“Uyển Thu, hôm nay em đẹp quá, bộ đồ này rất hợp với khí chất của em”, Tiêu Nhược còn định thì thầm mấy câu với Lâm Uyển Thu, nhưng lúc này một thanh niên cao lớn mặc vest trắng lại bước đến.
Dáng người thanh niên này cao lớn, ngoại hình tuấn tú, tướng mạo khá giống với tiểu sinh ẻo lả nổi tiếng nào đó, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra cảm giác dịu dàng.
“Cảm ơn”, Lâm Uyển Thu lịch sự đáp lại một câu rồi lại chuyển mắt sang Tiêu Nhược.
Dáng vẻ không mặn không nhạt này của cô chợt khiến nhiều nữ sinh có mặt tức đến nghiến răng nghiến lợi, giả vờ gì chứ? Có gì mà phải giả vờ?
Bạch Văn Lịch – nam khôi của Đại học Trung Hải chủ động chào hỏi với cô, thế mà cô chỉ đáp lại cảm ơn? Có ai giả tạo như cô không?
Thấy ánh mắt vừa ghen tị vừa hâm mộ của nhiều nữ sinh xung quanh, Tiêu Nhược không kìm được hơi khinh bỉ, người khác không hiểu Lâm Uyển Thu, nhưng cô thì hiểu, Lâm Uyển Thu căn bản không biết giả vờ, không có hứng thú với cậu chính là không có hứng với cậu.
Có lẽ Bạch Văn Lịch này trong mắt đa số nữ sinh là bạch mã hoàng tử chân chính, là người tình trong mộng, nhưng với Lâm Uyển Thu thì Bạch Văn Lịch lại chẳng khác gì người qua đường.
Không thích chính là không thích.
Mặc dù câu trả lời của Lâm Uyển Thu hơi lạnh nhạt, nhưng Bạch Văn Lịch lại cứ như hoàn toàn không cảm nhận được, sau khi lại mỉm cười trò chuyện với Lâm Uyển Thu vài câu thì mới xoay người đi.
Bạch Văn Lịch vừa đi thì lại có mấy thanh niên đẹp trai, tuấn tú đi tới, bắt chuyện với Lâm Uyển Thu bằng đủ loại lí do vớ vẩn.
Những nam sinh này đều là những nhân vật tiếng tăm của các học viện, là những người xuất sắc trong các sinh viên.
Hoặc là gia thế hơn người, hoặc là năng lực xuất sắc.
Bình thường họ căn bản không thiếu người theo đuổi, ai trong số họ cũng là người mắt cao hơn đầu.
Nhưng tối nay nhìn thấy Lâm Uyển Thu, tầm mắt họ lại không thể cao được nữa.
Trái tim mọi người đều bị Lâm Uyển Thu bắt làm tù binh.
Bị một nhóm nam sinh vây quanh, Lâm Uyển Thu hơi không quen.
Lúc này, Tiêu Nhược cười đứng ra giải vây: “Này, này, này, đừng có vây Uyển Thu nữa, các cậu còn vây Uyển Thu thế này thì bạn trai của Uyển Thu sẽ ghen đó”.
“Uyển Thu có bạn trai rồi?!”.
Tin tức này của Tiêu Nhược như một quả bom hạng nặng khiến tất cả bùng nổ, có mấy sinh viên đang bắt chuyện mặt xanh mét rồi.
Người ta có bạn trai rồi mình còn niềm nở cái gì chứ?
Nghe thấy Tiêu Nhược nói vậy, Lâm Uyển Thu cũng sửng sốt, nhưng sau đó lại hiểu ra, Tiêu Nhược nói vậy là muốn giải vây cho mình.
“Đúng, Uyển Thu có bạn trai, hơn nữa bạn trai cô ấy sắp đến rồi”, Tiêu Nhược cười kéo Lâm Uyển Thu ra khỏi đám đông.
“Tiêu Nhược, học muội Uyển Thu có bạn trai sao tôi không biết?”.
“Đúng, tôi chưa bao giờ thấy bạn trai học muội Uyển Thu đến trường”.
“Tiêu Nhược, không phải cậu đang lừa bọn tôi đấy chứ?”.
Mấy nam sinh không phục bắt đầu ồn ào.
“Tôi có lừa các cậu không, các cậu biết ngay thôi”, Tiêu Nhược nói, việc đến nước này cũng không thể quan tâm việc tạo niềm vui bất ngờ của Lâm Uyển Thu nữa, nếu không giải quyết những người theo đuổi Lâm Uyển Thu, thì mọi việc đều uổng công.
Nghe Tiêu Nhược nói vậy, mặc dù mấy nam sinh không phục, nhưng cũng không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại nghĩ đến bạn trai của Uyển Thu mà Tiêu Nhược nói, nếu đối phương có thực lực thì họ có thể từ bỏ Lâm Uyển Thu.
Nhưng nếu đối phương là người bình thường, thì đừng trách họ ngang ngược cướp người!
“Chị Tiêu Nhược, chị lừa họ thế không tốt đâu, lát nữa họ sẽ gây sự với chị đó”, Lâm Uyển Thu hơi lo lắng nhìn Tiêu Nhược một cái, Tiêu Nhược đã nói dối như vậy để giải vây cho cô, lát nữa những người này nếu không thấy được người được gọi là bạn trai thì có lẽ họ sẽ trút giận lên người Tiêu Nhược.
