Loạn Nhịp Vì Người

Chương 65: + 66



Không chật, lạnh lắm.

Khát vọng chưa thành nửa năm trước giờ đã thành hiện thực, nai con trong lòng Phó Tư Điềm không biết đã va chết bao nhiêu con rồi. Cô tựa đầu vào lòng bàn tay Thời Ý, hai má ửng hồng, ngơ ngác, đôi mắt ướŧ áŧ, vừa e lệ vừa dịu dàng.

Thời Ý suýt nữa là chết chìm trong đó. Hiếm khi tai cô ấy cũng đỏ bừng, cảm nhận được niềm vui lạ lẫm tràn đầy trong tim.

Cô ấy nhẹ nhàng lau môi Phó Tư Điềm, “Cắn đau cậu rồi à?”

Phó Tư Điềm đột nhiên run rẩy dưới đầu ngón tay cô ấy, ánh nước trong đáy mắt càng tăng lên.

Thật sự không phải là mơ sao? Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm Thời Ý không chớp mắt, không kiềm chế được dùng đầu lưỡi chạm nhẹ vào đầu ngón tay Thời Ý.

Động tác của Thời Ý khựng lại, ánh mắt càng thêm sâu xa.

Mi mắt Phó Tư Điềm nhíu lại, hơi nước kết thành hạt lăn xuống, khóe môi lại nở nụ cười. Cô ôm eo Thời Ý, nhào vào hõm cổ Thời Ý, giống như đang ôm lấy cả thế giới của chính mình, ôm thật chặt, “Thời Ý…”

Cô mềm nhũn gọi lên, trong giọng nói pha lẫn vui mừng, lông mi thấm ướt da thịt Thời Ý.

Thời Ý ôm lại cô, trái tim như muốn tan chảy. Cô ấy nhè nhẹ xoa ót Phó Tư Điềm, muốn điều chỉnh tư thế để Phó Tư Điềm ôm thoải mái hơn, mũi chân không cẩn thận chạm vào chân Phó Tư Điềm, đột nhiên nhớ ra gì đó.

“Cậu mang dép vào đi, lạnh.”

Phó Tư Điềm dụi trong hõm cổ cô ấy lắc đầu, “Mình không sao, cậu mang đi.”

“Nghe lời.” Đôi môi mỏng của Thời Ý kề bên lỗ tai cô.

Hơi nóng thổi qua, Phó Tư Điềm không kịp phòng bị, co người lại một chút, hơi thở lại trở nên trầm thấp.

Thời Ý không phát hiện, cô ấy dùng chân đẩy dép lê đến bên cạnh chân Phó Tư Điềm, tiếp tục nói: “Mang vào.”

Hai tai Phó Tư Điềm đỏ như rỉ máu. Cô né tránh hơi nóng, ngẩng đầu muốn từ chối lần nữa, nhưng lại thấy rõ sự kiên trì trong ánh mắt Thời Ý, đành thỏa hiệp: “Vậy cậu ngồi xuống trước đi đã.”

“Được.” Thời Ý duỗi tay kéo chiếc ghế bên cạnh qua.

Phó Tư Điềm mang dép vào, lon ton chạy đi bật đèn.

Khoảnh khắc đèn sáng lên, cả hai đều nheo mắt vì chói. Phó Tư Điềm quay người nhìn về phía Thời Ý, Thời Ý ngồi trên ghế, cũng đang nhìn cô.

Mọi thứ đều được phơi bày dưới ánh sáng chói lóa, cả hai đều có chút ngượng ngùng.

Phó Tư Điềm cúi đầu, đi về bên cạnh Thời Ý, cô ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy cổ chân Thời Ý.

Thời Ý rút chân lại không kịp, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên cửa lại vang lên tiếng “Két”.

Tưởng lại là gió thổi, hai người cũng không quan tâm.

Kết quả lần này, cửa bị mở rộng ra, Doãn Phồn Lộ nghiêng người đi vào.

Thời Ý vội vàng rút chân từ trong tay Phó Tư Điềm về.

Nhưng không kịp nữa rồi, Doãn Phồn Lộ ngơ ngác nhìn các cô, rõ ràng là đã nhìn thấy.

Bầu không khí nhất thời trở nên vi diệu.

Doãn Phồn Lộ đang ngáp được nửa chừng thì bị kẹt lại trong cổ họng, trong đầu hiện lên vô số dấu chấm hỏi và chấm cảm.

Tình huống gì đây?!

Phó Tư Điềm sợ Thời Ý xấu hổ, đứng lên chắn trước mặt cô ấy, cất lời chào như không có việc gì: “Phồn Lộ, cậu về rồi à?”

