Mấy ngày tiếp theo Ngụy Kình đều rất bận rộn, buổi sáng cô thấy người đi, buổi tối không thấy được người trở lại.
Cũng trong khoảng thời gian này, Khôn Tân muốn gặp Ninh Sơ một lần liền gọi cô qua đó.
Khôn Tân nhìn qua mới 30, ăn mặc rất gọn gàng, Ninh Sơ căng thẳng đứng trước mặt gã ta, Khôn Tân hỏi một câu cô đáp một câu.
Khi đang nói đến việc mong cô giúp đỡ lúc xảy ra chuyện, mong cô sẽ chữa trị cho các anh em bị thương.
Lúc này, trên lầu có một cô gái đi xuống, cô ấy mặc một một chiếc áo đầm bằng vải bông, sắc mặt nhợt nhạt, phía dưới cổ có rất nhiều vết hôn, trên cánh tay cũng có chỗ bầm tím.
Khôn Tân giới thiệu cho Ninh Sơ: “Cô ta tên Bạch Trà, là người phụ nữ của tôi, nếu cô thấy buồn chán có thể tới tìm cô ta tán gẫu.”
Khôn Tân nhìn về phía Bạch Trà, nói: “Đi đi, đi chơi với cô ấy một lát.”
Bạch Trà “Ừ” một tiếng đi theo Ninh Sơ băng bó vết thương.
Ninh Sơ mở lời: “Xin chào, tôi tên Ninh Sơ.”
Cô nhìn vết thương trên người Bạch Trà muốn nói lại thôi.
Bạch Trà lại nhàn nhạt đáp: “Đây đều là gã làm. Tôi là đồ chơi của gã, gã cao hứng thì phát tiết dục vọng lên người tôi, mất hứng thì đem tôi trút giận, chết rồi thì đổi thành người khác. Tôi là bị bọn họ bắt tới đây, tôi ở Vân Nam.”
Sau khi nghe những lời nói bình tĩnh không gợn sóng của Bạch Trà, Ninh Sơ phải tiêu hóa rất lâu, hỏi: “Tôi giúp cô bôi chút thuốc nhé.”
Bạch Trà khẽ lắc đầu, nói: “Không cần, gã nhìn thấy sẽ mất hứng. Chúng ta đi băng bó cho những người đó đi.”
Bạch Trà ở một bên nhìn Ninh Sơ băng bó vết thương cho bọn buôn ma túy, không có bất cứ sự mâu thuẫn hay không vui nào, hỏi: “Cô cũng là người từ bên ngoài vào sao?”
Ninh Sơ gật đầu.
Bạch Trà nhân cơ hội có thương binh được băng bó xong liền hỏi cô: “Bọn họ là dân buôn ma túy, sao cô phải giúp bọn họ chứ? Nghe nói Ngụy Kình đối xử rất tốt với cô, cô không vui, Ngụy Kình cũng sẽ không tính sổ.”
Ninh Sơ hỏi ngược lại cô ấy: “Cô có biết lời thế Hippocrates không?”
Bạch Trà “Ừ” một tiếng.
“Tôi có trách nhiệm với bệnh tật, bất kể là tôn giáo, quốc tịch, chủng tộc, chính trị hay địa vị bất đồng mà có sự phân biệt. Sinh mệnh từ lúc thụ thai đã có sự tôn nghiêm tột bậc.”
“Ở trong mắt tôi, bọn họ chẳng qua chỉ là người bệnh mà thôi.” Ninh Sơ nói xong tiếp tục băng bó cho người kế tiếp.
Băng bó xong cho những người đó, Khôn Tân đi qua đồng ý, Bạch Trà dẫn Ninh Sơ đi tới biển hoa ở bên ngoài.
Biển hoa giống như tên gọi dĩ nhiên đều là hoa, chẳng qua đều là hoa thuốc phiện.
Ninh Sơ cũng không cảm thấy đẹp, ngược lại cảm thấy màu sắc diễm lệ kia rất quỷ dị.
Biển hoa không thể ở lâu, Bạch Trà lại dẫn cô đi tới rừng cây bên cạnh tìm một cái cọc gỗ ngồi xuống, cô ấy và Ninh Sơ cùng nói về Ngụy Kình.
