Long Tế

Chương 412: Ai cũng có tính toán riêng



Nếu đã như vậy, vậy chỉ có thể chứng minh một vấn đề.

Phía sau Lâm Uyển Thu đúng là có một tông sư!

Hơn nữa quan hệ của tông sư này với Lâm Uyển Thu không đơn giản.

Kình khí gốc ông ta để lại trong cơ thể Lâm Uyển Thu ít nhất cũng phải tu luyện năm năm mới tích lũy được.

Kình khí gốc mà tông sư võ thuật phải tuy luyện năm năm có nghĩa là gì, rất nhiều người không hiểu rõ.

Có thể nói thế này, nếu tông sư phía sau Lâm Uyển Thu dùng kình khí tu luyện năm năm tích góp được, truyền vào người một người bình thường bằng phương pháp “vẩy nước lên đỉnh đầu”, thì người bình thường đó sẽ có thể tăng lên giai đoạn cuối Ám Kình trong thời gian cực ngắn.

Thậm chí có khả năng đến giai đoạn đầu Hóa Kình!

Nhưng bây giờ, kình khí này lại được dùng ở trên người một cô gái bình thường.

Không nghi ngờ gì, đây là một món cực kì lớn.

Tông sư phía sau Lâm Uyển Thu rốt cuộc là ai?

Tại sao ông ta không trực tiếp truyền thụ võ đạo cho Lâm Uyển Thu trở thành võ sĩ, mà lại dùng phương pháp kình khí gốc bảo vệ Lâm Uyển Thu?

Có phải trên người Lâm Uyển Thu có bí mật gì đó không?

“Trần tiên sinh?”.

Khương Trung Đình lại lần nữa giơ ta ra, lắc trước mặt Trần Phong, Trần Phong lúc này mới như vừa tỉnh mộng, vừa nãy mình tập trung suy nghĩ quá rồi.

“Trần tiên sinh nghĩ gì mà tập trung vậy?”, Khương Trung Đình không nhịn được hỏi một câu.

“Không có gì”, Trần Phong lắc đầu cười, sau đó lại nói: “Chú Khương, việc của Uyển Thu phiền chú đừng nói với ai”.

“Yên tâm, tôi không phải là người miệng rộng”, Khương Trung Đình gật đầu, ông ta và Thạch Phá Quân có quan hệ mật thiết, đương nhiên biết, thế giới này không đơn giản như ta thấy.

Ngoài thế giới của người bình thường thì còn có thế giới của võ sĩ.

Thế giới võ sĩ nguy hiểm hơn thế giới người bình thường cả trăm lần.

Lâm Uyển Thu hôm nay có lẽ đã liên quan đến một vài điều bí ẩn quan trọng của thế giới võ sĩ.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, sắc mặt Trần Phong hơi u ám.

Mặc dù giờ Lâm Uyển Thu đã không sao nhưng cô ấy từng vì mình mà bước nửa chân vào âm phủ là thật.

Nếu không có kình khí gốc cấp bậc tông sư bảo vệ, thì từ khi bị xe đâm Lâm Uyển Thu đã tan xương nát thịt rồi.

Sau khi hít sâu một hơi, Trần Phong gọi cho Tần Tuyết Nhu.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm Tần Tuyết Nhu kể từ lúc đến Trung Hải.

Việc hôm nay, anh phải đòi lại công bằng cho Lâm Uyển Thu.

Sau khi nhận điện thoại, không đợi Trần Phong nói, Tần Tuyết Nhu bên kia đã lên tiếng trước: “Tôi biết cậu muốn hỏi tôi cái gì, nhưng tôi không nói với cậu được”.

“Tại sao?”, giọng điệu của Trần Phong rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến lòng người run rẩy.

“Cậu không chọc được bọn họ”, giọng Tần Tuyết Nhu hơi mệt mỏi, còn có chút bất lực.

Trần Phong nheo mắt: “Đây không phải lí do”.

“Đây là lí do!”, thái độ của Tần Tuyết Nhu đột nhiên trở nên cứng rắn.

“Trần Phong, tôi mong cậu hiểu một đạo lí, con giun xéo lắm cũng quằn, tức nước vỡ bờ. Cậu bây giờ chỉ là một quân cờ bỏ đi của nhà họ Trần. Thân phận của cậu không cao quý như cậu tưởng tượng. Đối phương đến cả Sở Thanh Từ còn dám giết, thì giết cậu chỉ là chuyện nhỏ. Nếu cậu ép họ quá thì cậu chắc chắn sẽ không thấy được mặt trời ngày mai!”.

“Uyển Thu suýt nữa thì chết”, giọng điệu Trần Phong vẫn bình tĩnh như xưa.

“Cô ta chỉ suýt chết, chứ không phải chết thật!”, giọng Tần Tuyết Nhu hơi lạnh lùng, bà ta đã điều tra thân phận của Lâm Uyển Thu từ lâu, gia cảnh bình thường, bố mẹ là công nhân may phổ thông, ngoài việc có chút xinh đẹp ra thì Lâm Uyển Thu không có gì đặc biệt cả.

