Lâm Uyển Thu rụt rè nhìn Trần Phong một cái, sau khi nhận được sự đồng ý trong mắt Trần Phong, mới dám nói: “Em… lúc em bưng đồ ăn, cô này đột nhiên đứng dậy, va vào người em, làm đổ…”.
“Mày nói bậy!”, Lâm Nguyệt hổn hển ngắt lời: “Rõ ràng là đồ khốn mày muốn trả thù việc lái xe của tao hôm qua đánh mẹ mày, cố ý đổ canh lên người tao!”.
“Tôi không có!”, Lâm Uyển Thu sốt ruột đến độ sắp khóc rồi.
“Không có cái gì? Ở đây có bao nhiêu người xem, họ đều có thể làm chứng.”, Lâm Nguyệt chỉ mấy thực khách hóng hớt xung quanh, dù thế nào, bà ta cũng không thể để cho Lâm Uyển Thu chứng thực là lỗi của bà ta.
Nếu không sẽ để lại ấn tưởng nhân phẩm của bà ta có vấn đề với Lâm Tông Vĩ, nếu Lâm Tông Vĩ có ấn tượng không tốt với bà ta, vậy việc hợp tác của Tập đoàn Trung Thịnh và Công ty Đỉnh Phong cũng khỏi cần nghĩ nữa.
Lâm Tông Vĩ chuyển mắt sang mấy thực khách, nhưng mấy thực khách lại lần lượt lắc đầu.
“Tôi không biết, tôi không thấy gì hết”.
“Tôi cũng không biết gì hết”.
Rõ ràng họ không muốn tham dự vào, dù sao hai bên Lâm Nguyệt và Trần Phong bên nào trông cũng không phải thiện nam tín nữ gì.
Sự việc rơi vào cục diện bế tắc.
Lâm Nguyệt nói có bằng có chứng chắc nịch rằng Lâm Uyển Thu cố tình trả thù.
Lúc này, Trần Phong lạnh lùng nói: “Xem camera”.
Lâm Tông Vĩ vỗ trán, đột nhiên bừng tỉnh, đúng thế, xem camera, cách giải quyết đơn giản thế này sao mình lại không nghĩ ra chứ, nhất định là hôm nay gặp boss lớn nên căng thẳng quá.
Lâm Tông Vĩ âm thầm an ủi bản thân.
“Giám đốc của các cô đâu? Bảo ông ta đưa camera ra”.
Lâm Tông Vĩ nhìn phục vụ ở một góc.
“Giám đốc của chúng tôi, ông ấy…”.
“Ông ở đây!”, một giọng nói cực kì phẫn uất vang lên trong đại sảnh, giám đốc Trương cười khẩy đi đến, phía sau còn có mười mấy người đàn ông xăm trổ mặt mũi dữ tợn.
Mười mấy người đàn ông xăm trổ này ai cũng mặc áo phông cộc tay, cánh tay rắn chắc lộ bên ngoài tỏa ra cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Họ vừa xuất hiện, không ít thực khách trong đại sảnh đã sợ đến mức nhũn cả chân, thậm chí có mấy thực khách buông đồ ăn trên bàn xuống, chuồn luôn.
“Xử cậu ta cho tôi!”, giám đốc Trương phất tay, chỉ Trần Phong.
Mười mấy người đàn ông nghe thế hành động luôn, vẻ mặt bỗng chốc dữ tợn.
“Khoan đã!”, lúc này, Lâm Tông Vĩ lạnh giọng quát, đi đến trước mặt giám đốc Trương.
Anh ta gằn giọng chất vấn: “Ông là giám đốc chỗ này?”.
“Có gì chỉ bảo?”, giám đốc Trương nhếch mày.
“Cậu ấy là bạn học của tôi, các ông không được động vào cậu ấy”.
“Không được động vào cậu ta?”, giám đốc Trương bật cười: “Cậu nói không được động thì không được động sao? Dựa vào cái gì?”.
“Chỉ dựa vào việc tôi là Lâm Tông Vĩ!”, Lâm Tông Vĩ lạnh mặt nói.
“Lâm Tông Vĩ?”, giám đốc Trương kinh ngạc, hơi không tin nổi: “Cậu là Lâm Tông Vĩ của Công ty Đỉnh Phong?”.
“Sao, có vấn đề à?”.
“Không… không có gì hết”, mồ hôi trên trán giám đốc Trương túa ra, nếu người này thực sự là Lâm Tông Vĩ, vậy hôm nay có lẽ ông ta phải thu tay thật, dù sao Lâm Tông Vĩ cũng là một trong những người quyền thế nhất cả Thương Châu hiện tại.
Cùng với việc Khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền sắp khai trương, thì là người đại diện cho nhà họ Trần, địa vị của Lâm Tông Vĩ cũng như nước lên thì thuyền lên, căn bản không phải người mà một giám đốc Thiên Nga Trắng nhỏ bé như ông ta có thể bì nổi.
“Tìm đoạn camera của họ, tôi muốn biết đầu đuôi sự việc”, giọng Lâm Tông Vĩ ngang ngược không cho cãi lời.
