phối một cây. Tôi thấy cậu ta thở gấp, hình như rất vội, nên lập tức mở máy. Chỉ dùng mấy phút, đã làm xong chìa khóa cho cậu ta. Sau khi cậu ta trả tiền xong, đi rồi. Mãi đến lúc nãy anh cảnh sát này tìm tôi, tôi mới biết đó là một hung thủ giết người, tôi vô ý làm người giúp đỡ cho hung thủ.. tôi.. tôi thật là già lẩm cẩm rồi..” Ông kích động, cong lưng, dùng sức ho.
Long Nghị đưa cây chìa khóa trên người Thái Cường cho ông xem, Hồ sư phụ nói: “Không sai, chìa khóa mà thanh niên đó đưa cho tôi phối, chính là cây này. Tôi cả ngày làm việc với mấy cây chìa khóa này, thật ra chìa khóa giống như người vậy, mỗi cây đều khác nhau, cho nên tôi vừa nhìn là nhớ ngay.” Long Nghị nói: “Từ tình hình hiện tại chúng ta nắm được xem ra, thanh niên đầu đinh nửa đêm đến chỗ Hồ sư phụ phối chìa khóa, rất có thể chính là hung thủ giết hại Thái Cường. Hồ sư phụ là người duy nhất gặp qua hắn, tôi đã gọi điện đến cục cảnh sát, mời lão Thương đến đây một chuyến, mong là có thể dựa vào miêu tả của Hồ sư phụ, vẽ ra hình ảnh của tên hung thủ đó.” Lão Thương mà anh nói, là nhà phác họa của cục cảnh sát thành phố. Người này kĩ năng vẽ rất tài, dựa vào mấy câu miêu tả đơn giản của nhân chứng, là có thể phát họa ra chính xác hình ảnh của tội phạm tình nghi, lúc vẽ còn giống hơn cả hình.
Âu Dương Nhược nói: “Nói vậy thì Châu Lê Hoa không liên quan gì đến vụ án này rồi?” “không, rất có thể có quan hệ quan trọng.” Long Nghị nói: “Theo tôi biết, quan hệ xã hội của Thái Cường rất hẹp, cộng thêm hắn ở trước mặt người ngoài trước giờ cẩn thận, không thể nào gây ra họa sát thân gì. Trên đường về, tôi còn đang nghĩ động cơ giết người của thanh niên đầu đinh này là gì. Sau đó, trong điện thoại nghe cô nói, tối hôm trước Châu Lê Hoa bị Thái Cường cưỡng hiếp, đồng thời Thái Cường bày tỏ sau này sẽ còn đi tìm cô ta. Tôi đang nghĩ, có lẽ đây mới là nguyên nhân chính dẫn đến họa sát thân cho hắn.” Âu Dương Nhược hiểu ý của đội trưởng: “Ý anh là, thanh niên giết người đó là đồng lõa của Châu Lê Hoa?” Long Nghị gật đầu nói: “Đúng vậy, bất luận hắn có quan hệ gì với Châu Lê Hoa, nói chung tôi cảm thấy, hắn đang giải quyết phiền phức thay Châu Lê Hoa.”
Đang nói chuyện, lão Thương đến. Long Nghị dẫn Hồ sư phụ đến trước mặt ông, sau khi lão Thương nghe Hồ sư phụ miêu tả: “Nhân chứng miêu tả khá tường tận về tội phạm tình nghi, vẽ ra chắc không khó lắm.” Ông nhìn xung quanh, nhíu mày nói: “Nhưng chỗ này ồn quá, có thể tìm một chỗ yên tĩnh chút cho tôi không?” Long Nghị gật đầu nói được, dẫn ông và Hồ sư phụ ra phía sau cửa hàng bánh bao, cách mấy chục mét sau bức tường cửa hàng bánh bao, có một tòa nhà cũ chờ tháo gỡ, bên trong trống trơn, không ai ở. Lão Thương nhìn một chút, vừa lắp kệ vẽ vừa gật đầu nói: “Được, ở đây đi.” Long Nghị nói: “Vậy thì làm phiền ông rồi.” Về đến hiện trường xảy ra vụ án, lão Tất phụ trách khám xét hiện trường lên báo cáo nói, khám xét hiện trường cơ bản đã kết thúc, nhưng không phát hiện manh mối có tác dụng gì.
Long Nghị nói: “Vậy mau chóng kéo thi thể đi, chỗ này trời nắng nóng, còn nằm ở đây nữa, sẽ phát thối thật đấy.” Lão Tất gật đầu nói: “Được, tôi đi gọi người kéo thi thể đi.” Một lát sau, ông lại ở trong nhà gọi vọng ra: “Long đội, có tình hình, anh mau qua xem.” Long Nghị đi vào, mới phát hiện thi thể của Thái Cường sau khi bị hai người khiêng lên, mặt sàn bên dưới thi thể có máu, trên vết máu, có một dấu chân rất rõ ràng. Lão Tất sờ đầu, hơi ngại nói ; “Lúc nãy bị thi thể che lại, cho nên không phát hiện dấu chân này.” Mấy nhân viên kiểm định lập tức nằm sấp xuống, cẩn thận thu thập bằng chứng. Qua hóa nghiệm, vết máu là của Thái Cường, mà dấu chân đó, là dấu chân của một người đàn ông mang giày da.