Giọng cô ổn định, nhưng tay lại túm chặt ống quần.

Thời Ý mềm lòng, nắm tay cô bao bọc vào lòng bàn tay mình, đứng lên theo, nhìn về phía Doãn Phồn Lộ: “Kết quả chiến đấu tối nay sao rồi chị Lộ?”

Doãn Phồn Lộ phản ứng lại, giả vờ ngáp cho xong, thật tự nhiên trả lời: “Ừm, mình buồn ngủ quá, các cậu ấy vẫn đang chơi, mình đi về ngủ trước.”

“Mình đã ra tay đương nhiên là đại sát tứ phương rồi.” Cô ấy khoác tay lên cánh cửa, hỏi: “Sao cậu về vậy? Có đi ra nữa không?”
Thời Ý trả lời: “Tiểu khu bị cúp điện cúp nước rồi, bất tiện. Mình qua đây ở nhờ, không ra nữa.”

Doãn Phồn Lộ nhìn bàn tay của cô ấy và Phó Tư Điềm đang nắm lấy nhau, trong lòng buồn cười. Mình tin cậu mình chết liền.

Nhưng tóm lại hai người họ làm hòa với nhau là chuyện tốt, Doãn Phồn Lộ không vạch trần, xoay người đóng cửa, tiện thể hỏi: “Nhớ đến cái tốt của ký túc xá rồi chứ gì? Chuyện trong nhà sao rồi? Học kỳ sau có dọn về lại không?”

Phó Tư Điềm liếc nhìn Thời Ý, trở nên căng thẳng.

Thời Ý nhàn nhạt cười nói: “Cũng tàm tạm rồi. Nếu ngày mai còn cúp nước thì ngày mai mình dọn về lại luôn.”

Nụ cười của Phó Tư Điềm trong nháy mắt nở rộ.

Doãn Phồn Lộ đã hoài nghi từ sớm, bây giờ mà còn không nhìn ra cái gì thì đúng là ngu ngốc. Cô ấy đi vào toilet rửa chân, cố ý trêu hai người kia: “Hôm nay cậu về đúng lúc đó. Giường cậu chưa trải nệm cũng không ngủ được, Lộc Hòa về nhà rồi, vừa khéo cậu có thể ngủ giường cậu ấy.”
Thời Ý vừa định từ chối, Phó Tư Điềm đã sốt ruột nói: “Lộc Hòa không biết, cứ vậy mà ngủ cũng không tốt nhỉ?”

Doãn Phồn Lộ cười thầm, “Ừ, không tốt.”

“Vậy ngủ với mình đi? Chăn của mình ấm lắm.”

Giọng nói của Thời Ý hiếm khi mất tự nhiên: “Không cần, mình ngủ với Tư Điềm là được rồi.”

Doãn Phồn Lộ cười đến mỏi cả mặt, tha cho các cô, “Cũng được.”

Cô ấy xoa bóp cơ mặt, bày ra biểu cảm bình thường, tắt nước đi ra ngoài, vừa trèo lên thang vừa nói: ‘Vậy hai cậu cũng ngủ sớm đi, mình ngủ trước, buồn ngủ quá rồi.”

Cô ấy tiến vào trong màn giường, trả lại thế giới cho Thời Ý và Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm và Thời Ý nhìn nhau, thấy được sự ngượng ngùng và ý cười trong mắt nhau.

Thời gian quả thật không còn sớm, Thời Ý lo cho giấc ngủ của Phó Tư Điềm, ngồi lại nhắc Phó Tư Điềm: “Có dép mang mùa hè không? Mình rửa chân rồi tụi mình cũng đi ngủ.”
Phó Tư Điềm không yên tâm, liếc nhìn màn giường không có động tĩnh của Doãn Phồn Lộ như một kẻ trộm, lại ngồi xổm xuống nắm lấy cổ chân Thời Ý.

Lần này Thời Ý không từ chối, chỉ nhìn cô chăm chú, để cô kiểm tra.

Cũng may, ngoại trừ vài vết đỏ ở lòng bàn chân, trên chân không có vết thương nào.

Phó Tư Điềm thấy chân cô ấy quá lạnh, rửa vòi sen không đủ, bèn đóng góp luôn chậu rửa mặt của mình, hứng nửa chậu nước mang ra cho Thời Ý ngâm chân.

Hai người loay hoay nửa giờ mới tắt đèn, một trước một sau leo lên giường, chui vào ổ chăn.

Bởi vì nhớ đến Thời Ý từng nói tướng ngủ của cô ấy không tốt, Phó Tư Điềm nhất quyết ngủ bên ngoài.

