Mình cũng thích cậu.
Lần trước cũng vậy, giống như giấc mơ, trong bóng tối, Thời Ý đứng trong ký túc xá, dùng ánh mắt rất dịu dàng nhìn cô chăm chú, sau đó dùng lời lẽ rất tổn thương, đẩy cô vào vực sâu. Nỗi đau đó quá mức khắc cốt ghi tâm, từ đó về sau, ngay cả trong mơ cô cũng rất khắc chế, không dám vượt quá giới hạn.
Vui mừng khôn xiết cũng chỉ trong tích tắc, sau đó là hoảng hốt thanh tỉnh. Theo bản năng, cô muốn rút tay về.
Thời Ý lại dùng sức hơn nắm lấy cô, không cho cô giãy ra.
Phó Tư Điềm trở nên rối loạn, đầu óc không hoạt động được, trái tim hoàn toàn mất kiểm soát, “Thời Ý…” Âm thanh run rẩy như muốn hỏi gì đó: “Cậu…”
Thời Ý nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, đôi mắt ướŧ áŧ mơ hồ lộ ra sự khẩn cầu.
Nghi vấn của Phó Tư Điềm biến mất trong cổ họng. Đáy mắt cô hiện lên đau xót, bỗng nhiên cười khổ một tiếng, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, chán nản tự lẩm bẩm: “Chắc là mình điên rồi…”
Nếu không thì sao lại xuất hiện ảo giác.
Âm thanh nhỏ bé yếu ớt chứa đựng nghẹn ngào. Thời Ý không nhìn thấy biểu cảm của cô, chỉ nhìn thấy nước mắt của người con gái này như những hạt châu bị đứt dây, không ngừng chảy xuống cằm, đục khoét trái tim cô ấy.
Cô ấy không biết vì sao Phó Tư Điềm lại nói như vậy. Nhưng cô ấy không bao giờ muốn thấy Phó Tư Điềm khóc nữa, không bao giờ muốn để Phó Tư Điềm tủi thân và đau khổ như vậy nữa. Vành mắt cô ấy ẩm ướt, buông tay Phó Tư Điềm ra, nắm lấy tay vịn thang leo lên trên, đứng ở độ cao thấp hơn Phó Tư Điềm một cái đầu, vươn tay, dùng lòng bàn tay nâng cằm Phó Tư Điềm, vô cùng tha thiết lau nước mắt cho Phó Tư Điềm.
Hơi lạnh ở đầu ngón tay trên hai má quá đỗi chân thực, sự dịu dàng cũng quá đỗi chân thực. Đầu ngón tay Phó Tư Điềm rơi trên drap giường dùng sức bấm vào phần thịt trên đầu ngón.
Đau đến tê tái, ảo tưởng này vẫn chưa kết thúc. Phó Tư Điềm mở đôi mắt đẫm lệ, ngắm nhìn dung nhan mà cô vạn phần nhung nhớ, muốn yêu không được, muốn quên cũng không xong, hoàn toàn sụp đổ. “Thời Ý… Cậu nói cho mình biết đi, mình đang mơ đúng không? Có phải mình điên rồi không?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy nước mắt, có lau cỡ nào cũng không khô. Thời Ý vuốt ve hai má Phó Tư Điềm, cổ họng tắc nghẽn, âm thanh rất khàn, giọng điệu lại nhẹ nhàng đến mức có thể vắt ra nước: “Không phải mơ, là thật. Tư Điềm, xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu như vậy.”
“Để cậu tủi thân rồi.”
Trong mờ tối, hơi thở của Phó Tư Điềm bỗng trở nên nặng nề hơn. “Thời Ý, tại sao… tại sao cậu lại như vậy?”
Tại sao không muốn mình thích cậu nhưng lại không cho mình ngừng thích cậu, tại sao rõ ràng mình đã thuyết phục bản thân từ bỏ rồi, đã cố gắng để quen với cuộc sống trong tăm tối rồi, cậu lại cho mình thêm hi vọng, trêu chọc mình, đẩy mình sâu vào tuyệt vọng hơn.
Cô không chống đỡ được, muốn nhịn khóc nhưng bất lực, nghẹn ngào nói không thành tiếng: “Rốt cuộc cậu muốn sao, cậu muốn mình phải làm sao?”
