@Fate:
[
Cảm giác được dẫn dắt thoát khỏi cảm xúc hỗn loạn này thật khó diễn tả thành lời.
Tôi đã sống qua vô số kiếp, cũng đã chết qua vô số kiếp.
Tôi đã trải qua hàng ngàn sinh tử một thân một mình, nhưng chỉ khi Milan dẫn dắt tôi thoát khỏi hỗn loạn, tôi mới có thể cảm nhận rõ mình đang sống, không còn như một cỗ máy vô tri vô giác.
…
Tôi sợ chết không?
Ban đầu, tôi chẳng e dè gì trước cái chết.
Khi ấy, cái chết đồng nghĩa với vinh quang.
Chết trong biển sao là mục tiêu cuối cùng của mỗi chiến binh.
Cái chết có gì đáng sợ?
Cái chết chỉ là khoảnh khắc, chẳng khác gì lúc gây mê mất ý thức.
…
Sau khi, sau khi …
…
[Ở đây có một khoảng im lặng rất lâu, trùng được phỏng vấn rơi vào trạng thái bệnh lý nào đó, gây ra ****, biểu hiện cụ thể là **** (đã lược bỏ), trải qua trợ giúp của trùng đi cùng, tình hình phỏng vấn đã ổn định lại.]
…
…
Thứ lỗi.
Ừm, đây không phải là điều gì cần che giấu.
Tâm lý tôi không ổn định, tệ hơn cả quân thư mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng nhất mà bạn có thể tưởng tượng.
Khi cảm xúc dâng trào, tôi bị cuốn vào những tưởng tượng tiêu cực, có lẽ chính vì bộc lộ cảm xúc quá mãnh liệt, đôi khi vượt quá tầm kiểm soát lại là một trong những lý do anh ấy chọn tôi.
Có quân y, chứng kiến quá nhiều cảnh chết chóc và tiếng rên rỉ thống khổ, trái tim họ chai sạn như đá, ra tay phẫu thuật nhanh gọn như cỗ máy y tế hoạt động chính xác.
Vì đây là cách tốt nhất để họ bảo vệ trạng thái tinh thần của bản thân.
Thế nhưng cũng có quân y sở hữu năng khiếu phi thường, không thua kém gì quân thư nổi tiếng. Năng khiếu này giúp họ kiểm soát cơ thể mình một cách chính xác.
Đối với mọi cảm xúc, dù tốt hay xấu, họ đều xem như bộ phận cơ thể khỏe mạnh và những mạch máu hoại tử.
Cắt bỏ phần hư.
Giữ lại phần tốt.
Thực ra kiểu quân y này còn lạnh lùng hơn kiểu thứ nhất, nhưng trước khi họ quyết định cắt bỏ cảm xúc tiêu cực, trách nghiệm cứu trùng của họ sẽ khiến họ giống như thánh trùng.
Milan chính là kiểu trùng như vậy.
Đa số thời gian tôi đều bình thường, nhưng khi cảm xúc lấn át, mọi thứ sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.
Khi cảm xúc dâng trào, tôi bỗng chốc nảy sinh ý nghĩ kỳ lạ, mình là một trái tim bị cắt mở. Sức sống mãnh liệt khiến tôi cố gắng níu giữ sự sống, mỗi lần co bóp mạnh mẽ, máu lại tuôn ra từ tâm nhĩ, chỉ cách cái chết một bước.
Dẫu vậy, tôi đã bị cắt mở rồi mà vẫn có thể thoi thóp kéo dài hơi tàn, quả là thú vị phải không?
Milan là một quân y, hiển nhiên anh sẽ hiếu kỳ về hiện tượng kỳ lạ trái với sinh học của trùng tộc. Trách nhiệm và tò mò là những lý do đầu tiên khiến anh chú ý đến tôi.
Khi cảm xúc bùng nổ dữ dội nhất, trái lại tôi sẽ cảm thấy vui vẻ lạ kỳ.
Nhìn em nhiều hơn đi, kỳ diệu thật, em còn chưa chết.
Nhìn em nhiều hơn đi, vết thương này rất nặng, nghiên cứu em đi.