Giường rất hẹp, mặc dù hai người cũng không mập, nhưng khó có thể nằm thằng mà tứ chi không chạm vào nhau.

Phó Tư Điềm cứng đờ dán vào mép giường, hỏi Thời Ý: “Có chật quá không?”
Thời Ý nằm sát bên. Không biết sao lại thế này, rõ ràng là một chuyện rất bình thường, cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau, vậy mà cô ấy cũng cảm thấy có chút mặt đỏ tim đập.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn Phó Tư Điềm, nửa người Phó Tư Điềm đều sắp sửa treo lơ lửng.

Đôi mắt cô ấy mềm đi, tự đáy lòng bất đắc dĩ cười một tiếng, nghiêng người, ôm eo Phó Tư Điềm kéo cô vào lòng mình.

“Không chật, lạnh lắm.” Cô ấy dùng giọng gió trả lời.

Phó Tư Điềm kề sát đối mặt với cô ấy, quẩn quanh bên chóp mũi toàn bộ đều là hương thơm của Thời Ý, tim đập điên cuồng cả lên, tay chân cũng không biết nên để ở đâu.

Thời Ý cũng không khá hơn cô là bao.

Nhưng cô ấy giả vờ giỏi hơn cô.

Cô ấy nhắc nhở cô: “Mau ngủ đi, khuya lắm rồi.”

Phó Tư Điềm muốn nói lại thôi, “Ừm” một tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nửa đêm mùa đông trời lạnh cóng. Ở một nơi nho nhỏ bên trong màn giường, Thời Ý ôm Phó Tư Điềm, cả thể xác lẫn tinh thần đều ấm áp.

Làm sao Phó Tư Điềm có thể thật sự ngủ được. Không biết đã qua bao lâu, cô dè dặt mở mắt ra, muốn nhìn trộm gương mặt say ngủ của Thời Ý, vừa nhìn lại bắt gặp ánh mắt của Thời Ý.

Trong u tối, ánh mắt Thời Ý vừa mềm mại vừa sáng ngời, như thể từ nãy đến giờ vẫn chưa từng nhắm lại.

“Sao cậu chưa ngủ?” Cô khẽ hỏi.

Thời Ý cong môi: “Giám sát cậu.”

Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm lấp ló, cô cười, ý cười thu lại. Cô nói ra tâm sự trong lòng: “Thời Ý, mình không dám ngủ.”

“Mình sợ sau khi tỉnh lại, tất cả sẽ biến mất.”

Trái tim Thời Ý đau xót, càng ôm cô chặt hơn, “Không đâu. Trong mơ có mình, tỉnh lại cũng sẽ có mình.”

“Cậu yên tâm mà ngủ.”
Phó Tư Điềm nép vào lòng cô ấy, kề sát lấy sự ấm áp của cô ấy, cảm thấy bản thân mình giống như một con chim không chân đã bay rất lâu, cuối cùng cũng có được nơi hạ cánh.

Cô đã mất ngủ rất lâu, cho rằng mình sẽ không ngủ được. Thế nhưng bất tri bất giác, cô dần dần mất đi ý thức, không còn cảm nhận được gì nữa.

Không biết qua bao lâu, cô lại nhìn thấy Dương Nguyệt. Dương Nguyệt nằm trong bồn tắm, máu tươi nhuộm đỏ cả bồn nước, màu máu tràn ra khỏi bồn tắm, lan ra khắp nơi. Dương Nguyệt nhìn cô, ánh mắt trống rỗng, đôi môi trắng bệch vẫn đang mấp máy đóng mở.

Phó Tư Điềm nghe rất rõ, cô ấy đang nói: “Tao vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mày.”

Cô vừa sợ vừa khủng hoảng, lao đến muốn cứu cô ấy, nhưng không tài nào chạy qua được, máu loãng hóa thành đại dương mênh mông ngăn cô lại.
Dương Nguyệt vẫn ở đó nhìn cô đăm đăm, luôn miệng nói: “Tao vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mày.”

Cô suy sụp, đạp nước xin lỗi Dương Nguyệt, cuồng loạn, kiệt sức.

Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, vớt cô ra khỏi biển máu. Trên bầu trời truyền đến một giọng nữ khiến người khác cảm thấy an lòng: “Không sao cả, không có ai trách cậu hết. Không có ai trách cậu hết.”

Giống như có ma lực, biển máu rút đi, Dương Nguyệt biến mất, tất cả những thứ kinh khủng cũng không thấy nữa.

Cô cảm thấy lạ, không lâu sau, suy nghĩ ngừng lại, ý thức lại biến mất.

