Long Tế

Chương 320: Thay đổi đột ngột



Chỉ thấy bốn người đàn ông mặc đồng phục màu đen, ánh mắt sắc bén như chim ưng, vây quanh một cô gái trẻ tuổi đeo khẩu trang màu đen đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Trên người cô gái trẻ tuổi này mặc một chiếc áo sơ mi Givenchy màu trắng, bên dưới mặc chiếc quần bò màu xanh da trời.

Cặp chân đẹp bên dưới lớp quần, mịn màng mà trắng như tuyết, cứ như ngọc trai, không có chút tì vết nào.

Mặc dù cô gái đeo khẩu trang, mặt bị che kín mít, nhưng thân hình cô gái lại là thân hình vô cùng quyến rũ.

Khoảnh khắc cô xuất hiện đã thu hút sự chú ý của vô số người có mặt.

Trong đại sảnh vang lên tiếng hầu kết chuyển động, tiếng nuốt nước bọt.

Đến cả ánh mắt bốn anh em nhà họ Trần lúc này cũng hơi ngẩn ngơ.

Ánh mắt Trần Phong đương nhiên cũng bị thu hút.

Nhưng sự chú ý của anh không ở trên người cô gái này mà là bốn người đàn ông mặc đồng phục đen vây quanh cô gái.

Đây là bốn võ sĩ!

Hai giai đoạn giữa Minh Kình, hai giai đoạn cuối Minh Kình!

Vẻ mặt họ hung ác, ánh mắt sắc bén, kể cả lúc qua cửa an ninh thì ánh mắt như chim ưng cũng không ngừng nhìn quét xung quanh, ý đồ bóp chết mọi nguy hiểm tiềm tàng từ trong nôi.

Trần Phong nheo mắt, trong lòng không kìm được dâng lên cảm giác hiếu kì, cô gái trẻ tuổi cao gầy này rốt cuộc có thân phận gì?

Ra ngoài thế mà phải cử bốn võ sĩ bảo vệ.

Trần Phong đang suy nghĩ thì lại thấy ánh mắt cô gái trẻ tuổi nhìn qua bên này.

Bốn người đàn ông mặc đồng phục màu đen ngay lập tức hiểu ý cô gái trẻ tuổi, bảo vệ cô gái đi về phía Trần Phong.

Trần Trạch Văn cau mày, vô thức tiến lên trước một bước.

Nhưng cô gái trẻ tuổi lại không nhìn Trần Trạch Văn lấy một cái mà đi lướt qua Trần Trạch Văn, bước thẳng vào quán trà phía sau.

Sau khi vào quán trà, cô gái lấy một quyển sách ra, gọi một tách cà phê, sau đó ngồi xuống ghế, bắt đầu đọc sách.

“Anh Phong, chúng ta cũng vào đi”, con ngươi Trần Trạch Lý chuyển động, cười hì hì nói.

“Ừ”, Trần Phong khẽ gật đầu bước vào quán cà phê.

Trần Trạch Lý đi đầu, vừa vào ánh mắt hắn đã rơi vào người cô gái trẻ tuổi ngồi trên ghế, cô gái lúc này đang đọc sách, cặp chân thon dài vắt chéo, trắng nõn nà lóa cả mắt.

Mặc dù lòng Trần Trạch Lý ngứa ngáy, nhưng cũng hiểu thân phận của cô gái này không bình thường, không phải người hắn có thể động vào.

Vì thế hắn bước về phía quầy bar, định gọi mấy tách cà phê.

Nhưng đi chưa được mấy bước thì một người đàn ông mặc đồng phục màu đen đã đứng trước mặt hắn.

“Thưa ngài, ngại quá, chỗ này đã được cô chủ của bọn tôi bao trọn rồi, mời ông đi cho”.

Mặt người đàn ông mặc đồng phục màu đen lạnh tanh, nhìn Trần Trạch Lý một cái.

“Bao trọn?”.

Trần Trạch Lý cau mày hơi không phục: “Chỗ này là ga tàu cao tốc chứ không phải nhà cậu, hơn nữa, quán cà phê này cũng không phải cậu mở, cậu có quyền gì mà bao trọn?”.

“Thưa ngài, cùng một câu tôi không muốn nói lại lần thứ hai, xin ông đi cho, nếu không tự chịu hậu quả”, giọng người đàn ông mặc đồng phục màu đen lạnh đi, lộ chút ý uy hiếp.

Trần Trạch Lý cũng tức rồi, đang định nổi giận thì lúc này Trần Phong lại bình thản nói: “A Lý, về đi, chúng ta đổi chỗ khác”.

“Được, anh Phong”, Trần Trạch Lý hơi sửng sốt, vội vàng trả lời, lời của Trần Phong hắn không dám không nghe.