Mỗi lần gặp Milan tôi đều muốn xuất hiện với hình ảnh đẹp nhất, nhưng cuối cùng chính hình ảnh lôi thôi, thảm hại của tôi lại khiến anh dừng bước.
…
Kể khổ?
Không cần thiết.
Tình trạng của tôi lúc đó không thể dùng một chữ “khổ” để tóm tắt.
Định nghĩa chính xác phải là: Điên loạn, thần kinh, gớm ghiếc, méo mó.
Hỗn hợp bệnh hoạn và kinh khủng này tạo thành Joshua Warsaw. Sau một triệu lần, chỉ còn lại lớp da bên ngoài là nguyên vẹn, còn bên trong thối rữa đến mức nào, Milan chỉ cần tiếp xúc lần thứ ba đã nhận ra.
…
Tất nhiên tôi không cố ý để anh ấy thấy!!
Nếu lúc đó tôi còn tỉnh táo, thà chết chứ không để Milan trông thấy bộ dạng kinh khủng đó của tôi! Cậu tốt nhất nên tôn…!
…
[Trùng được phỏng vấn không kiềm chế được cảm xúc, cuộc phỏng vấn bị gián đoạn 30 phút.]
…
Khi bị phát hiện, tôi đang chìm trong mớ cảm xúc bùng nổ.
Đúng là một ngày tồi tệ.
Hôm đó, Milan chủ động hẹn tôi trao đổi về đợt tấn công thứ ba của dị thú mà Quân đoàn Tò vò sắp phải hứng chịu.
Tôi rất vui mừng.
…
Đúng vậy, không sai.
Tôi vì quá vui mừng nên không kiểm soát được cảm xúc.
Tôi đã trải qua quá nhiều lần tuyệt vọng, nếu những cảm xúc tiêu cực đó tuôn trào ra ngoài, có thể tạo thành một bầy dị thú.
Hai tiếng trước giờ hẹn, tôi đã đến nơi, đi tới đi lui ở đấy, trên nền đất ẩm ướt in hằn dấu chân của tôi.
Những lời sắp nói tôi ôn đi ôn lại trong đầu, ghi nhớ cẩn thận theo thứ tự, quyết tâm không nói thêm lời thừa nào.
Quan hệ của chúng tôi đã tốt hơn.
Tôi và Milan đã có thể giao tiếp một cách hòa bình và thiện chí!
Giống như một giấc mơ đẹp vậy.
Nỗi hoảng loạn ập đến bất chợt, như oan hồn đeo bám thì thầm bên tai nhắc lại những thất bại trong quá khứ.
Tôi cố gắng chống chọi nhưng không thể, vội tìm một nhà kho bỏ hoang để trốn.
Milan đã chọn địa điểm gặp gỡ rất cẩn thận, đó là nơi tập kết tạm thời vật liệu xây dựng của quân đoàn, trừ nhân viên kho đến kiểm kê vào thứ hai hàng tuần, bình thường sẽ không có trùng nào đến đây.
Tôi không muốn thất hứa, nhưng cũng không muốn ở quá gần. Tôi nghĩ rằng lần đó có thể nhanh chóng kiểm soát cảm xúc, điều chỉnh tâm trạng, chỉnh lại bộ quân phục mới, gặp lại Milan.
Tính tôi vốn khó sửa.
Mỗi khi Milan đối xử tốt hơn một chút, tôi lại ôm hy vọng rằng chỉ cần kiên trì thêm, mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp.
Chính tâm lý may rủi ấy đã khiến tôi nếm trái đắng.
Tôi phát bệnh trong kho.
Trước mắt tôi hiện lên ảo giác và ảo thanh, vô số hình ảnh của chính mình đã chết ở các độ tuổi khác nhau xuất hiện. Họ mặc quân phục, lúc mới tinh, lúc rách nát, lúc cháy đen, nhìn tôi với ánh mắt căm thù và nguyền rủa: Không thể, không thể, không thể, sao lại là mày, sao lại là mày?
Tại sao lần này chỉ có mày gặp may?
Tôi cào nát vành tai, máu chảy ướt cả cổ, quơ quào tay loạn xạ.