Bạch Trà nói: “Về Ngụy Kình ấy, tôi không biết nhiều về anh ta, nhưng những thứ tôi biết tôi sẽ nói cho cô. Nghe nói 7 năm trước Ngụy Kình đã ở bên cạnh Khôn Tân khi gã ta mới chỉ là thằng nhóc chưa trải sự đời, hai người họ rất thân thiết. Theo lý thì khi làm nghề này, quan hệ có tốt hơn nữa cũng sẽ có sự đề phòng, nhưng Khôn Tân rất tín nhiệm anh ta, coi anh ta như người thân trong nhà. Đúng rồi, điều khiến tôi không thể tưởng tương nổi chính là, Ngụy Kình cũng không phải là không phân biệt được thiện ác, anh ta không can thiệp vào các cuộc chiến nội bộ mà trực tiếp giao cho thủ hạ đi làm, những nguời vô tội bị bắt tới đây anh ta sẽ nghĩ biện pháp để người ta tẩu thoát.”
Hồi lâu, Bạch Trà nhìn Ninh Sơ: “Mặc dù nghe giống như anh ta là người tốt, nhưng dù sao anh ta cũng là dân buôn ma túy. Ninh Sơ, cô không thuộc về nơi này, không nên dính líu gì tới anh ta. Một ngày nào đó, cô sẽ rời khỏi nơi này thôi.”
Ninh Sơ cười một tiếng: “Nhưng tôi lại cảm thấy cả đời tôi đều phải ở lại đây.”
Bạch Trà lắc đầu: “Không, trực giác nói cho tôi biết, cô sẽ rời đi.” Ninh Sơ suy nghĩ một chút, nếu như có một ngày cô có thể rời khỏi chỗ này…
Nghĩ đến chuyện rời đi, cô liền nhớ tới Ngụy Kình, giống như cô…không nỡ bỏ Ngụy Kình.
Ninh Sơ không dám nghĩ nữa.
Hai người ngồi đến rất khuya mới trở về, trên đường trở về vừa vặn chạm mặt Ngụy Kình.
Ngụy Kình khẽ nhíu mày, khó có thể phát hiện được, anh nói: “Sao về muộn vậy?”
“Nay quen được Bạch Trà, rất vui, nên trò chuyện nhiều thêm mấy câu ấy mà.” Ninh Sơ giải thích.
Ngụy Kình nói về phía Bạch Trà: “Cô đi về trước đi, Khôn Tân không có ở đây.” Bạch Trà gật đầu.
Ninh Sơ và Ngụy Kình chậm rãi đi bộ về.
Ngụy Kình: “Ngày mai tôi phải tới một nơi, cô đi không?”
Ninh Sơ nói: “Được.”
Ngày hôm sau chín giờ Ngụy Kình dẫn Ninh Sơ lên núi.
Trên núi có một tấm bia mộ đứng thắng, rất nổi bật.
Ngụy Kình dẫn cô đi về phía trước, nói: “Đây là mẹ tôi, bà ấy mất ở Myanmar tôi liền chôn bà ấy ở Mianmar. Mộ của ba tôi ở Kinh Tân.”
Ngụy Kình nói: “Cô nói mấy câu với bà ấy nhé.”
Ninh Sơ gật đầu, ngồi xổm xuống, nhìn mộ bia nói: “Chào dì, cháu tên Ninh Sơ, là…bạn Ngụy Kình. Anh ấy đang sống rất tốt, dì không cần lo lắng ạ.”
Ninh Sơ đứng dậy nhìn Ngụy Kình, nhớ tới lời của Bạch Trà.
Anh ấy không giết người vô tội, cô quan sát được, anh ấy không hút thuốc phiện, anh ấy cũng không ôm ấp mỹ nữ, Ninh Sơ bỏ ngoài tai những lời mà Bạch Trà nói với cô ngày hôm qua, thay đổi cái nhìn về Ngụy Kình.
Nhiều ngày tiếp theo trôi qua Ninh Sơ mới nhìn thấy Bạch Trà.
Trên cánh tay cô ấy đều là vết thương, nghiêm trọng hơn nhiều so với lúc trước, Ninh Sơ hỏi Bạch Trà, Bạch Trà cũng chỉ nói sơ lược, nói Khôn Tân trước giờ ở trên giường luôn như vậy, lúc nói chuyện với Ninh Sơ cô ấy vẫn duy trì nụ cười.
Nhìn Bạch Trà quả thật không khác gì so với lần trước, Ninh Sơ cũng không truy hỏi nữa.
