Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 59: Nấm gan bò



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gấu Gầy

Cánh cửa mở ra tạo nên tiếng két nhỏ, nhưng lại như tiếng sấm vang lên trong phòng! Thời gian nhất thời tĩnh lại một cách kỳ lạ, chỉ có nấm trong nồi là quay cuồng chìm nổi theo nước sôi.

Ngón tay cầm đũa của Tiết Bảo Thiêm để trên bề mặt nồi lẩu bị hơi nóng làm phỏng. Hắn phản ứng lại trước, thấp giọng chửi một câu: “Chết tiệt!”

Hắn theo bản năng muốn tìm đồ che giúp Diêm Dã, nhìn trái nhìn phải một hồi, xung quanh ngoài chén dĩa ra thì chỉ có một giỏ nấm.

Tay nhanh hơn não, Tiết Bảo Thiêm lấy một cây nấm gan bò chưa cắt ném qua cho Diêm Dã: “Che đỡ trước đi.”

Diêm Dã cũng theo bản năng mà bắt lấy, cầm trong tay mới phát hiện ra là một cây nấm to tổ bố, hình ảnh hiện tại quá trực quan, cậu cầm cây nấm mà cảm thấy ngượng ngùng gần chết.

Nhưng Diêm Dã chỉ có thể bất đắc dĩ che đỡ, quay lưng về phía cửa nghiến răng nghiến lợi: “Tiết Bảo Thiêm, quần áo!”

“Đừng hoảng.” Tiết Bảo Thiêm nhanh chóng ngồi dậy, nhặt cái áo sơ mi trên sàn quấn quanh eo Diêm Dã, rồi bước nhanh đến cửa, đẩy người đàn ông vẫn còn đang trố mắt ra ngoài: “Nhìn vậy đủ rồi, đừng có nhìn nữa.”

Đóng cửa lại, quay người đã thấy Diêm Dã đang gấp gáp mặc đồ, làn da đỏ như tôm luộc được quần áo bao bọc lại, bàn tay thon dài đang vụng về cài nút áo, dây kéo quần mới kéo lên phân nửa, kẹt ngay chỗ to lớn lại càng nóng mắt.

Lần đầu tiên Tiết Bảo Thiêm nhìn thấy Diêm Dã chân tay luống cuống, bối rối và lúng túng như vậy, hai bên tai dưới ánh chiều tà đỏ ửng như máu, sợi tóc rủ xuống che phủ chân mày, môi mím chặt, giống như thiếu niên đang giận dỗi.

Nhưng mà mẹ nó dễ thương thật chứ, đột nhiên Tiết Bảo Thiêm ngứa ngáy trong lòng, muốn kéo qua hôn một cái, trêu ghẹo vài câu. Nhưng sau đó lại nghĩ đến bản thân mình, cùng lắm chỉ là một người ngủ qua đường, còn chẳng tính là người yêu cũ, hôn cái đếch gì chứ, chỉ xem náo nhiệt thôi.

Hắn khoanh tay dựa vào cửa, giọng điệu nhẹ nhàng: “Diêm tổng, cần tôi cài nút áo cho không?”

Diêm Dã quần áo xộc xệch từ bỏ việc cài mấy cái nút áo, quay người đi đến chỗ Tiết Bảo Thiêm, sắc mặt dù vẫn đỏ bừng nhưng lại âm u, hai ba bước đã nắm chặt cổ tay Tiết Bảo Thiêm, nhét cái nấm gan bò từng che đậy vị trí quan trọng vừa nhặt dưới đất lên vào tay hắn, rồi từ từ dời lên trên dí mạnh nấm gan bò lên môi Tiết Bảo Thiêm.

Làm xong hết, thanh niên trầm lặng đẩy hắn ra, mở cửa bước ra ngoài.

“Chờ đã, tôi sửa sang lại một chút.”

Tiết Bảo Thiêm nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Diêm Dã, cùng với tiếng đóng cửa phòng đối diện.

“Được thôi, không vội.”

Âm thanh thanh nhã sau đó cũng vang lên, giống như chưa từng trông thấy cảnh tượng vừa rồi, chẳng nghe ra một chút gượng gạo.

Tiết Bảo Thiêm liếc nhìn cây nấm trong tay, ngồi trở lại bàn ăn, có chút buồn bã nhìn những thứ trong nồi, nhẹ giọng nói với bản thân: “Tiết Bảo Thiêm, mấy chuyện tình cảm yêu đương này vốn dĩ đã không hợp với mày, cứ ăn no bụng trước đã.”