Dù nhắm mắt tôi vẫn thấy vô số “tôi”, gương mặt méo mó, mơ hồ, vây quanh, lặp đi lặp lại những lời thì thầm.
Ngay trước khi tôi móc mắt ra, tôi ngửi thấy một mùi khí gay xộc vào khứu giác khiến toàn thân rã rời, hai tay cũng bị cơn đau buốt thấu xương hành hạ.
Có ai đó ôm lấy khuôn mặt tôi, tát tôi mấy cái cùng với tiếng quát tháo và sơ cứu nhanh chóng giúp tôi tỉnh táo lại.
Mới lấy lại được chút ý thức, tôi lại suýt nữa gục ngã.
Milan dùng kỹ thuật trong quân đội vật tôi ngã xuống đất.
Anh nhẹ hơn tôi, phải đè toàn thân lên mới có thể kìm hãm tứ chi của tôi.
Hai con dao mổ đâm xuyên lòng bàn tay tôi, cố định tôi xuống đất, anh giơ cao tay định tát tôi thêm một cái.
Bộ quân phục mới tinh của tôi giờ đây lem luốc bùn đất và máu. Dù nước mắt làm mi mắt dính chặt, tôi vẫn thấy những huân chương danh dự mà tôi đã cẩn thận đeo trước gương trước khi đi giờ đã vương vãi khắp nơi, phần tua rua cũng bị đứt.
Chẳng ngờ lần đầu tiên Milan gần gũi trong cuộc đời này của tôi, ngoài lần kéo lê thô bạo ban đầu thì là bị Milan đè xuống bùn đất, đối xử như một tên tội phạm.
Tiếng thì thầm kỳ dị trong ảo giác bỗng ngừng hẳn.
Lúc đó, mắt tôi trợn ngược lên, suýt thì ngất lịm.
Milan kiềm chế cơn hoảng loạn của tôi, ra lệnh tôi phải kiên trì, ra lệnh tôi nhìn anh.
Bên tai tôi vẫn văng vẳng ảo thanh, đủ loại âm thanh méo mó rủa xả dữ dội, nhưng rõ ràng nhất là giọng nói của Milan.
Nhờ vậy, tôi giữ vững ý thức, không ngất đi, chậm rãi điều chỉnh lại, thoát khỏi trạng thái mất kiểm soát.
…
Chẳng có trùng đực nào thích trùng cái như vậy.
Khi ấy tôi còn nói nhiều lời lảm nhảm, chính tôi cũng không nhớ rõ, sau này tôi hỏi Milan vài lần, anh lảng tránh chủ đề này, tôi cũng không hỏi nữa.
Chắc hẳn rất tệ.
Tôi không cố ý để lộ.
Lừa Milan là một việc khó, bởi vì anh tinh ý nên tôi mới thất bại nhiều lần.
Tôi không hiểu, tại sao anh lại chọn tôi khi tinh thần tôi sa sút nhất.
Nếu là trước đây tôi sẽ cố tìm hiểu, bất chấp khó khăn, thậm chí hy sinh mọi thứ để có được câu trả lời, nhưng cũng chính vì vậy mà tôi đã mắc sai lầm nhiều lần.
Hành trình cuối cùng của cuộc đời, tôi gục ngã trước căn bệnh. Những căn bệnh ghê tởm cấu thành nên tôi khiến tôi không còn nhận ra bản thân mình.
Khi Milan thực sự chủ động ôm lấy tôi, gửi đến tôi tín hiệu tình thương, tôi còn ngỡ đây là ảo ảnh trước khi chết.
Milan trong thực tế không bao giờ làm thế, tuyệt đối không.
Tôi vô thức lùi lại, không dám tin cũng sợ hãi khi phải tin.
Tôi không thể chịu được nỗi tuyệt vọng nữa.
Nỗi tuyệt vọng này không phải vì sợ hãi Milan, mà là vì bản thân tôi.
Dù niềm tin đã vỡ vụn hoàn toàn, chỉ cần Milan cho tôi một chút hy vọng, tôi vẫn mải miết đuổi theo.