Vài ngày sau, Bạch Trà chết, chết ở trong lồng.
Ban đầu Ninh Sơ cũng không biết, Ngụy Kình thấy cô với Bạch Trà nói chuyện rất hợp nhau liền nói chuyện này với cô.
Lúc Ninh Sơ chạy tới thì thấy Bạch Trà ở trong lồng.
Cô gái mở mắt, chiếc quần vải bông màu trắng bị xé rách, rải rác trong lồng, cơ thể trần truồng của cô gái cứ như vậy nằm dưới sàn ở trong lồng, trên người không có chỗ nào lành lặn.
Ninh Sơ ôm lấy Bạch Trà trong lồng khóc thành tiếng, nước mắt cô không ngừng rơi xuống mặt Bạch Trà, máu trên mặt Bạch Trà bị biến thành dòng máu loãng nhuốm vào áo phông của Ninh Sơ.
Khóc đủ rồi, Ninh Sơ trở về tìm một bộ quần áo mặc vào cho Bạch Trà, cẩn thận lau sạch mặt cho cô ấy, cô bảo Ngụy Kình chôn cô ấy ở một chỗ tốt, gần Vân Nam chút, gần quê hương của cô ấy một chút.
Bạch Trà chọc giận Khôn Tân, bị Khôn Tân ném vào trong lồng để cho những người khác hưởng thụ, Bạch Trà bị hành hạ sống không bằng chết.
Buổi tối Ninh Sơ ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, nhớ lại những ngày ngắn ngủi quen biết Bạch Trà.
Ngụy Kình đẩy cửa đi vào, Ninh Sơ quay đầu nhìn về phía anh, nước mắt cũng không dừng lại dược, nhào vào trong lồng ngực anh khóc lớn.
Ngụy Kình giơ tay lên, không biết đặt vào đâu, bị động tác của Ninh Sơ làm cho sững sờ.
Ninh Sơ túm chặt lấy quần áo truớc ngực anh, nói đứt quãng: “Tại sao…Tại sao loại người cặn bã như vậy không có ai trừng trị…Dựa vào đâu? Mạng của người khác lại được coi là thứ gì chứ…”
Ngụy Kình tỉnh táo lại, sờ đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Sẽ bị thôi, bọn họ sẽ không đắc ý được lâu đâu.”
Hôm sau Ngụy Kình thấy tâm trạng Ninh Sơ vẫn như cũ không tốt lên được, bèn dẫn cô đi dạo chợ Myanmar một vòng.
Người trên đường phố không nhiều, chỉ có ít người bày sạp ngồi trước gian hàng phe phẩy quạt, cắn hạt dưa.
Ngụy Kình dưa cô tới một quán ăn nhỏ, hai nguời ngồi ăn cơm ở bên ngoài.
Mấy đứa trẻ chạy qua cuốn theo một trận cát bụi.
Một lát sau thức ăn được bưng lên bàn.
Salad trà lên men, cơm kiểu Shan, cà ri, Ngụy Kình giới thiệu từng món cho Ninh Sơ.
Ngụy Kình hỏi: “Ăn ngon không?”
Ninh Sơ gật đầu: “Cơm với cà ri không tệ, vị của salad này có chút lạ.”
Ngụy Kình cười, nói: “Bình thường, dù sao cô cũng không phải dân bản địa.”
“Vậy còn anh?” Ninh Sơ hỏi.
Ngụy Kình: “Hả?”
“Anh ăn quen rồi à? Ăn ngon không?” Ninh Sơ hỏi.
Ngụy Kình: “Cũng được, không tính là ngon.”
Ngụy Kình lại đưa Ninh Sơ tới một ngôi chùa ở đây, hương khói nghi ngút, Ninh Sơ không đi vào, cô nhìn thấy một cây đại thụ ở giữa sân treo đầy dây cầu phúc ở trên, các sợi dây lay động theo gió.
Ninh Sơ hỏi: “Anh viết không?”
“Cô viết đi.” Ngụy Kình nói.
Ninh Sơ viết xong của mình treo lên trên cây, không để cho Ngụy Kình thấy. Cô viết là “Hy vọng Ngụy Kình quay về chủ tâm, làm một người tốt.”
Hai người đi dạo không bao lâu liền quay về, Ngụy Kình đi tới chỗ của Khôn Tân.
Ngụy Kình vừa mới vào phòng, ly trà rơi xuống đất vỡ tan tành.
