*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Gấu Gầy
Tiết Bảo Thiêm nhìn cuốn truyện tranh, chân đạp lên sợi dây thừng. Diêm Dã từ tiệm sửa xe bên cạnh trở về, nhìn theo sợi dây thừng, ngồi xổm bên cạnh Tiết Bảo Thiêm, cầm lấy một cuốn “Như Lai Thần Chưởng” che mặt, thì thầm nói: “Hay là tha cho nó đi?”
Tiết Bảo Thiêm nhấc mi mắt, nhìn về phía đầu kia của sợi dây thừng, nơi một cậu bé đang bị trói, cười khẩy nói: “Thằng quỷ nhỏ này, dám chơi xấu trước mặt Tiết gia đây, không dạy dỗ một chút, nó sẽ tưởng tính tình anh tốt lắm.”
Chủ quầy sách là một người nhàn rỗi, ngồi trên ghế nhỏ cười cười nhìn cuộc vui: “Thằng nhóc nhà cậu tay bẩn quá, làm bẩn sách hết rồi, cậu phải đền đấy.”
Tiết Bảo Thiêm chưa kịp mở miệng, cậu bé đã nhảy ra phản bác: “Tôi và anh ta không phải họ hàng, trí thông minh không cùng đẳng cấp.”
Tiết Bảo Thiêm quấn sợi dây thừng vào tay, giật mạnh: “Mày nên lắc não đi rồi hẵng nói chuyện.”
Cậu bé khoảng bảy tám tuổi vung tay, cuốn truyện tranh nhỏ suýt nữa rơi xuống đất, cái nết của nó cũng không vừa, ngồi phịch xuống đất, nghiêng cổ nói: “Trong thời gian tôi đọc hai cuốn truyện, anh chỉ đọc được có một cuốn, không phải là khả năng hiểu biết kém, thì chính là không biết chữ.”
Hiếm khi, Tiết Bảo Thiêm bị cãi lại đến mức nhất thời á khẩu, Diêm Dã không muốn hắn chịu thiệt, ra mặt hòa giải, nhẹ nhàng nói với cậu bé: “Anh ấy đọc cũng nhanh lắm đó, anh đọc còn chậm hơn.”
Tiết Bảo Thiêm nuốt không trôi cục tức, đẩy mặt Diêm Dã ra: “Cút ra chuồng heo liền.”
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào đứa trẻ: “Thằng nhãi con, mày mới nằm dưới bánh xe của tao, bánh xe còn chưa chạm tới mày, mày đã kêu gào lên như thể cả người bị gãy nát, muốn bao nhiêu tiền? Năm trăm?” Tiết Bảo Thiêm từ trong ví móc ra năm trăm tệ, ném vào cái cốc men, “Mày quản tao đọc chậm hay nhanh? Hôm nay dù tao có ngồi đây cả ngày, chủ quầy sách cũng không ý kiến.”
Chủ quầy sách thực sự là người mau lẹ, vội vàng nhét năm tờ tiền lớn vào túi, cười tươi nịnh nọt: “Đúng là như vậy, cậu cứ từ từ coi đi, bất kể là chậm hay nhanh, tôi cũng sẽ đồng hành cùng cậu.”
Cậu bé bị trói một tay nhìn túi tiền của chủ quầy sách có vẻ thèm thuồng, nó lại đổi một cuốn truyện khác, khịt khịt mũi, lành lạnh nói: “Mâu thuẫn giữa chúng ta mà lại để người khác hưởng lợi. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, không biết đang nghĩ cái gì?”
Mẹ kiếp, Tiết Bảo Thiêm thực sự tìm thấy một chút lý lẽ từ trong lời nói đó, chưa kịp phản công, đã nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp, rải rác từ cuối phố truyền đến, quay đầu nhìn đứa trẻ, thấy nó rõ ràng co rúm lại, khuôn mặt tái nhợt dựa sát vào Diêm Dã một chút.