Hệt như kẻ kiệt sức giữa biển khơi, làm sao có thể khước từ ánh đèn hải đăng le lói trên bờ?
…
Tôi rối bời lùi lại, nhưng Milan không hề cáu giận.
Anh ấy bảo, tôi chỉ đang bệnh.
Vừa hay anh ấy là bác sĩ.
Bệnh nhân cần bác sĩ.
Bác sĩ chăm sóc cho bệnh nhân.
Thế nên tinh thần tôi không ổn định, không cần phải che giấu.
Tôi chỉ bị bệnh thôi, Milan sẽ chữa khỏi cho tôi.]
[Cậu ta đang khoe khoang à?]
[Có thể đổi sang góc nhìn của Milan được không? Góc nhìn của Joshua tóm tắt quá nhiều, bỏ qua hoàn toàn quá trình tiếp xúc và giao tiếp! Sao cứ đến đoạn quan trọng là Joshua lại giống hệt Fate Wynne? Tóm tắt tóm tắt, toàn là tóm tắt! Nghe thằng nhóc này tóm tắt khoe khoang thực sự khiến trùng sôi máu não!]
[Tại sao tôi lại thường có ảo thanh? Ò, hóa ra là do tôi đang mài dao.]
[Không phải kể khổ? Không phải á??]
[Milan dùng kỹ thuật quân đội để quật ngã Joshua?… ah, ahhhhhh.]
[Chiến hữu quân y của bro: Xéo.]
[Joshua mô tả hai kiểu quân y đúng là có trong thực tế. Cá nhân tôi cũng thích tiếp xúc quân y thứ hai hơn, ít nhất họ sẽ hỏi tôi có muốn dùng thuốc tê hay không? Kiểu thứ nhất… haha, ai hiểu được cảm giác chịu đựng ca phẫu thuật cắt bỏ cánh vảy trong 4 tiếng mà không có thuốc tê? Tôi đau đến mức tè dầm ngay trên bàn mổ.]
[Ước gì gặp được một quân y như ngài Milan. Khi trại quân đang rối tung trong chương đầu tiên, ngài ấy vẫn cố gắng cứu Theodore đang hôn mê. Nếu không phải vì cứu Theodore, có lẽ ngài Milan đã trốn mà không bị phát hiện.]
[Một chi tiết nhỏ nhưng đáng suy ngẫm, tên của tổng tư lệnh hiện tại của Quân đoàn Tò vò là Theodore Leon. Này Quân đoàn Tò vò có bị tự mãn quá hay không?]
[Đệch! Ai cũng biết! Fate thích lồng ghép yếu tố thực tế vào tác phẩm! Chẳng lẽ Theodore có bí mật mờ ám gì trong quá khứ? Tại sao ổng không nhận viết cho Quân đoàn Tò vò? Tại sao ổng không chọn hợp tác với quân đoàn khác trong top 9? Tại sao lại chọn quân đoàn ở cuối bảng?]
[Khoan đã, mấy bro đoán bừa thì đoán bừa, đừng lôi bác sĩ quân y của Quân đoàn Tò vò vào đây. Chúng tôi đã trải qua kiểm tra sức khỏe chuyên nghiệp, quần áo cởi hết rà quét đàng hoàng!]
[Cười muốn nội thương, nhắc đi nhắc lại chỉ khiến mấy bro trông càng chột dạ hơn, này tò vò, mấy bro không có gì mờ ám đâu nhỉ?]
[Ể, các anh không biết à? Quân đoàn Tò vò ở hành tinh cấp trung xx, bác sĩ quân y trong lúc nghỉ phép đi bar giải trí, sáng hôm sau tỉnh dậy trần truồng bị bỏ mặc trong con hẻm. Chuyện này không chỉ xảy ra một lần.]
[Ít nhất cũng phải để lại chút gì đó mà không có luôn, xấu hổ chết.]
@Fate: [Cách chữa trị như thế nào?
Vấn đề quá rộng, hỏi như vậy tôi có thể nói cả ngày. Chẳng lẽ cậu định ở đây cả năm sao? Đừng hòng…!
…
Thứ lỗi.