Vừa cầm đôi đũa lên đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Diêm Dã vẫn còn ở phòng đối diện, ai gõ không cần đoán cũng biết, Tiết Bảo Thiêm lấy điếu thuốc trong bao ra cắn chặt, suy nghĩ một hồi mới lạnh lùng lên tiếng.

Nghe thấy tiếng cửa kêu, Tiết Bảo Thiêm nhấc mi mắt, mặc dù vừa nãy đã gặp rồi nhưng vẫn chưa nhìn kĩ, bây giờ nhìn kĩ người ngoài cửa, ngay cả tình địch như hắn cũng phải nói một câu: Chẳng trách Diêm Dã động lòng.

Người đàn ông dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp trai sạch sẽ, đôi mắt ấm áp dịu dàng, toát lên khí chất học thức, nhìn có vẻ nho nhã lễ độ.

Anh ta mặc áo sơ mi màu xám nhạt, không quá trang trọng nhưng cũng không đến mức xuề xòa, đó là cách ăn mặc khi lần đầu tiên gặp ai đó, chưa quen thân nhưng lại muốn tiến xa hơn.

Thấy Tiết Bảo Thiêm im lặng không nói, người kia bèn cười hỏi: “Lẩu nấm à? Ngửi mùi đã thấy thơm.”

Đệch, toàn là thành tinh hết, chỉ một câu Tiết Bảo Thiêm đã hiểu ý anh ta, hắn tháo điếu thuốc, cũng cười đáp lại: “Chút nữa Diêm Dã sẽ ra ngoài ăn, có vẻ tôi nấu hơi nhiều.”

“Mặc dù hơi đường đột, nhưng vì đồ ăn ngon quá, tôi vẫn muốn hỏi Tiết tiên sinh, anh có phiền không nếu tôi xin thêm một bộ chén đũa?”

Tiết Bảo Thiêm chậm rãi dùng ngón cái búng tàn thuốc, không mấy quan tâm mà nhìn ra cửa. Mặt trời lặn dần, bóng của cạnh cửa hắt lên mặt người đàn ông, người vừa nãy còn tao nhã ôn hòa như trúc bỗng trở nên u ám, anh ta bước lên trước một bước, đi ra khỏi cái bóng, cười hỏi: “Được không?”

“Biết tôi họ Tiết à?”

“Nghe Diêm Dã nhắc qua một lần.”

“Nhắc qua một lần…” Ánh mắt Tiết Bảo Thiêm tối sầm, khách sáo nói: “Không có gì ngon cả, nếu như không chê…” Hắn hất hàm chỉ chỗ ngồi đối diện: “Ngồi đi.”

Người đàn ông đi qua, dừng lại trước bàn ăn, đưa tay nói: “Lâm Tri Dịch.”

Tiết Bảo Thiêm ngồi yên không nhúc nhích, nhấc mí cười hỏi: “Lâm cái gì?”

“Phải biết Dịch diệp* thừa gia khánh, đều nhờ thư thi lễ nghĩa môn. Lâm Tri Dịch.”

(*Dịch diệp: đời đời nối dõi.)

Tiết Bảo Thiêm nghe một đống chữ lùng bùng lỗ tai, nhướng mày: “Tên hay.” Hắn bắt tay: “Tiết Bảo Thiêm, anh Lâm cũng soạn giúp tôi một câu thơ nhé?”

Lâm Tri Dịch suy nghĩ một chút: “Quý* thuyền đến cạnh chào mời. Khêu đèn thêm* rượu, lại bày tiệc hoa.”

(*Bảo nghĩa là quý, Thiêm nghĩa là thêm.)

“Anh Lâm thật giỏi văn chương.”

Hai người nhẹ nhàng bắt tay, Lâm Tri Dịch cười ngồi vào chỗ: “Thơ của Bạch Cư Dị*, sửa vài chữ, tùy hứng thôi, chủ yếu do tên của Tiết tiên sinh hay thôi.”

(*Đây là hai câu trong bài thơ Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị. Lâm Tri Dịch đã sửa từ Di (dời) thành Bảo (quý).

Di thuyền tương cận yêu tương kiến,

Thiêm tửu hồi đăng trùng khai yến.

Bản dịch của Trần Trọng Kim:

– Ghé thuyền đến cạnh chào mời,

Khêu đèn thêm rượu, lại bày tiệc hoa.)

Tiết Bảo Thiêm lấy chén đũa ra, một tay kẹp điếu thuốc, một tay múc canh cho Lâm Tri Dịch: “Sau này anh Lâm có thể thường xuyên trò chuyện với Diêm Dã về thơ ca, cậu ta thích mấy thứ này dữ lắm, luôn có cách nhìn riêng đối với thơ của Đỗ Phủ, Lý Bạch, đàm luận văn chương với anh chắc cũng vui.”