Long Nghị ngồi xỏm xuống quan sát, dấu chân đạp trên vết máu, cho nên chắc là có vết máu trước, mới có dấu chân. Cũng có nghĩa là, dấu chân này, rất có thể là do hung thủ để lại. Hung thủ một đao đâm vào ngực của Thái Cường, có vết máu dạng đóm bắn xuống sàn, bị hung thủ vô tình đạp trúng, mà lúc Thái Cường ngã xuống, đúng lúc đè dấu chân dưới người. Hung thủ lúc lau nhà dọn dẹp dấu tích hiện trường, không hề di chuyển thi thể của Thái Cường lau khu vực bên dưới người hắn, cho nên dấu chân này đã được giữ lại. Phương Khả Kì lên trước quan sát kĩ nói: “Dấu chân này khá lớn, có lẽ chủ nhân của dấu chân này cao trên 1m80.” Nhân viên kiểm định già có kinh nghiệm phong phú ở bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, vả lại thân hình của tên này có lẽ khá mập.”
Âu Dương Nhược nói: “Có vệt máu trước, mới có dấu chân, hiển nhiên là sau khi Thái Cường bị đâm, mới đạp lên. Nhưng chiều cao của người này hơn 1m80, hiển nhiên có xung đột với tên hung thủ lùn thân cao chưa đến 1m55 mà Hồ sư phụ nhìn thấy.” Phương Khả Kì hỏi: “Chẳng lẽ 2 người cùng gây án?” Lão Tất lắc đầu nói: “Từ hiện trường cho thấy, lúc xảy ra vụ án trong nhà có lẽ chỉ có hai người là hung thủ và nạn nhân. Hơn nữa nếu nửa đêm Thái Cường thức dậy, biết ngoài cửa có 2 người đàn ông, trong lòng chắc chắn sẽ cảnh giác, nếu như vậy, hung thủ muốn xông vào nhà giết hắn trong tình trạng hắn không phòng bị sẽ có khó khăn.” Long Nghị nhíu chặt mày không nói chuyện, hiển nhiên, anh cũng bị hai manh mối trước mắt mê hoặc rồi. Một người là một thanh niên cao chưa đến 1m55, người còn lại là một người đàn ông cao hơn 1m80, rốt cuộc ai là hung thủ?
Anh nhìn thuộc hạ dưới tay bận ra bận vào, khiêng thi thể của Thái Cường lên xe kéo đi, anh lại ngồi xỏm dưới đất dùng phấn trắng vẽ ra vị trí thi thể biểu thị ý đồ, nửa ngày cũng không đứng lên. Mãi đến lão Thương ở phía sau gọi anh, anh mới hồi thần lại. Lão Thương đưa một tấm giấy vẽ cho anh, trên giấy vẽ là hình ảnh một thanh niên, nhìn bộ dạng khoảng 23-4 tuổi, mắt nhỏ, cằm nhọn, đầu chẻ mái. Long Nghị hỏi Hồ sư phụ: “Giống không?” Hồ sư phụ gật đầu nói: “Giống, giống, rất giống, thật sự không khác gì người thật, người sáng nay tìm tôi phối chìa khóa, chính là cậu ta.” Sau khi kết thúc việc khám xét hiện trường, Long Nghị trở về cục, lập tức đem hình ảnh vẽ ra làm thành ảnh, gửi cho cảnh sát hình sự phụ trách vụ án này, bảo họ điều tra trong quan hệ xã hội của Châu Lê Hoa tìm người này.
Âu Dương Nhược hỏi đội trưởng, có cần mang theo ảnh đi hỏi Châu Lê Hoa không. Long Nghị nói: “Tạm thời không cần. Trong tay chúng ta không có chứng cứ trực tiếp có thể chứng minh giữa hai người có quan hệ, cô ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hỏi cũng như không, điều tra từ vòng ngoài trước đi.” Âu Dương Nhược nói: “Được.” Chiều, cô và Phương Khả Kì mang theo ảnh đến hỏi bảo vệ và người dân ở khu phú lâm uyển trước, đều nói không gặp qua người này. Lại đến quê của Châu Lê Hoa điều tra, trong toàn bộ bạn bè người thân của cô, cũng không có người như vậy, cũng không ai quen người này. Lại hỏi thăm đến nhà hàng Nam Châu mà nhiều năm trước Châu Lê Hoa từng làm việc ở đó, đến đó hỏi rồi, cũng không có kết quả. Lại điều tra vòng quan hệ khác, vẫn không có thu hoạch gì. Trông như giữa Châu Lê Hoa và người này hình như không hề có chút quan hệ gì.
Âu Dương Nhược thậm chí nghi ngờ phán đoán của đội trưởng Long, có lẽ cái chết của Thái Cường, không hề có quan hệ với Châu Lê Hoa. Anh ta là vì nguyên nhân khác mới bị thanh niên lai lịch bất minh này giết chết. Phương Khả Kì nói với đội trưởng, có phải nên điều chỉnh hướng điều tra không, Long Nghị suy nghĩ một lát nói: “Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Châu Lê Hoa, tôi tin trực giác của tôi, chỉ cần tiếp tục điều tra quanh cô ta, chắc chắn sẽ có thu hoạch.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.