Có lại được ý thức là khi đồng hồ báo thức bên gối rung lên. Vừa tỉnh, cô lập tức hoảng hốt, không kịp tắt đồng hồ báo thức, cô mở mắt ra tìm Thời Ý trước tiên.

Thời Ý chỉ cách cô trong gang tấc đang chìm vào giấc ngủ yên bình. Có lẽ bị đồng hồ báo thức làm ồn, cô ấy hơi cau mày, trông như sắp tỉnh.
Trái tim Phó Tư Điềm rơi lại về chỗ cũ, đôi mắt cong thành hình trăng non. Ánh mặt trời vẫn đang bị màn giường chắn lại bên ngoài, cô lại cảm thấy cả thế giới đều đã bừng sáng lên.

Cô cẩn thận rút tay ra lấy di động, tắt đồng hồ báo thức, ấn chọn kết thúc giấc ngủ.

Ứng dụng theo dõi giấc ngủ hiển thị vài đoạn nói mớ. Lòng cô hơi chùng xuống, đang định cắm tai nghe phát thử thì bên tai truyền đến âm thanh khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”

Rất khác so với bình thường, trong trầm thấp lộ ra gợi cảm khác biệt.

Phó Tư Điềm nghiêng đầu ngây ngô nhìn Thời Ý, hạnh phúc đến phi thực tế.

Thời Ý dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, cười nói: “Cậu làm gì vậy? Chưa tỉnh ngủ sao?”

Phó Tư Điềm cảm thấy giờ phút này Thời Ý nói cái gì cũng đều rất trêu người, ánh mắt cô sáng lấp lánh chui vào lòng cô ấy, lẳng lặng nở nụ cười.
Thời Ý không rõ tại sao, chỉ bị phản ứng của cô lấy lòng. Chịu đựng cơn ngứa, cô ấy dùng cằm cọ nhẹ lên đỉnh tóc Phó Tư Điềm.

“Thời Ý.”

“Ơi.”

“Chào buổi sáng.”

Thời Ý phì cười, “Ừm, chào buổi sáng.”

Vuốt ve nhau một lúc lâu, Thời Ý hỏi cô: “Hôm nay cậu muốn làm gì?”

Phó Tư Điềm thành thật trả lời: “Đến thư viện ôn bài với Hi Trúc, Phồn Lộ.”

Lại là Trần Hi Trúc. Thời Ý im lặng hai giây, “Ò.”

Vừa dứt lời, di động Phó Tư Điềm đang cầm trong tay chưa kịp buông ra rung lên mấy lần liên tục.

Cô ló đầu ra từ trong lòng Thời Ý để xem, hỏi ý kiến: “Hi Trúc bảo là đem bữa sáng qua đây, mình nhờ cậu ấy mang thêm một phần nhé?”

Thời Ý không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu ấy thường mang bữa sáng cho cậu à?”

Phó Tư Điềm hơi chững lại, suy nghĩ một chút: “Cũng bình thường. Căn tin bên ngoài học viện của cậu ấy buổi sáng có bán bánh trứng cuộn làm tại chỗ, ngon lắm, mình với Phồn Lộ đều rất thích, cho nên thi thoảng nếu cậu ấy sang đây vào buổi sáng, sẽ tiện thể mang hai phần.”
Thời Ý lãnh đạm nói: “Không cần, mình không ăn.”

Phó Tư Điềm chớp mắt, cảm thấy Thời Ý sao lại có vẻ như không vui, “Được rồi.”

Cô trả lời tin nhắn của Trần Hi Trúc, hỏi Thời Ý: “Cậu có muốn đến thư viện với tụi mình không?”

Thời Ý đáp: “Mình đã hẹn với mẹ hôm nay sang nhà bà ấy rồi, chút nữa còn phải về nhà dọn đồ qua.”

“Vậy mình dọn đồ với cậu nhé.”

Thời Ý trông thấy cả trái tim cả đôi mắt cô đều chỉ có mình, nhẹ nhàng thở phào một hơi, cảm thấy bản thân mình quá hẹp hòi, “Không cần đâu, đồ đạc không nhiều. Buổi tối cậu giúp mình dán giấy dán tường là được.”

Phó Tư Điềm vui vẻ: “Được.”

Đối diện truyền đến tiếng động bên giường Doãn Phồn Lộ, hẳn là Doãn Phồn Lộ đã thức dậy. Hai người ngừng lại, cũng không thì thầm nữa, ngồi dậy theo.
Mỗi lần đến nhà Phương Nhược Hoa, Thời Ý đều xuất phát vào khoảng tám giờ, vừa kịp đến nhà ăn sáng cùng bà. Nhưng hôm nay đã đến giờ, cô ấy lại chẳng có lòng dạ nào muốn đi.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, cô ấy ngồi trước bàn học của mình, tâm huyết dâng trào muốn Phó Tư Điềm giúp mình tết tóc.