Lâm Tri Dịch húp một ngụm nước lẩu nấm, khen ngon trước rồi mới tiếp lời Tiết Bảo Thiêm: “Vậy à, xem ra Tiết tiên sinh rất hiểu Diêm Dã.” Ánh mắt thay đổi, bỗng nhiên anh ta cười nói: “Hai người đã ngủ với nhau chưa?”

Cánh tay đang đưa lên hơi khựng lại, thoáng chốc đã khôi phục bình thường, Tiết Bảo Thiêm bỏ nấm vào nồi, vô tư nói: “Lúc nãy Diêm Dã đã c.ởi đồ như vậy rồi, nếu tôi phủ nhận, không phải cậu ta sẽ trở thành b.iến thái sao?”

Lâm Tri Dịch chậm rãi pha nước chấm, pha xong lấy đũa chấm vào miệng nếm thử, vừa ý rồi mới liếc mắt nhìn hắn: “Mặc dù Diêm Dã tuổi còn nhỏ nhưng rất chín chắn, có thể khiến cậu ấy thành ra như vậy, Tiết tiên sinh đúng là thủ đoạn vô biên.”

Ánh mắt Tiết Bảo Thiêm tối lại, nhìn thẳng Lâm Tri Dịch, khẽ cười: “Diêm Dã nhỏ tuổi, nhưng cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, thủ đoạn không có tác dụng với cậu ta, anh Lâm không cần phải suy nghĩ sâu như vậy.”

Lâm Tri Dịch còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị tiếng mở cửa cắt ngang, Diêm Dã đã thay đồ xong và điều chỉnh tâm trạng, cậu đang đứng trước cửa, đôi mắt sâu hút nhìn hai người đang ngồi đối diện với nhau trên sân thượng.

Lâm Tri Dịch hơi ngại ngùng: “Tay nghề nấu ăn của Tiết tiên sinh quá giỏi, làm tôi bụng réo cồn cào, mặt dày vào xin ăn ké một bữa cơm, Diêm Dã, hay là tối nay chúng ta đừng ra ngoài nữa?”

Diêm Dã quay lại dáng vẻ trầm ổn bình thường, bước vào phòng, kéo ghế ngồi xuống, giọng điệu ôn hoà: “Lâm tổng cứ tự nhiên.” Rồi nhìn Tiết Bảo Thiêm: “Làm phiền Tiết gia rồi.”

Tiếp đó lại nói: “Ngại quá, vừa rồi đã làm Lâm tổng giật mình.”

Cậu nói rất tự nhiên, giống như người vừa mới tr.ần truồng không một mảnh vải che thân là người khác vậy.

Tiết Bảo Thiêm vỗ tay trong lòng, cả mặt và mông còn chưa che hết mà mẹ nó bày đặt lo lắng cho người ta.

“Thân hình rất chuẩn, rất thu hút.” Lâm Tri Dịch nhẹ nhàng trêu chọc, vừa đúng lúc hóa giải sự ngượng ngùng.

Một tiếng đệch vang lên trong đầu Tiết Bảo Thiêm, hắn khẽ cười phun ra khói thuốc.

Nồi lẩu sôi, nấm vừa bỏ vào đã chín, Tiết Bảo Thiêm thấy Lâm Tri Dịch múc canh cho Diêm Dã, hắn cũng cầm một cái chén gắp vài thứ để kế bên: “Lão Hoàng cũng thích ăn canh tôi nấu, chừa cho nó một chén.”

“Lão Hoàng là ai? Hàng xóm à?” Lâm Tri Dịch vô tư hỏi.

“Ừm, hàng xóm, chính là cái con vừa mới đi tè lên bánh xe của anh đó.”

Vừa nói xong, Diêm Dã đã gắp cây nấm mỡ gà mà Tiết Bảo Thiêm thích ăn nhất vào chén Lâm Tri Dịch: “Ăn đi Lâm tổng, lát nữa tôi sẽ xích con chó già kia lại.”

Tiết Bảo Thiêm chậc một tiếng, dập điếu thuốc, cầm cây nấm gan bò ban nãy đã qua tay Diêm Dã, hỏi Lâm Tri Dịch: “Anh Lâm thích ăn cái này không?”

Hai tay nắm chặt, hơi dùng sức, hắn bẻ cây nấm cứng gãy đôi.

——–


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.