Tiết Bảo Thiêm nghiêng đầu nhìn người đến, là ba người đàn ông cao lớn, mặc áo ba lỗ, đi dép lê, tay nhét vào túi, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.
Ba người đi lại gần, tên đàn ông dẫn đầu nhuộm tóc trắng đá mạnh vào người đứa trẻ, đứa trẻ lao đầu vào quầy sách, làm hỏng một số cuốn truyện tranh đã cũ kỹ và mỏng manh.
Chủ quầy sách không dám lên tiếng, thu gom tấm vải trải trên mặt đất, đóng gói rồi trốn sang một bên.
Nhìn sang phía bên kia, Tiết Bảo Thiêm và Diêm Dã dường như không bị ảnh hưởng bởi những xáo trộn này, cả hai vẫn ngồi dựa vào tường, tay cầm cuốn truyện tranh nhỏ.
Diêm Dã hỏi Tiết Bảo Thiêm: “Hai chữ này đọc thế nào?”
Tiết Bảo Thiêm nheo mắt nhìn mãi, tay quấn dây thừng hai vòng, kéo đứa trẻ bị đá ngã đến trước mặt: “Mày giỏi lắm mà, nói coi hai chữ này đọc là gì?”
Đứa trẻ nhìn ba người đàn ông đứng trước mặt mình một cách sợ hãi, nhanh chóng liếc nhìn cuốn truyện tranh được đưa ra trước mặt, nói nhỏ: “Trói buộc.” Nó giơ tay bị trói lên, giải thích, “Giống như bị trói thế này.”
Bỗng nhiên, một lực lớn kèm theo tiếng gió ầm ầm lao về phía cửa hàng lạnh lẽo, tên tóc trắng vừa đá một cú vào cậu bé lại giơ chân lên, chửi bới hung tợn: “Mẹ nó chạy đi đâu mất tăm vậy hả? Để ông đây phải mệt xác đi tìm.”
Đế giày da dính một miếng kẹo cao su ngày càng tiến lại gần, cậu bé co mình thành một cục, hoảng sợ nhắm mắt lại.
Thế nhưng, nỗi đau đớn mà cậu bé tưởng tượng không hề đến, thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng kêu đau của tên tóc trắng cùng với tiếng bước chân lùi lại liên tục.
Khi mở mắt ra lần nữa, người thanh niên không biết chữ bên cạnh đã đứng dậy, người thanh niên còn hiền hơn cả tiểu bạch kiểm này, bây giờ lại mang theo khí thế áp đảo đứng trước mặt mọi người, giọng nói phát ra từ lồ.ng ngực nhẹ nhàng vang lên, chậm rãi mà từ tốn hỏi: “Các anh có chuyện gì?”
Tên tóc trắng bị kẹp chặt cổ chân, đột nhiên đẩy mạnh ra sau, rõ ràng là tức giận đến cực điểm, gã chỉ vào cậu bé và mắng to: “Phản bội bọn tao à? Con mẹ nó mày muốn chết!” Rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Diêm Dã, gào lên, “Chuyện gì hả? Tụi bây có phải đã va chạm với thằng cháu của tao mà không chịu trả tiền viện phí không?”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng xen vào, Tiết Bảo Thiêm đôi mắt hẹp dài, môi mỏng cười nhẹ, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ kiêu ngạo, dù là thái độ lười biếng nhưng lại đầy uy lực: “Thời tiết dần trở lạnh, không có việc gì thì đắp thêm đất lên người nhiều một chút, đầu óc quỷ quyệt thì mẹ nó đừng có ra ngoài chướng mắt người ta.”
Ba tên đàn ông nghe xong đều thay đổi sắc mặt, chỉ vào Tiết Bảo Thiêm, liên tiếp hỏi: “Đậu má mày đang nói ai vậy? Không muốn sống nữa à? Trước khi nói chuyện sao không hỏi xem bọn tao là ai?”
Tiết Bảo Thiêm ném một điếu thuốc vào miệng, Diêm Dã quẹt bật lửa, đưa mồi lửa đến trước mặt hắn.