Cô cắn chặt môi dưới, sợ tiếng khóc bật ra, cuộn người lại, vùi đầu vào đầu gối. Tiếng nức nở nghẹn trong cổ họng, rất nhẹ rất khổ sở.
Âm thanh yếu ớt, âm thanh như khoan vào tim. Nước mắt Thời Ý không kiềm được lăn dài theo.
Cô ấy nghiêng người ôm lấy Phó Tư Điềm. Bờ vai người con gái trong lòng run run, gầy đến mức cấn vào tay. Trái tim Thời Ý như bị dao cắt, “Mình không muốn sao hết.” Cô ấy áp trán vào đỉnh đầu Phó Tư Điềm, giọng nói cũng trở nên trầm khàn, “Mình muốn ở bên cậu. Muốn mất ngủ cùng cậu, cũng muốn yên giấc cùng cậu, muốn mang cho cậu những vì sao và cả nụ cười.”
“Tư Điềm, đồng ý với mình, làm bạn gái mình có được không?”
Cơ thể Phó Tư Điềm run bần bật. Trong đầu cô toàn bộ đều là tiếng vang từ âm thanh của Thời Ý, “Tư Điềm, đồng ý với mình, làm bạn gái mình có được không?”, cơn sóng lớn của niềm vui cuốn theo sự đau xót vô tận kéo đến, tàn nhẫn nuốt chửng lấy cô.
Mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều đang kêu gào muốn cô đồng ý, nhưng môi dưới bị cắn nát, rướm máu lại nói: “Không được, Thời Ý.”
Cô ngẩng đầu nhìn Thời Ý, hàng mi dài khẽ chớp, nước mắt lã chã rơi xuống, trong mắt là tình yêu nồng nàn và nỗi tuyệt vọng vô tận.
Thời Ý không hiểu. Tư Điềm… từ chối cô ấy? Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cảm giác đau lòng đã cuốn lấy tứ chi và xương cốt, suýt chút nữa không nắm được tay vịn để ổn định cơ thể.
“Tại sao? Cậu không thích mình nữa rồi sao?” Thời Ý mất đi tất cả biểu cảm, âm thanh trầm thấp bằng phẳng như nước đọng.
Phó Tư Điềm lắc đầu, dùng hết sức lực cuối cùng, đau xót nói: “Thời Ý, cậu có bạn trai rồi.”
“Không phải cậu đã nói là buồn nôn hay sao?”
Cô khuyên nhủ Thời Ý, cũng là khuyên nhủ chính mình: “Đừng làm người như ba cậu.” Đừng nhân danh tình yêu để làm tổn thương người vô tội.
Thời Ý chậm rãi cau mày, càng cau càng chặt, “Mình có bạn trai rồi?”
“Ai? Sao đến mình cũng không biết?”
Vẻ mặt khó hiểu và không vui không giống như đang giả vờ, Phó Tư Điềm quên cả thở, cả người sửng sốt, trong đầu loáng thoáng nghĩ đến một khả năng nào đó, nhịp tim trong nháy mắt trở nên điên cuồng.
“Cậu… không phải cậu đã đồng ý lời tỏ tình của nam sinh hay đi học cùng cậu sao?” Cổ họng cô thắt lại.
Thời Ý quan sát nét mặt vừa đáng thương vừa căng thẳng của cô, trong lòng chợt hiểu ra, nỗi đau giảm dần, vừa mừng vừa giận, “Cậu nghe ai nói lung tung vậy?”
Giọng điệu phủ nhận ai cũng nghe ra được.
Nước mắt Phó Tư Điềm ngưng lại, đôi môi hơi hé, sự kinh hỉ tột cùng tràn ra từ đáy mắt.
Thời Ý từ nãy đến giờ lo sợ chuyện không đâu, không khỏi thở dài. Cô ấy giơ tay búng lên trán Phó Tư Điềm, “Cậu xem mình thành loại người gì vậy?”
Phó Tư Điềm như bị kinh hỉ đập cho choáng váng, không nhúc nhích, phản chiếu trong ánh mắt long lanh đưa tình toàn bộ đều là hình ảnh của Thời Ý. Trái tim Thời Ý lại mềm đi, từ động tác búng trán, ngón tay trượt xuống, nhẹ nhàng quệt lên mũi cô, “Mình và ông ấy không giống nhau.”