Vậy tôi sẽ kể về những lần trị liệu mà tôi ấn tượng nhất.
Đáng nhớ nhất, khó quên nhất phải kể đến lần đầu tiên tôi phẫn nộ tột độ, đặt chân lên tháp đen.
…
…
Khi ấy tôi chưa trải qua những biến cố sau này mọi phản ứng đều vụng về, thiếu lễ độ vô cùng.
Tuổi trẻ bồng bột của tôi mang theo bóng ma tử thần, thân xác tàn tạ của anh trao cho tôi sức sống.
Hen suyễn cấp tính không phải là bệnh nan y, nhưng khi phát tác, nó có thể cướp đi sinh mạng trong nháy mắt.
Lần đầu tiên tôi trải qua cảm xúc mãnh liệt, phúc tạp và nhục nhã đến thế. Chúng như bùn lầy, nhấn chìm ý thức của tôi ra khỏi cơ thể.
Nếu phải miêu tả trạng thái này một cách khách quan trong thế giới vật lý.
Ví dụ như khi tôi 19 tuổi.
Anh ba dẫn tôi đi săn, hướng dẫn tôi cách lấy lõi nguyên liệu từ đầu của dị thú.
Tôi và anh ba bò ra khỏi đường sọ tanh hôi nhớp nháp. Mùi hôi khiến tôi vừa bò vừa nôn ọe. Nơi đây ngoài ngột ngạt và ghê tởm chẳng còn gì khác.
Anh ba trong cuộc đời tôi là thầy dẫn dắt, là trùng truyền cảm hứng cho tôi.
Khi anh ấy ra đi, giọng hùng chủ của anh ấy đã tạm thời thay thế vị trí này.
Theo tiếng nói bình tĩnh ấy, tôi trở về thực tại. Gánh nặng cảm xúc tan biến, ý thức của tôi thoát khỏi đường hầm dài tăm tối, thấy ánh sáng mặt trời lần nữa.
Tôi thở dồn dập, nước mắt tuôn rơi lã chã, mặt đỏ bừng, tay vô thức siết chặt.
Sau đó, tôi cảm nhận được có ai đó ôm tôi chặt hơn.
Phải mất một lúc, đầu óc mụ mẫm của tôi mới dần tỉnh táo nhận ra điều gì đó.
Tôi cứng đờ.
Trùng đực này bị tôi ấn vào hõm vai, thân trên bị tôi ôm chặt, tôi ngửi thấy mùi hương làm tỉnh đầu óc.
Lực tay tôi không mạnh, nhưng anh vẫn bị siết đến nghẹn thở.
Song trùng đực này không hề lên tiếng, chỉ im lặng áp vào cổ tôi, điều chỉnh hơi thở từng chút một.
Anh thở từng hơi yếu ớt, môi và mặt khẽ run lên, hơi thở ấm nóng phả vào cổ tôi khiến tôi rùng mình.
Tôi hiểu nhịp thở này, khi trong quân ngũ, tôi từng vật lộn với trùng. Lũ bại tướng bị tôi siết chặt trong lòng, mặt đỏ bừng, mắt trợn ngược. Chỉ vài giây sau, tôi có thể bóp nát cổ họng bọn họ bằng tay không.
Thể trạng yếu ớt hùng chủ của anh ba vượt xa tưởng tượng của tôi.
Chỉ một cái ôm thôi mà đã khiến anh thoi thóp?
Bỗng chốc, lời của anh ba vang lên trong đầu tôi.
Anh ấy bảo rằng khi tôi còn bé, thế giới chỉ có hai màu đen trắng, không có chỗ cho màu xám.
Bấy lâu nay, tôi luôn nghĩ anh ấy chỉ nói dông dài vô nghĩa.
Thế nhưng giờ phút này, tôi bỗng hiểu ra, đúng vậy.
Nỗi căm hận nực cười này nảy sinh từ bóng ma hư ảo xám xịt.
Khi tôi nhìn thấu sự thật ẩn sau bóng ma ấy, tôi không khỏi bàng hoàng.
Bóng ma ấy đã giam cầm một góc trái tim tôi suốt mười năm.