Sau khi châm thuốc, ánh mắt Tiết Bảo Thiêm lạnh lùng, trong giọng nói chứa đầy sự khinh bỉ và coi thường: “Nếu tụi mày không thích tao thì tránh xa tao ra một chút, tao cũng không muốn bị tố cáo ngược đãi động vật.”
Phản ứng chậm chập mấy giây mới nhận ra là mình bị mắng, mấy người đàn ông đều là dân giang hồ, bị mất mặt làm sao mà chịu được? Cả đám ngay lập tức xắn tay áo, chửi bới lao về phía Tiết Bảo Thiêm đang ngồi dựa vào tường.
Tiết Bảo Thiêm vẫn cắn điếu thuốc, bình tĩnh trò chuyện với cậu bé bên cạnh: “Hồi nhỏ anh bị chó cắn, bây giờ có hơi sợ, còn mày thì sao?”
“Anh… không tránh ra sao?”
Cậu bé còn chưa nói xong, bóng dáng cao lớn đã bảo vệ trước mặt hai người bọn họ. Diêm Dã chặn mấy người kia lại, lấy ví ra, trên mặt hiện lên nụ cười ôn hòa: “Muốn tiền phải không? Tôi cho.”
Sợi dây buộc tay cậu bé đổi chủ, tên tóc trắng kéo sợi dây: “Đi thôi, trở về tao sẽ tính sổ với mày.”
Cánh tay cậu bé duỗi thẳng về phía trước, bị siết ra dấu đỏ, cậu cúi đầu, từ từ đi xa, không hề ngoái đầu lại.
“Cháu trai, giúp ông một tay.” Tiết Bảo Thiêm vừa mới tỏ ra thảnh thơi bây giờ lại nhăn nhó, “Đậu má, tê chân quá.”
Chỉ sau tám tiếng đã gặp lại cậu bé.
Trong con hẻm không có camera, vang lên âm thanh đánh vào da thịt cùng với tiếng kêu đau thảm thiết và tiếng van xin tha mạng.
Bên ngoài hẻm, Tiết Bảo Thiêm lười biếng dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, nhìn cậu bé trước mặt: “Nhóc đọc nhanh như vậy, tài giỏi như vậy sao vẫn bị người ta sai khiến?”
Cậu bé xoa vết đỏ trên cổ tay, lạnh lùng như sói con nói: “Gia đình em đã chết hết, sống với chú, chú trước kia cũng lăn lộn với bọn họ, sau đó bị người ta đâm chết. Em không có nơi nào để đi, bọn họ nuôi em, bảo em đi đụng chạm để kiếm tiền cho bọn họ.”
Tiết Bảo Thiêm không tỏ ra thương hại gì, chỉ muốn tìm lại thể diện của mình trước mặt thằng quỷ nhỏ: “Đọc sách nhanh, biết nhiều chữ thì có ích gì, không phải cuộc đời vẫn nát sao.” Hắn lật mí mắt, thờ ơ hỏi, “Gặp khó khăn sao không tìm chính quyền?”
Đứa trẻ đá viên sỏi trên đất, nói nhỏ: “Quen rồi.”
“Chấp nhận cam chịu ai mà cứu được?” Tiết Bảo Thiêm cười hì hì chỉ vào xe rác đối diện đường, “Nhóc nhanh chóng trốn đi, người thu rác đến rồi.”
“Em biết anh đang chửi em.”
“Ừm, cũng không ngu lắm, thằng nhóc rác rưởi.”
Âm thanh đánh nhau trong hẻm dần ngừng lại, tiếng bước chân vững chãi vang lên, thanh niên cao lớn từ trong chỗ tối bước ra, đối diện với ánh sáng, khuôn mặt dần trở nên rõ nét.
Cổ áo cậu lộn xộn, tay áo cuộn lên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, khí chất ôn hòa không còn, thay vào đó là cảm giác áp bách khiến người ta câm như hến cùng với hơi thở khát máu sau khi săn mồi.