Khôn Tân rõ ràng đã nổi giận, gã nâng cao âm lượng: “Đã trôi qua lâu như vậy còn có thể xảy ra chuyện! Tao còn cần chúng mày làm gì nữa!”
Ngụy Kình nhàn nhạt hỏi: “Sao vậy?”
Giọng điệu của Khôn Tân trở lại bình thường: “Nhóm hàng lần trước các cậu đi giao xảy ra chuyện rồi, lão Bát mập bị bọn cảnh sát Myanmar tóm rồi.”
Ngụy Kình hỏi: “Người của chúng ta có sao không?”
“Bị tóm 12 đứa.” Khôn Tân nói xong cầm một ly trà pha nhấp một ngụm.
Ngụy Kình nói: “Lát nữa tôi sẽ cho người tới xử lý.”
Khôn Tân cười: “May còn có cậu, A Kình.”
Lúc Ngụy Kình trở về Ninh Sơ đang dựa đầu giường đọc quyển 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》.
Ninh Sơ nguớc đầu, hỏi: “Về rồi à”
Ngụy Kình “Ừ” một tiếng, đẩy cửa ra đi ra bên ngoài.
Anh trầm mặc đứng hút hai điếu thuốc xong lại đứng hóng gió một lát, lúc quay lại vẫn thấy Ninh Sơ đang đọc sách.
Ngụy Kình nói: “Sao chưa đi ngủ?”
“Chờ anh” Ninh Sơ nói xong khép sách lại đặt ở trên tủ đầu giường, cô nằm xuống nói một câu “Ngủ ngon” với Ngụy Kình rồi xoay người ngủ. Ngụy Kình cũng nói “Ngủ ngon.”
Ninh Sơ nguyên đêm không chợp mắt, chính là đã nghĩ thông suốt một vấn đề ở trong lòng.
Tối hôm sau lúc Ngụy Kình trở về trên người nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, Ninh Sơ đang ngồi trên giường đọc sách, thấy khuôn mặt phiếm đỏ của Ngụy Kình liền ngẩn ra trong chốc lát.
Ngụy Kình ngồi ở mép giường nhìn Ninh Sơ chăm chú.
Ninh Sơ còn chưa lên tiếng, Ngụy Kình đã lên tiếng trước, giọng nói của anh có chút khàn: “Em lại gần đây chút.”
Ninh Sơ nhích lại gần.
Ninh Sơ hơi thắc mắc, còn không nhận ra khoảng cách hai người đang rất gần, cô vừa mới nói một chữ:”Sao_”
Mấy chữ còn lại nhanh chóng bị nuốt trở vào.
Ngụy Kình thuận thế hôn lên môi cô.
Tay trái Ngụy Kính cầm lấy cánh tay Ninh Sơ, Ninh Sơ cảm nhận được nhiệt độ nóng bóng ở lòng bàn tay anh, còn có mùi rượu và mùi thuốc lá trong miệng lúc này.
Nụ hôn rất ngắn ngủi, Ngụy Kình đứng dậy đi tắm, để lại một mình Ninh Sơ ngơ ngác ngẩn người ở đó.
Lúc Ngụy Kình quay lại lên giường rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, nhưng Ninh Sơ không cách nào ngủ được.
Nửa đêm Ngụy Kình tỉnh lại, nhớ lại chuyện vừa rồi, hai tay ra sức xoa mặt.
Anh cầm bao thuốc lá và bật lửa đẩy cửa đi ra bên ngoài hút thuốc.
Ninh Sơ mới ngủ được một lát, mơ mơ màng màng tỉnh dậy mang dép, đẩy cửa ra ngồi bên cạnh Ngụy Kình.
“Sao lại uống rượu thế?” Cô hỏi.
“Có chút tâm sự.” Ngụy Kình nói.
Nói xong, Ngụy Kình hít một hơi khói sau đó phả ra một vòng khói.
Tay trái Ninh Sơ chống sàn gỗ nghiêng người sang hôn Ngụy Kình nhưng chỉ chạm môi lướt qua.
Ngụy Kình quay đầu nhìn cô, anh dập tắt điếu thuốc, hôn lại cô.
Ninh Sơ có chút hít thở không thông, Ngụy Kình tựa trán lên trán cô, để cô điều chỉnh lại hô hấp.
Giọng nói của anh vừa trầm vừa khàn, anh nói: “Anh sẽ giúp em báo thù Bạch Trà, yên tâm nhé.”