Trên mặt cô ấy là sự nghiêm túc khiến Phó Tư Điềm an tâm: “Mình thừa nhận, mình từng muốn trốn tránh, từng định quen với Hạ Kha. Nhưng mà mình không làm được, mình từ chối cậu ta rồi. Thứ buồn nôn không phải tình cảm này, mà là lừa dối bên thứ ba vô tội.”
“Mình vĩnh viễn sẽ không trở thành người như ba mình.”
“Tư Điềm, mình xin lỗi vì định kiến mà mình từng có.”
Thân thể chết lặng của Phó Tư Điềm sống lại hoàn toàn, đã lâu rồi cô mới nghe được tiếng tim đập của mình nhảy nhót như thế, đập thật mạnh mẽ trong lồng ngực. Cả người bay bổng như lên tiên, giống như sống sót sau tai nạn, rõ ràng rất muốn cười, nhưng mắt vừa chớp, nước mắt lại làm mờ đi tầm nhìn.
Thời Ý lại vẫn cứ cho cô thêm càng nhiều hạnh phúc, kíƈɦ ŧɦíƈɦ tuyến lệ của cô, “Cho nên không có bạn trai, mình hỏi lại lần nữa.”
Cô ấy nắm lấy tay Phó Tư Điềm, mười ngón đan vào nhau, mặt mày trầm tĩnh, mỉm cười, trong giọng nói mang theo sự căng thẳng khó có thể che giấu, “Tư Điềm, cậu vẫn thích mình chứ? Vẫn bằng lòng ở bên mình chứ?”
Giây phút đó, Phó Tư Điềm tin chắc rằng cô đã nhìn thấy bầu trời sao rực rỡ của riêng mình từ trong ánh mắt Thời Ý.
Không thể nhịn được nữa, cô cúi người, ôm cổ Thời Ý, nói ra miệng ý niệm mà cô từng vô số lần muốn gϊếŧ chết, ngỡ rằng sẽ không còn thấy được ánh sáng nữa: “Mình thích cậu, Thời Ý, mình thích cậu, rất thích rất thích rất thích cậu.”
Nước mắt chảy từ cổ xuống ngực Thời Ý.
Thời Ý ôm chặt lấy cô, mũi nghẹt lại, đáy mắt cũng bị hơi nước phủ kín.
Cô ấy vừa định nói chuyện, cửa ký túc xá bỗng nhiên vang lên một tiếng “Két”.
Cô ấy nghe thấy, Phó Tư Điềm cũng nghe thấy. Không kịp nghĩ nhiều, như một phản xạ có điều kiện, Phó Tư Điềm nhanh chóng buông Thời Ý ra, ngồi thẳng người; Thời Ý bị phản ứng của cô làm chột dạ theo, cũng vội vàng nhảy khỏi thang, đứng trên mặt đất.
Luống cuống, động tác liền mạch lưu loát, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Tiếng “Két” biến mất, vài giây trôi qua, tiếng bước chân trong tưởng tượng cũng không vang lên.
Hai người không ai bảo ai cùng nhìn về phía cửa. Giữa cánh cửa và khung cửa xuất hiện một khe hở, ánh sáng dài hẹp từ ngọn đèn bên ngoài lối đi hắt vào tường.
Chắc là gió thổi…..
Thời Ý cứng đờ quay đầu lại nhìn Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm cũng đỏ mặt nhìn cô ấy. Bốn mắt nhìn nhau, Thời Ý bỗng kìm lòng không đậu nhếch môi, cười thành tiếng.
Đêm nay cô ấy toàn làm những chuyện ngốc nghếch.
Phó Tư Điềm bị nụ cười của cô ấy lây nhiễm, mày và mắt cũng cong lên, hàng mi dài vẫn còn đọng nước mắt, nín khóc mỉm cười.
Không ai nỡ dời mắt đi, nhìn nụ cười của đối phương vài giây, trong lòng hai người đều ngọt ngào, lại có chút xấu hổ.
Tiếng cười ngừng lại, bầu không khí im lặng hai giây, Phó Tư Điềm cụp mắt, khẽ hỏi: “Cậu lái xe đến à?”