Cho đến khi nhìn thấu sự thật, tôi mới vỡ lẽ…
…
Tất cả nội dung được ghi nhận hiện tại sẽ giữ nguyên khi xuất bản hay bị cắt bớt?
Hay chỉ cắt bớt những phần không quan trọng?
…
Em không có ý định đe dọa cậu ấy, em hiểu rồi, em sẽ cư xử lễ phép hơn.
…
Bóng ma ấy đã bám rễ trong lòng tôi quá lâu.
Tôi đã từng nói, lúc ấy con đường trước mắt tôi bằng phẳng, tương lai rộng mở, ít có điều gì khiến tôi canh cánh trong lòng, nhớ mãi không nguôi.
Hận thù và phẫn nộ vỡ vụn, mười năm để tâm bỗng chốc hóa thành cảm xúc khác.
Khi ấy tôi còn chưa hiểu đó là gì.
Chỉ biết rằng, cảm giác này khiến tôi vô cùng khó chịu.
Sụp đổ, mất kiểm soát, tò mò xen lẫn khám phá.
Những tò mò như mưa bom bão đạn, ập vào tôi đến độ choáng váng.
Hệt như có mệnh lệnh thúc giục tôi tiến lên, đến gần hơn, quan sát kỹ hơn.
Tôi thả lỏng tay, vươn ra nắm lấy cằm trùng đực, đối mặt trực diện.
Anh bị tôi siết khá lâu, gương mặt đỏ bừng, cơ thể run lên vì ngạt thở. Đôi mắt đen vô hồn ngấn lệ, nước mắt lăn dài trên gương mặt trắng bệch một cách khác thường.
Màu đỏ phơn phớt trên nền trắng, nước mắt như giọt sương mai, anh tựa vào tôi, tôi như ôm một nhành hoa tường vi mới chớm nở.
Mọi tò mò, dò xét, chất vấn của tôi tan biến trong phút chốc.
Anh không hề tỏ ra tức giận hay e dè, chỉ ho khan vài tiếng, giọng khàn đến mức tôi không thể phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai.
Anh ấy nói: “—, anh có hơi đau.”
Biểu cảm của anh bình tĩnh như mặt hồ, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Câu nói này là khởi đầu của mọi chuyện, vừa là lời nguyền, vừa là điểm tựa.
Đôi mắt đen của anh vô hồn, chẳng hề nhìn rõ tôi là ai.
Mà lòng tôi, cảm xúc của tôi, tất thảy như một vò nước bị hất đổ, tuôn trào ra ngoài, không thể níu lại, nước đổ rồi không thể thu hồi.
…
Khi ấy tôi nghĩ lúc mất kiểm soát là do cơ thể quá tải, không thể suy nghĩ thấu đáo, không thích hợp xử lý những cảm xúc phức tạp, chỉ cần suy nghĩ thêm một chút là đầu óc như muốn vỡ tung.
Dẫu vậy, giờ đây tôi có thể bình thản nói ra, khi ấy Milan làm tôi hoang mang.
Cảm xúc không thể kiểm soát khiến tôi kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi gặp phải thứ không thể đánh bại, ngay cả vũ khí để phản đòn cũng không có.
Vì thế, lúc ấy tôi chẳng làm gì, chỉ hất Milan lên giường, nhanh hơn cả lúc xông vào tấn công, không đi cầu thang mà nhảy thẳng xuống tháp bỏ chạy.]
[?]
[Gạt những lời bình luận khác, chỉ tập trung vào vấn đề, Joshua Warsaw cậu bất lực đúng không?]
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này sử dụng câu nói nước đổ khó hốt từ “Lò hương thứ nhất” của Trương Ái Linh. Để miêu tả Joshua mắc bệnh tâm thần, tôi đã tìm kiếm tài liệu và xem phim tài liệu về bệnh tâm thần, kết quả là tự dọa bản thân đến phát sợ. QWQ Xin mọi người ủng hộ, chúc ngủ ngon.
Weibo: 不做咕咕鸽
Weibo: 为君独饮千樽雪
Weibo: -酒酒丸-
Weibo: 幽悠5376