Cậu đi đến trước mặt Tiết Bảo Thiêm, cướp điếu thuốc trong tay hắn hút mạnh, sau làn khói là ánh mắt lạnh lùng chưa từng có: “Nếu em không có ở đây, anh sẽ thế nào?”
Tiết Bảo Thiêm run sợ trong lòng, theo bản năng liền nhục chí, hắn đá nhẹ vào đứa nhỏ: “Người lớn nói chuyện, trẻ con đi chỗ khác chơi.”
Sau đó lại lén lút móc ngón tay Diêm Dã: “Thỉ ca yên tâm, khi em không có ở đây anh sẽ không nói lung tung, không gây rắc rối cho mình.”
Sự lạnh lùng cứng rắn của Diêm Dã bỗng chốc tan biến, cậu xoa đầu Tiết Bảo Thiêm, nhẹ giọng nói: “Lúc em ở đây, anh muốn chửi ai thì chửi, em sẽ bảo vệ anh.”
Chết tiệt, Tiết Bảo Thiêm cảm thấy trái tim mình đột nhiên đập mạnh, trong tim giống như có con thỏ vui vẻ nhảy tưng tưng. Từ sâu trong cơ thể, những dòng điện nhỏ bắt đầu chạy dọc theo các mạch máu đến tận chân tay, ở cuối dây thần kinh nổ ra pháo hoa làm người ta rộn rạo.
Cảm giác này thật quá khác thường, Tiết Bảo Thiêm chưa kịp tận hưởng thì đã bị cậu bé quỳ gối trước mặt Diêm Dã làm gián đoạn.
“Đại ca, sau này em sẽ theo anh.” Ánh mắt cậu bé nhìn Diêm Dã đầy sự ngưỡng mộ và chân thành.
Ai làm cho Tiết Bảo Thiêm không vui, Tiết Bảo Thiêm đương nhiên sẽ không để cho người đó vui. Hắn bảo Diêm Dã đẩy xe đi trước, rồi ngồi xổm trước mặt cậu bé.
“Đồ rác rưởi, nhóc biết không, hôm nay nhóc đã làm hỏng hai chuyện tốt của anh rồi đấy?” Tiết Bảo Thiêm lấy từ trong ví ra một xấp tiền và một tấm danh thiếp, nhét vào tay cậu bé, “Nhóc làm hỏng chuyện của anh, anh cũng không muốn thấy nhóc tốt đẹp, nhóc không muốn đi học à? Muốn theo cậu ấy, được, đi tìm cơ quan liên quan xin trợ cấp khó khăn, rồi đi học đi, vào cái trường đau đầu mỗi ngày ấy, anh sẽ để cho nhóc theo cậu ấy.”
Đứng lên, Tiết Bảo Thiêm nhìn cậu bé lần cuối, trầm giọng nói: “Mỗi người đều có số phận của mình, có thể số phận của nhóc không giống như chú mình.”
Nói xong, hắn bỏ cậu bé sang một bên, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diêm Dã đang ở cách đó không xa chờ hắn, áo sơ mi phồng trong gió, giống như những ngày tháng yên bình lãng mạn.
Hắn bước từng bước một, trong lòng thầm nghĩ, con mẹ nó ai cản trở ông đây hẹn hò, ông đây sẽ g.iết chết người đó.
Đợi đến khi tới gần mới thấy rõ nỗi ưu tư trong mắt Diêm Dã: “Hai Trăm Tệ, đơn hàng mà Đông Ngôn nói, vừa rồi có người tìm em bàn bạc. Món mỡ béo này vuột khỏi tay Thịnh Tự đúng là có vấn đề, bây giờ em đưa anh về nhà, sau đó đi đến công ty một chuyến.”
Đệch! Tiết Bảo Thiêm cắn dẹp đầu thuốc, lật mí mắt: “Anh với em đi giết Thịnh Tự liền đi.”
——–