Thấy Trần Trạch Lý ngoan ngoãn quay về, người đàn ông mặc đồng phục màu đen không nhịn được kinh ngạc nhìn Trần Phong một cái, hắn cứ tưởng nhóm Trần Phong là Trần Trạch Văn dẫn đầu dựa vào độ đuổi, nhưng không người, người dẫn đầu thực sự lại là Trần Phong trông kém nổi bật nhất.

Trong lòng người đàn ông mặc đồng phục màu đen dù kinh ngạc, nhưng ánh mắt ông ta lại chưa từng chuyển lên mấy người Trần Phong.

Còn cô gái trẻ tuổi ngồi ở ghế thì từ đầu đến cuối chẳng nhìn nhóm Trần Phong lấy một cái, đến cả đầu cũng không ngẩng lên, toàn bộ sự chú ý của cô đều bị quyển sách trong tay thu hút.

Sau khi ra khỏi quán cà phê, Trần Trạch Lý nhìn phía đối diện một cái, nói: “Anh Phong, đối diện có quán trà, chúng ta vào đó nghỉ đi”.

“Được”, Trần Phong mỉm cười, suy nghĩ của Trần Trạch Lý ít nhiều gì anh cũng đoán được một chút, nhưng thân phận của cô gái trẻ tuổi kia lại là thứ hắn không thể đắc tội được.

Năm người vào quán trà, Trần Trạch Lý gọi đại mấy món, sau đó chọn một chỗ gần cửa sổ để ngồi.

Kính ở đây là là kính sát đất hoàn toàn trong suốt, nên thông qua kính có thể nhìn được cô gái trẻ tuổi ở quán cà phê phía đối diện.

Bốn người đàn ông mặc đồng phục màu đen cũng chú ý tới điều này, nhưng họ chỉ lạnh lùng nhìn Trần Trạch Lý một cái rồi thôi.

Mấy phút sau, lại có một nhóm người đi qua vào quán cà phê.

Nhưng cũng bị đuổi ra.

Bốn người đàn ông mặc đồng phục màu đen rõ ràng là kiểu cực kì cố chấp, nam nữ già trẻ lớn bé gì chỉ cần bước vào quán cà phê nửa bước thì họ đều sẽ ngăn cản.

Chẳng mấy chốc nửa tiếng đã qua đi.

“Anh Phong, cũng đến giờ rồi đó, chúng ta đi soát vé thôi, tàu sắp đến rồi”, Trần Trạch Lý nhìn thời gian đứng dậy nói.

Trần Phong gật đầu, chuẩn bị đứng dậy, thì lúc này hai bóng người đập vào tầm mắt lại thu hút sự chú ý của anh.

Đây là hai người đàn ông đeo ba lô, mặc áo gió, đi giày leo núi, ăn mặc như du khách.

Chiều cao của hai người đàn ông này khác biết rất lớn.

Người cao thì trông phải được một mét chín, hắn cao lớn vạm vỡ, đi đường cứ như một con vượn đen trong núi sâu, tạo cho người ta cảm giác áp lực dữ dội.

Người thấp thì cao khoảng một mét sáu, thể hình gầy gò, mặt mũi là kiểu xấu xí, cả người cứ như khỉ lông vàng trong vườn thú, trông rất yếu ớt.

Hai người vừa nói vừa cười bước vào quán cà phê, đi thẳng đến quầy.

Người đàn ông mặc đồng phục đen lại lần nữa đứng ra, lạnh mặt đuổi người.

Người đàn ông như vượn đen tính cách có vẻ hơi nóng nảy, sau khi tranh chấp mấy câu với người đàn ông mặc đồng phục đen thế mà trực tiếp giơ tay đẩy luôn người đàn ông mặc đồng phục đen một cái.

Người đàn ông mặc đồng phục màu đen bị đẩy lùi lại một bước, ngay lập tức cũng bực mình, lật tay làm động tác bẻ khớp vai, khống chế luôn người đàn ông như vượn đen ngay tay chỗ.

Người đàn ông như vượn đen quỳ một gối trên đất, đỏ mặt chửi ầm lên.

Người đàn ông như khỉ gầy gò thì lại ở bên cạnh cười trừ xin lỗi, còn lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, có vẻ như là định đưa thuốc cho người đàn ông mặc đồng phục màu đen.

Người đàn ông mặc đồng phục màu đen đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng, không dao động.

Lúc này, người đàn ông như khỉ gầy mở hộp thuốc ra.

Thoáng cái sự cố xảy ra!

Trong hộp thuốc của người đàn ông như khỉ gầy rẹt rẹt rẹt bắn ra ba cây châm bạc dài như ngón tay!

“A!”.

Chỉ chớp mắt ba cây châm bạc đã đâm vào con ngươi của người đàn ông mặc đồng phục màu đen.

Sau một tiếng kêu thảm thiết, người đàn ông mặc đồng phục màu đen đã ngã xuống đất với gương mặt máu me be bét.

Người đàn ông như vượn đen bị hắn không chế thì tức giận hét lên, thoáng cái bùng nổ, đấm một phát về phía người đàn ông mặc đồng phục đen gần hắn nhất.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.