“Camera?”, giám đốc Trương sững người, sau đó hơi khó xử nói: “Ừm, Lâm tổng, camera nhà hàng chúng tôi mấy hôm trước hỏng rồi”.
“Hỏng rồi?”.
Mắt Lâm Tông Vĩ sắc lẻm, hỏng lúc nào không hỏng lại hỏng đúng lúc này, tưởng Lâm Tông Vĩ anh là đồ ngốc à?
“Đúng, hỏng rồi, mấy hôm trước đường dây camera bị nước vào giờ vẫn chưa sửa xong”, giám đốc Trương cứng đầu cứng cổ nói, lúc này, ông ta phải đứng vững trước áp lực của Lâm Tông Vĩ, không thể để Lâm Tông Vĩ xem camera, Lâm Tông Vĩ vừa xem camera thì sẽ biết ngay chân tướng sự việc là ông ta giúp Lâm Nguyệt.
Việc này mà đồn ra ngoài chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn với danh tiếng của Thiên Nga Trắng, giám đốc là ông ta cũng khó thoát tội.
“Ông nói hỏng thì hỏng? Tưởng tôi là đồ ngốc chắc?”, sắc mặt Lâm Tông Vĩ âm u.
“Lâm tổng…”, giám đốc Trương kéo khóe môi nở nụ cười gượng gạo, vẫn muốn giải thích mấy câu, nhưng Lâm Tông Vĩ đã không cho phân bua, vẫy tay ngắt lời: “Tôi cho ông cơ hội cuối cùng, giờ ngay lập tức dẫn tôi đi xem camera! Nếu không tôi sẽ khiến ông biết thế nào là lễ độ!”.
Lời này của Lâm Tông Vĩ đã ẩn chứa chút uy hiếp, nhưng giám đốc Trương lúc này lại bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi: “Lâm tổng, không phải tôi không nể mặt cậu, mà là yêu cầu này của cậu đúng là làm khó người ta quá”.
“Tôi nói rồi, mấy hôm trước camera hỏng rồi, hơn nữa clip trong camera vẫn luôn do Vương tổng của chúng tôi quản lý, ngoài Vương tổng ra ai cũng không có quyền xem”.
“Vậy gọi Vương tổng của các ông đến đây!”, Lâm Tông Vĩ cũng tức rồi.
Giám đốc Trương mỉm cười: “Rất xin lỗi, Lâm tổng, Vương tổng của chúng tôi mấy hôm nay đi công tác ở tỉnh Giang Nam, không ở Thương Châu, nếu cậu muốn xem camera thì e là phải đợi Vương tổng của chúng tôi về từ Giang Nam rồi”.
“Ông thế này là quyết muốn đối đầu với tôi”, sắc mặt Lâm Tông Vĩ lạnh hẳn đi, anh ta dù gì cũng là tổng giám đốc của Công ty Đỉnh Phong, là nhân vật quyền lực của Thương Châu hiện giờ, thế mà một giám đốc nhà hàng cỏn con giờ lại không nể mặt anh chút nào.
“Không dám, không dám, Lâm tổng, cậu có cho tôi trăm nghìn lá gan tôi cũng không dám đối đầu với cậu”, giám đốc Trương vội vàng cười trừ nói, thái độ của ông ta mặc dù rất khiêm nhường, nhưng ai cũng có thể nhận ra sự khinh thường ông ta giấu trong lòng.
Thực tế, Trương An lúc này đúng là không coi Lâm Tông Vĩ ra gì, đặc biệt là sau khi nghĩ rõ đầu đuôi sự việc, ông ta càng kiên định với suy nghĩ muốn đối đầu với Lâm Tông Vĩ.
Lâm Tông Vĩ ở Thương Châu có chút thế lực, nhưng ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng cũng không yếu, ông ta từng nghe Vương Hải Khoát – chuyên gia quản lý hiện giờ đang quản lý Thiên Nga Trắng nói Thiên Nga Trắng là sản nghiệp của một người thừa kế nhà siêu giàu nào đó ở Yên Kinh, ở vùng đất nhỏ bé như Thương Châu, dù là người giàu nhất – Thẩm Hồng Xương gặp người thừa kế nhà siêu giàu đó cũng phải lễ phép gọi người ta một tiếng thiếu gia.
Huống chi là một Lâm Tông Vĩ cỏn con.
Nên tình hình hiện giờ là đắc tội Lâm Tông Vĩ là việc nhỏ, nhưng làm hỏng danh tiếng của Thiên Nga Trắng, chọc giận cậu ấm nhà giàu đứng sau Thiên Nga Trắng mới là việc lớn thực sự!
Việc lớn liên quan đến tính mạng!
Thái độ lợn chết không sợ nước sôi của Trương An khiến Lâm Tông Vĩ tức điên, nhưng anh ta đúng là không thể làm gì Trương An ngay.
Lâm Tông Vĩ không nhịn được chuyển mắt sang Trần Phong, muốn xem Trần Phong quyết định thế nào.
Nhưng Trần Phong lúc này lại đột nhiên hỏi một câu: “Thiên Nga Trắng là sản nghiệp của ai?”.
Lâm Tông Vĩ giật mình, Thiên Nga Trắng là sản nghiệp của ai, anh ta đúng là không biết thật.