“Chị không lừa họ mà, bạn trai em lát nữa sẽ đến thật”, Tiêu Nhược nghịch ngợm nhìn Lâm Uyển Thu một cái.
Lâm Uyển Thu sửng sốt: “Chị Tiêu Nhược, không phải chị…”.
“Tiêu Nhược, bạn trai Uyển Thu mà cô nói là người đàn ông lần trước đến đón Uyển Thu à?”, Lâm Uyển Thu đang định hỏi Tiêu Nhược có phải là đã gọi điện cho Trần Phong không, lúc này, Vương Nhã Nam lại đi tới, phía sau cô ta còn có năm, sáu cô gái cao gầy mặc đồ biểu diễn, trang điểm đậm.
“Liên quan gì đến cô sao?”, thấy Vương Nhã Nam, sắc mặt Tiêu Nhược chợt lạnh đi, lần trước chính là Vương Nhã Nam lừa Lâm Uyển Thu đến Hộp đêm Hồng Diệp, nếu không phải sau đó có Trần Phong và Thạch Phá Quân đến cứu thì Lâm Uyển Thu có lẽ đã trở thành đồ chơi của Lưu Khôn rồi.
Vương Nhã Nam nhếch mày: “Tiêu Nhược, giọng cô dữ dằn thế làm gì? Tôi chỉ hỏi cô có một câu thôi, cô có cần phải giận thế không?”.
“Nếu tôi không đoán sai thì bạn trai của Uyển Thu mà cô nói chính là đại gia tặng quà cho cô nhỉ?”.
Ầm!
Lời này của Vương Nhã Nam như ném bom hạt nhân vào mặt hồ phẳng lặng, ngay lập tức khiến mặt hồ nổi sóng cuồn cuộn, mọi người có mặt đều không kìm được mà chuyển mắt sang Tiêu Nhược.
Rõ ràng, việc được thảo luận nhiều nhất ở Đại học Trung Hải mấy hôm nay chính là đại gia tặng quà cho Tiêu Nhược là ai.
Một trăm bốn mươi chiếc tên lửa siêu cấp, và mười chiếc chiến hạm vũ trụ từ xưa đến này chưa từng có trong lịch sử của Đậu Ngư.
Tổng giá trị quà gần một triệu rưỡi.
Đều là đại gia thần bí kia một mình tặng!
Đại gia thần bí như vậy, gia cảnh trong hiện thực chắc chắn là ngút trời.
Rất nhiều người tò mò về thân phận của anh.
Có người nói anh chính là cổ đông của trường bao nuôi Tiêu Nhược, cũng có người nói đại gia thần bí này là con nhà giàu có tiếng nào đó trong giới nhà giàu Trung Hải.
Dù là loại nào thì cũng đều là suy đoán vô căn cứ, không có chứng cứ gì hết.
Giờ Vương Nhã Nam lại nói người này cô ta từng gặp, còn từng đón Lâm Uyển Thu đi?
Bỗng chốc, lòng hiếu kì của mọi người bị gợi lên.
“Vương Nhã Nam, cô đừng có nói linh tinh!”, sắc mặt Tiêu Nhược thay đổi, ý đồ câu nói này của Vương Nhã Nam phải nói là thâm độc, vừa ly gián quan hệ của cô ta và Lâm Uyển Thu, lại vừa kéo Lâm Uyển Thu xuống vũng nước đục, khiến sinh viên trong trường vô thức tưởng là Lâm Uyển Thu cũng đi theo bước đường giống Tiêu Nhược.
“Tôi có nói linh tinh không thì trong lòng cô biết rõ”, Vương Nhã Nam hừ một tiếng rồi nói, nhìn vẻ mặt Tiêu Nhược, thì lời cô ta nói lúc nãy dù không đúng thì cũng phải chuẩn đến tám, chín mươi phần trăm, đại gia thần bí hôm đó tặng quà cho Tiêu Nhược, dù không phải Trần Phong thì chắc cũng có quan hệ với Trần Phong.
“Woa, hình như tôi nghe được tin sốc gì đó”.
“Đại gia thần bí tặng quà cho Tiêu Nhược thế mà lại từng đón Lâm Uyển Thu đi, chẳng lẽ anh ta cũng có quan hệ với Lâm Uyển Thu?”.
“Không phải là 3P trong lời đồn đấy chứ, nhìn Tiêu Nhược và Lâm Uyển Thu bình thường rất thân thiết”.
“Rất có thể, Tiêu Nhược là người thế nào các cậu không phải không biết, cô ta hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện đó”.
“Giờ tôi tò mò thân phận của đại gia thần bí kia hơn rồi, không những bao nuôi Tiêu Nhược, mà còn bao nuôi cả Lâm Uyển Thu, đúng là sướng thật”.
Sắc mặt Tiêu Nhược thay đổi, một câu nói này của Vương Nhã Nam chính là hắt vô số nước bẩn lên người Lâm Uyển Thu, lần này e là Lâm Uyển Thu có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.