Phó Tư Điềm cũng không nỡ để cô ấy đi, cầu còn không được, răm rắp nghe lời.

Tóc vừa tết được hơn phân nửa, ngoài cửa có tiếng gõ, tiếp sau đó, giọng nói tươi tắn của Trần Hi Trúc vang lên: “Tư Điềm, mình đến…”

Chữ “rồi” kẹt lại trong cổ họng.

Trần Hi Trúc nhìn hai người một đứng một ngồi, thân mật khắng khít trong ký túc xá, cằm cũng quên khép lại.

????!

Vãi nồi, cô ấy bị ảo giác à? Đôi mắt Trần Hi Trúc trợn trừng như chuông đồng.

———-

Doãn Phồn Lộ rửa mặt sạch sẽ từ phòng tắm đi ra, lấy tay huơ huơ trước mắt Trần Hi Trúc, “Cậu làm gì vậy? Bị điểm huyệt à? Biểu cảm gì đây?”
Trần Hi Trúc chớp mắt, đột nhiên giơ tay túm lấy tay Doãn Phồn Lộ, “chát” một cái trên mu bàn tay cô ấy.

Đang mùa đông, vì tay lạnh nên cơn đau rất dễ bị khuếch đại lên.

Doãn Phồn Lộ “shh” một tiếng, tim còn chưa kịp đập nhanh đã bị Trần Hi Trúc ấn chết.

“Cậu muốn chết phải không?” Giọng điệu Doãn Phồn Lộ nguy hiểm.

Trần Hi Trúc hoàn toàn không rảnh bận tâm. Đau quá! Không phải ảo giác! Cô ấy lơ đễnh sờ sờ mu bàn tay của Doãn Phồn Lộ tỏ lòng an ủi, ném ánh mắt tràn đầy nghi vấn về phía Phó Tư Điềm.

Lỗ tai Phó Tư Điềm ửng đỏ dưới cái nhìn chăm chú của cô ấy, nhìn trái nhìn phải nói sang chuyện khác, “Bên ngoài có lạnh không?”

“Cũng tạm.” Trần Hi Trúc ngập ngừng. Ngại Doãn Phồn Lộ vẫn còn ở đây, cô ấy không tiện hỏi thẳng. Cô ấy cau mày đánh giá Thời Ý.

Thời Ý không hề né tránh, đối mặt với cô ấy, thong dong bình tĩnh, thậm chí còn gật đầu chào cô ấy.
Trần Hi Trúc đột nhiên cảm thấy ngứa răng.

Thời Ý cong môi gần như không thể nhận ra, quay đầu nói với Phó Tư Điềm: “Tóc ngày mai tết cũng được, mình không làm mất thời gian của các cậu nữa.”

Trần Hi Trúc mang đồ ăn sáng đi vào, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không sao, tụi này vẫn cần thời gian ăn sáng mà.”

Doãn Phồn Lộ kìm lòng không đậu sờ lấy mu bàn tay, cũng đề nghị: “Đúng đó, không vội. Ăn thử bánh trứng cuộn đi, ngon hơn quán hồi trước mình mua cho cậu.” Cô ấy muốn chia sẻ bánh.

Thời Ý liếc nhìn bánh trứng cuộn, “Thôi, cũng đến giờ mình phải đi rồi.”

Không cần cô ấy nói thêm, Phó Tư Điềm đã chu đáo giúp cô ấy chải lại gọn gàng phía sau tóc vừa mới tết được một chút, “Giữ cái này lại được không?” Cô giữ lại một bím tóc mảnh mai bên tai Thời Ý.
Thời Ý hỏi: “Nhìn có kỳ không?”

Phó Tư Điềm cười: “Không kỳ, đáng yêu lắm.”

Thời Ý sờ sờ bím tóc, hơi nhếch môi, cười lên thật sự có chút đáng yêu.

Trần Hi Trúc cảm thấy sữa đậu nành mình vừa uống vào tràn ngập mùi vị chua thiu. Bầu không khí giữa hai người này hoàn toàn không đúng.

Đâu chỉ là làm hòa? Đây là ở bên nhau luôn rồi sao?! Tiến độ tăng vùn vụt thế kia?! Trần Hi Trúc nghi ngờ bản thân mình hiện tại chính là cuốn sách《Một Trăm Ngàn Câu Hỏi Tại Sao》!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.