Không lâu sau, Lâm Uyển Thu đã dập máy, nhưng sắc mặt lại hơi buồn bã.
“Sao thế, Uyển Thu?”, Vương Thục Trân hỏi, mẹ là người hiểu con gái nhất, vừa nhìn vẻ mặt Lâm Uyển Thu, Vương Thục Trân đã biết Lâm Uyển Thu chắc gặp vấn đề gì khó nhằn rồi.
“Không… không có gì”, Lâm Uyển Thu lắc đầu, trên gương mặt thanh tú nở nụ cười gượng gạo.
“Nói thật với mẹ”, sắc mặt Vương Thục Trân sầm lại.
Lâm Uyển Thu cắn môi, sau đó nói nhỏ: “Người vừa gọi điện cho con là văn phòng tuyển sinh của trường, họ bảo con đến trường nhập học ngay”.
“Con nói sao?”, giọng Vương Thục Trân trầm hẳn.
“Con… con nói tạm thời không đi được”, Lâm Uyển Thu cúi đầu nói.
“Vớ vẩn! Sao con có thể nói vậy chứ? Nhỡ trường học không muốn con nữa thì sao? Con vất vả lắm mới thi đỗ…”, Vương Thục Trân hơi tức giận, Lâm Uyển Thu đỗ vào Đại học Trung Hải với thành tích đứng đầu thành phố, vốn mấy hôm trước đã phải đến trường nhập học, nhưng vì việc của bà ta khiến Lâm Uyển Thu bỏ lỡ thời gian nhập học, nhưng văn phòng tuyển sinh lại nới cho Lâm Uyển Thu mấy ngày.
Không ngờ, hôm nay lại gọi điện đến.
“Con gọi ngay cho giáo viên nói với giáo viên là hôm nay con sẽ qua đó”.
Lâm Uyển Thu lắc đầu: “Mẹ, mấy hôm nữa con đi, giờ mẹ mất việc rồi, đi lại lại không tiện, con đến trường rồi thì không ai chăm sóc mẹ, đợi vết thương của mẹ khỏi rồi thì có thể tìm việc, rồi con qua đó”.
“Không được, con đến trường ngay, vết thương của mẹ đã đỡ nhiều rồi, còn về công việc, mẹ đã nhờ cô Vương của con tìm rồi, đợi vết thương khỏi rồi mẹ sẽ có thể đi làm, không thể làm lỡ dở việc con đi học”, Vương Thục Trân nói nghiêm khắc, không cho cãi lại.
“Nhưng mà…”.
“Được rồi, Uyển Thu, em nghe cô Vương đi, đến trường nhập học trước, còn về vấn đề công việc của cô Vương, anh có thể giải quyết”, lúc này, Trần Phong cười nói, có thể thấy được Lâm Uyển Thu thực lòng muốn chăm sóc Vương Thục Trân, nhưng bây giờ đã là tháng chín, trường đại học cả nước đều khai giảng rồi, Lâm Uyển Thu còn không đi nhập học thì e là cố gắng ba năm sẽ đổ sông đổ bể.
“Anh Trần Phong, anh… anh nói thật không?”, Lâm Uyển Thu hơi vui mừng hỏi, nếu Trần Phong có thể giải quyết vấn đề công việc của Vương Thục Trân vậy cô không có gì phải lo nữa, có thể yên tâm đến trường nhập học rồi.
“Ừ”, Trần Phong mỉm cười gật đầu nói: “Nhà anh trùng hợp thiếu một người giúp việc dọn dẹp hàng ngày, anh vẫn luôn không tìm được người thích hợp, cô Vương, nếu cô không chê thì đến giúp việc nhà cháu đi”.
“Không chê, không chê”, Vương Thục Trân vội vàng xua tay, sắc mặt vui mừng, Trần Phong có thể cho bà ta công việc, bà ta đã cảm kích lắm rồi, bà ta nào có tư cách chê chứ.
“Vậy thì tốt”, Trần Phong gật đầu: “Cô Vương, đợi cô xuất viện rồi thì đến nhà cháu làm việc đi”.
“Lương cháu trả cô một tháng mười nghìn, bao ăn ở…”.
“Mười nghìn?!”, Vương Thục Trân trợn tròn mắt, Lâm Uyển Thu cũng há hốc miệng.
Ngay sau đó, Vương Thục Trân vội vàng nói: “Ân nhân, không được đâu, lương cậu trả cao quá, người chỉ có trình độ học vấn tiểu học, là phụ nữ nội trợ không có tài cán gì như tôi làm giúp việc một tháng nhiều nhất là hai, ba nghìn, cậu trả tôi mười nghìn thực sự nhiều quá…”.
“Cô Vương, cô nghe cháu nói xong đã”, Trần Phong mỉm cười: “Diện tích chỗ cháu ở rất rộng, hơn năm trăm mét vuông, nếu một mình cô dọn thì rất mất sức nên lương mười nghìn không hề cao”.
Hơn năm trăm mét vuông?