Một cô gái như vậy, đừng nói là chưa chết, có chết thật thì Tần Tuyết Nhu cũng sẽ không để cô ta ảnh hưởng đến đại cục.

“Ha”, Trần Phong cười ha hả, không nói gì nữa, trong mắt người như Tần Tuyết Nhu, tính mạng của người bình thường không khác gì con kiến.

Một người bình thường dù có chết trước mặt họ thì mí mắt họ cũng sẽ không nhấc lên.

“Trần Phong, tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ gì. Nhưng tôi phải nhắc cậu một câu, hoàn cảnh hiện tại của cậu rất khó khăn. Trong mười ba phòng của nhà họ Trần, có người của mười một phòng muốn giết chết cậu. Nếu cậu còn trêu chọc thế lực ở Trung Hải, thì cục diện chờ đợi cậu chỉ có một, chết chắc không sống nổi!”.

“Chết chắc không sống nổi thì sao?”, Trần Phong mỉm cười.

“Từ lúc bước ra khỏi nhà họ Trần, tôi đã chết chắc không sống nổi rồi”.

“Không giống nhau, bên Trung Hải phức tạp lắm”, Tần Tuyết Nhu đột nhiên hơi bực bội, bà ta không ngờ, bà ta nói nhiều như vậy mà Trần Phong chẳng nghe lọt câu nào.

“Trần Phong…”, Tần Tuyết Nhu còn định khuyên thêm vài câu, nhưng trong điện thoại lại vang lên tiếng tút, tút.

Sau khi dập máy, Trần Phong nheo mắt, mặc dù Tần Tuyết Nhu không nói với anh vụ ám sát lần này là ai làm, nhưng anh đại khái đoán được rồi.

Trong bốn gia tộc lớn Trung Hải, nhà họ Sở là gia tộc đứng đầu hoàn toàn xứng đáng.

Nhưng cái hoàn toàn xứng đáng này là vì nhà họ Sở có anh hùng dân tộc tài giỏi hiếm hoi còn lại như lão chiến thần, chứ không phải thực lực chân chính của nhà họ Sở.

Trong bốn gia tộc lớn, thực lực mạnh nhất chân chính chắc là nhà họ Uông.

Sau nhà họ Uông mới là nhà họ Sở.

Nhà họ Tần và nhà họ Tống, Trần Phong không hiểu, nhưng nghĩ thì thấy hai nhà này so với nhà họ Uông và nhà họ Sở chắc là kém một bậc.

Đến đây, đáp án đã rất sống động rồi.

Người có thể khiến Tần Tuyết Nhu kiêng dè như vậy, đồng thời còn có uy hiếp với anh, cả Trung Hải, ngoài nhà họ Uông và nhà họ Tống ra thì sẽ không có ai khác.

Cụ thể là nhà nào trong hai nhà này thì Trần Phong không rõ.

Thứ duy nhất Trần Phong hiểu là Kim Giáp Tông có liên quan đến hai nhà này.

Trong đó Kim Giáp Tông rất có khả năng sắm vai lính đánh thuê.

Anh có thể suy đoán được những thứ này, nhà họ Sở đương nhiên cũng có thể suy đoán ra được.

Có lẽ từ lúc mới đầu, Sở Thanh Từ đã biết kẻ thù thực sự của mình là ai.

Không nói ra rất có thể là vì kéo anh về phía nhà họ Sở.

Phức tạp rối rắm.

Ai cũng có tính toán riêng.

Đây chính là tình hình hiện tại.

Trần Phong nheo mắt, có lẽ giờ tin tốt duy nhất là anh đã biết đại khái kẻ địch là ai.

Ở chỗ khác, sau khi Hạ Mộng Dao ra khỏi Hộp đêm Hồng Diệp, Lâm Lan bèn vội vàng theo sau: “Mộng Dao, con đợi mẹ! Mẹ có chuyện muốn nói với con!”.

Lâm Lan hét phía sau, Hạ Mộng Dao cứ như không nghe thấy đi phía trước, không có ý ngoảnh lại.

Lúc này, một chiếc Maserati màu đỏ lái đến, sau đó dừng trước mặt Hạ Mộng Dao.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên trông như tài xế xuống xe, mở cửa cho Hạ Mộng Dao, đồng thời đặt tay ở mép bên trong xe.

Cảnh này ngay lập tức khiến Lâm Lan vô cùng kinh ngạc.

Chiếc Meserati này… đến đón con gái mình sao?

“Hạ tổng, mời lên xe”.

Ngay sau đó, thái độ lễ phép của tài xế trung niên đã chứng thực suy đoán của Lâm Lan.

Chiếc Meserati này đến đón con gái mình thật!

Còn cả… Hạ tổng là sao?

Con gái mình trở thành Hạ tổng lúc nào vậy?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.