“Một tháng, em đợi anh thêm một tháng, một tháng sau anh đưa em quay về thành phố Kinh Tân. Anh sẽ buông bỏ tất cả, chúng ta quay về sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau.” Ngụy Kình nói.
Ngụy Kình lại trao cô một nụ hôn, hai người âu yếm từ bên ngoài đến mép giường, Ninh Sơ ngã xuống giường, cô nhìn thấy hai tay Ngụy Kình cởi quần áo, đè lên người cô.
Không biết là tại vì sao, Ninh Sơ cảm thấy rất nóng, cô giống như một con cá rời xa nước, hô hấp từng ngụm từng ngụm, sau đó không ngừng được lấp đầy. Ngụy Kình cũng lấm tấm mồ hôi, từng giọt mồ hôi chảy dọc rơi xuống.
Hôm sau vừa rạng sáng, Ngụy Kình đưa Ninh Sơ lên núi, anh nắm chặt tay Ninh Sơ, anh nhìn mộ bia cười nói: “Mẹ, Ninh Sơ là bạn gái của con. Qua một thời gian ngắn nữa bọn con sẽ quay về Kinh Tân, sau này không thể tới thăm mẹ được rồi.”
Sau khi đưa Ninh Sơ quay về, Ngụy Kình đi tới cửa hàng trang sức, anh mua một sợi dây chuyền, rất đắt, nhưng cũng rất hợp với Ninh Sơ.
Mặt dây chuyền ở giữa vòng cổ có thể mở ra được, đó cũng là nguyên nhân anh chọn sợi dây chuyền này.
Sau khi anh có nhiệm vụ khác, mấy ngày liền đều không thấy trở về.
Buổi tối lúc anh vất vả mệt mỏi trở về, Ninh Sơ vẫn ngồi trên giường đọc quyển 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》.
Ngụy Kình cười, hỏi: “Sao vẫn còn đọc cái này thế?”
Ninh Sơ cũng cười: “Đọc xong thì thấy chán.”
Ninh Sơ để quyển sách sang một bên, tán gẫu với Ngụy Kình.
Ninh Sơ ngồi xếp bằng trên giường nói: “Có phải anh không dùng điện thoại rất nhiều năm rồi không, em thấy người ở đây cũng không có điện thoại.”
Ngụy Kình kéo tay cô nói: “Ừ, 7 năm rồi.”
Ninh Sơ nói: “Sau khi trở về em sẽ chọn cho anh một cái thật xịn, sau đó sẽ dạy anh dùng như thế nào.”
Ngụy Kình cười nói; “Được.”
Ninh Sơ lại mang dép tung tăng xuống giường đi tìm giấy và bút, cô viết vài câu thơ lên giấy, cô cầm giấy ngồi bên cạnh Ngụy Kình đọc cho anh nghe.
“Thiên bất lão, tình nan tuyệt, Tâm tự song ty võng, Trung hữu thiên thiên kết.” (*)
(*) Trích từ bài thơ Thiên thu tuế. Dịch nghĩa: Trời chẳng bao giờ già, Tình cũng khó mà đứt được, Lòng người dây tua có hai dải, Mà bên trong thì ngàn nút đan với nhau.
Ninh Sơ hỏi hắn: “Anh còn nhớ ngày đó treo dây cầu phúc không? Em cảm thấy các câu thơ này rất sánh đôi, còn có câu này.”
“Xúc xắc lung linh hòa đậu đỏ, thương nhớ sâu đậm người biết chăng?”
Ninh Sơ chăm chú nhìn anh, nói: “Câu này nói rõ, em rất nhớ anh.”
Ngụy Kình dán môi lên môi Ninh Sơ, bàn tay anh để phía sau đầu Ninh Sơ, Ninh Sơ thuận thế nằm xuống, quần áo bị ném xuống đất.
Một giờ đêm Ninh Sơ bị kiệt sức, Ngụy Kình nhặt quần từ dưới đất lên, từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn đeo vào ngón tay Ninh Sơ, anh hôn một cái lên mu bàn tay Ninh Sơ, nói: “Đây là ba anh tặng cho mẹ anh. Chờ khi quay về sẽ mua cho em cái lớn nhất, đẹp nhất.”
Anh ôm Ninh Sơ vào trong lòng.
Sau đó lại là một trận mây mưa điên cuồng.