Cổ họng Thời Ý khô khốc, “Ừm.”
“Vậy… cậu có phải về không?” Đầu ngón tay Phó Tư Điềm vô thức vặn lấy góc chăn, nhanh như chớp liếc nhìn Thời Ý một cái, lại cúi đầu xuống.
Thời Ý cảm thấy cô như vậy thật sự quá đáng yêu. Trái tim được lấp đầy như thể có thứ gì đó sắp tràn ra.
Cô ấy đến gần, cố ý ngẩng đầu tìm kiếm ánh mắt Phó Tư Điềm, hỏi: “Vậy mình có thể không về không?”
Sóng mắt Phó Tư Điềm xao động, cắn môi không nói tiếng nào, chống tay, lui người về phía sau. Ý tứ là gì không cần nói cũng biết.
Thời Ý bật ra tiếng cười thỏa mãn. Những gông cùm xiềng xích vây lấy cô ấy bấy lâu nay đã hoàn toàn biến mất.
“Cho mình mượn dép được không, mình đi rửa chân?”
“Được.” Phó Tư Điềm ngoan ngoãn đáp lời.
Bên cạnh thang chỉ có một đôi dép bông thanh lịch, Thời Ý cúi xuống nhấc lên đi vào phòng tắm, bỗng Phó Tư Điềm lo lắng gọi cô ấy: “Thời Ý, cậu không mang giày đến sao?”
Cơ thể Thời Ý cứng đờ, che giấu ngượng ngùng, ra vẻ tự nhiên “Ừ” một tiếng.
Tiếng rung lắc của chiếc giường ngay lập tức vang lên trong không gian yên tĩnh, tiếp sau đó, đôi chân trần của Phó Tư Điềm dừng trước mắt cô ấy.
“Thời Ý, cậu…” Cô ngập ngừng, “Đồ ngốc.”
Phó Tư Điềm trách cô ấy, đôi mắt lại nhanh chóng đỏ lên, giành lấy dép lê trong tay Thời Ý ngồi xổm xuống, giọng nói buồn bã dặn dò cô ấy: “Cậu mang dép vào trước, mình đi bật đèn, xem xem có bị thương ở đâu không.”
Đôi tay bé nhỏ ấm áp không ngại dơ bẩn chạm vào chân cô ấy, chất lỏng ấm nóng cũng rơi xuống theo.
Trái tim Thời Ý nóng bừng.
Cô ấy đưa tay kéo bờ vai Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm không hiểu vì sao ngẩng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt trong veo tràn ngập đau lòng.
“Mình tự mang.”
Phó Tư Điềm chớp mắt, đôi môi quyến rũ mấp máy, “Được, vậy mình đi mở đèn.”
Cô đứng lên, vừa định xoay người đi về phía cửa, bỗng một tay Thời Ý nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại che chở phía sau đầu cô, đẩy cô đến thang rồi chặn lại.
Còn chưa kịp kinh ngạc, chóp mũi Thời Ý đã chạm vào chóp mũi cô, môi đôi mềm mại rơi xuống.
Phó Tư Điềm không có cách nào diễn tả được cảm giác trong khoảnh khắc đó.
Trong tích tắc như có một luồng điện xẹt qua người cô, lỗ chân lông khắp người dựng đứng lên, cả trái tim như được lấp đầy, thình thịch thình thịch đập, nhanh đến nỗi cô gần như thiếu mất dưỡng khí.
Thời Ý nhẹ nhàng ngậm lấy đầu môi cô, nghiền ép không ngừng, Phó Tư Điềm chịu không nổi, cả người nóng đến choáng váng, mềm nhũn.
Thời Ý buông cô ra.
Cô ấy tựa trán lên trán cô, nhẹ thở hổn hển, đáy mắt vẫn còn sức nóng chưa tan, đôi môi ửng đỏ chầm chậm nhếch lên, cả người tựa như một đoán hồng trắng đang nở rộ.
Thanh lãnh lộng lẫy, mềm mại nhưng không kém phần mạnh mẽ, hớp lấy linh hồn người khác.
“Tư Điềm.” Cô ấy cất chứa ý cười gọi cô. “Vừa nãy mình vẫn chưa kịp nói.”
“Mình cũng thích cậu.”
“Rất thích rất thích cậu.”