Hai mẹ con nhìn nhau, đều thấy được sự bàng hoàng trong mắt nhau, nhà hơn năm trăm mét vuông thì phải to thế nào?
“Ngoài ra, cháu thuê cô là vì tính cô đáng tin, có thể tin được, nếu là người khác thì dù một tháng chỉ muốn lương một nghìn cháu cũng sẽ không để người ta làm giúp việc cho cháu”.
Lời Trần Phong nói đương nhiên là thực lòng thực dạ, tính tình Vương Thục Trân anh đã thấy cả trong mấy ngày tiếp xúc này, thành thật, không mưu mô, biết đền ơn, giao biệt thự núi Ngọc Tuyền cho Vương Thục Trân dọn dẹp, anh yên tâm.
“Nhưng mà…”, Vương Thục Trân vẫn cảm thấy hơi ngại, mười nghìn đúng là cao quá.
“Đừng nhưng nhị nữa, quyết định vậy đi, Uyển Thu học ở Trung Hải, học phí và sinh hoạt phí cũng là một khoản chi tiêu rất lớn, những cái này đều do cô lo liệu, trọng trách trên vai cô Vương vẫn rất nặng đấy”, Trần Phong cười nói.
“Vậy được, ân nhân, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ dọn dẹp nhà của cậu thật sạch sẽ”, Vương Thục Trân nói.
“Cảm ơn anh, anh Trần Phong”, Lâm Uyển Thu trịnh trọng khom lưng với Trần Phong, đồng thời trong lòng cũng thề, sau này tốt nghiệp kiếm được tiền nhất định phải báo đáp Trần Phong hẳn hoi.
“Uyển Thu, em về thu dọn đi, có đồ gì cần thì mang theo, vừa khéo chiều anh cũng đi Trung Hải, em đi cùng anh đi, trên đường còn có thể giúp đỡ nhau”, Trần Phong lại nói, Lâm Uyển Thu lần đầu xa nhà, cô lại xinh đẹp thế này, để cô một mình ra ngoài, chưa biết dọc đường sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Vậy làm phiền cậu rồi, ân nhân”, Vương Thục Trân nói.
“Không phiền”, Trần Phong mỉm cười.
Sắp xếp cho Vương Thục Trân và Lâm Uyển Thu xong, Trần Phong rời khỏi bệnh viện, về lại núi Ngọc Tuyền.
Mang theo mấy bộ quần áo để thay đổi, lấy đan sen đá chuẩn bị cho Hoàng Lão Tam sau đó anh đến nhà họ Hạ.
Gõ cửa, sau khi cửa mở thì phát hiện chỉ có mình Hạ Vệ Quốc ở nhà.
“Bố, Mộng Dao đâu?”.
“Lan Lan dẫn Mộng Dao đi mua quần áo rồi, con vào trước đi”, Hạ Vệ Quốc nói.
“Thôi khỏi, bố, con không vào đâu”.
Trần Phong lắc đầu, sau đó lấy một tờ giấy chuyển nhượng cổ phần ra.
“Bố, đợi Mộng Dao về, bố đưa giấy chuyển nhượng cổ phần này cho cô ấy”.
“Giấy chuyển nhượng cổ phần?”, Hạ Vệ Quốc cau mày, nhận giấy chuyển nhượng cổ phần trong tay Trần Phong, tùy tiện nhìn lướt qua, khi nhìn thấy chữ kí trên giấy chuyển nhượng, con ngươi Hạ Vệ Quốc co lại, hơi không tin được: “Đây… con mua Công ty Vân Thịnh rồi?”.
“Dạ”.
Trần Phong gật đầu rồi nói: “Từ sau khi Hạ Hạo tiếp quản Vân Thịnh, việc kinh doanh của công ty ngày càng kém, vẫn luôn ở bờ vực phá sản, nên con bảo bạn mua lại công ty từ trong tay Hạ Hạo thông qua ngân hàng”.
Những việc này đều do Cố Đông Thâm âm thầm làm, không qua tay Trần Phong, nên Hạ Hạo giờ vẫn không biết công ty của mình đã vào tay Trần Phong.
“Cái này… hết bao nhiêu tiền?”, Hạ Vệ Quốc vẫn hơi không chấp nhận nổi việc sản nghiệp chính của nhà họ Hạ đặt ở trước mặt ông thế này.
“Năm mươi triệu”, Trần Phong nói đại, giá thực sự của Công ty Vân Thịnh đương nhiên không chỉ năm mươi triệu, nhưng giờ người quản lý Vân Thịnh là Hạ Hạo, Hạ Hạo từ lâu đã biến công ty thành một đống bùi nhùi, nợ nần chồng chất, quản lý cấp cao liên tục từ chức, một cái vỏ rỗng như vậy đương nhiên chẳng mấy ai dám tiếp quản.
Nhưng Trần Phong có núi Ngọc Tuyền chống đỡ, đương nhiên chẳng cần lo vấn đề này.
Vì vậy, mấy hôm trước sau khi nghe thấy tin Hạ Hạo treo biển bán Vân Thịnh, anh bèn bảo Cố Đông Thâm mua lại Vân Thịnh.