“Xin lỗi?”, Tiêu Nhược hơi sửng sốt, thái độ của giám đốc Hoàng này có cần phải hèn mọn thế không? Cứ như mình là ác bá ấy.
“Cô Tiêu, Trần tiên sinh, lúc trước tôi cũng là do bị Quản Sở Dịch ép mới làm ra hành vi ngu ngốc như vậy, cô Tiêu, Trần tiên sinh, hai người rộng lượng nể tình tôi còn phải nuôi già trẻ lớn bé trong nhà, tha cho tôi lần này đi, tôi đảm bảo sau này chắc chắn sẽ không…”, giám đốc Hoàng nói mãi, trong giọng nói thậm chí còn có tiếng nức nở.
Tiêu Nhược chợt dở khóc dở cười, lúc này cô mới hiểu ra, giám đốc Hoàng làm vậy là sợ Trần Phong so đo với việc lúc trước ông ta kêu bảo vệ của Giang Mãn Lâu động thủ, sợ Trần Phong tính sổ sau.
“Được rồi, được rồi, giám đốc Hoàng, ông đừng nói nữa, tôi không thanh toán được chưa?”, Tiêu Nhược hơi bất lực ngắt lời giám đốc Hoàng, cô sợ còn để giám đốc Hoàng nói nữa thì một người đàn ông như giám đốc Hoàng có lẽ sẽ khóc ngay tại chỗ mất.
“Cảm ơn cô Tiêu! Cảm ơn Trần tiên sinh!”.
Giám đốc Hoàng ngay lập tức mừng phát khóc, ý trong lời nói của Tiêu Nhược rất rõ ràng, không so đo với ông ta.
Thế có nghĩa là ông ta thoát nạn rồi.
Một phút ngắn ngủi mà mặt giám đốc Hoàng cứ như làm ảo thuật, thay đổi mấy loại biểu cảm, mọi việc đương nhiên bị Trần Phong nhìn thấy hết.
Với việc này, Trần Phong không cảm thấy buồn cười, Trần Phong chỉ cảm thấy tâm trạng hơi rối rắm.
Anh có thể hiểu tâm trạng như ngồi tàu lượn của giám đốc Hoàng, trong mắt giám đốc Hoàng thì người như anh hoàn toàn có thể quyết định sự sống chết của một người bình thường.
Mặc dù giám đốc Hoàng là giám đốc của Giang Mãn Lâu, ở trong xã hội thì cũng được tính là giai cấp trung sản, nhưng trước mặt người có thể khiến Quản Sở Dịch quỳ xuống xin tha, giám đốc Hoàng chỉ là một trò hề.
Nói không hề ngoa, nếu Trần Phong muốn giám đốc Hoàng chết vào canh ba, thì chắc chắn ông ta sẽ không sống được đến canh năm.
Đây chính là sự bi ai của những con người nhỏ bé, bạn vĩnh viễn không biết được ngày mai và bất ngờ, cái nào sẽ đến trước.
Trần Phong thở dài, trong mắt anh, giám đốc Hoàng đúng là chỉ là một con người nhỏ bé chẳng đáng nhắc tới.
Nhưng trong mắt ai đó, Trần Phong anh chẳng phải cũng chỉ là con người nhỏ bé ư?
Sau khi rời khỏi Giang Mãn Lâu, Trần Phong giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái, nhận ra đã đến mười một giờ đêm rồi.
“Tôi đưa các em về trường đi”, Trần Phong ngập ngừng rồi nói, muộn thế này rồi để mấy cô gái như Tiêu Nhược và Hồ Tư Viện tự về, anh hơi không yên tâm.
Trần Phong đang định vẫy xe thì Hồ Tư Viện lại mỉm cười nói: “Không cần, anh Phong, em lái xe đến, em sẽ đưa bọn Tiêu Nhược về”.
Sau khi nói xong, Hồ Tư Viện lấy một chiếc chìa khóa màu đen trong túi ra xách ra, ấn nhẹ một cái.
Ở vệ đường, một chiếc Lamborghini màu đỏ tươi biển Tô – E00000 kêu lên.
Trần Phong hơi trầm ngâm, sau đó mỉm cười: “Được, làm phiền em rồi”.
“Không phiền”, Hồ Tư Viện lắc đầu, dường như nhớ ra cái gì, cô lại cười nói: “Đúng rồi, anh Phong có tiện thêm Wechat không?”.
“Wechat?”.
Trần Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: “Đương nhiên là tiện, tôi quét em”.
“Được”, Hồ Tư Viện gật đầu, lấy điện thoại ra, mở mã qr của mình.
Trần Phong quét một cái, sau đó giao diện điện thoại nhảy ra danh thiếp Wechat của Hồ Tư Viện.
Ảnh đại diện là hình mèo cưng rất bình thường, để biệt danh là Thủy Thủ Mặt Trăng, mọi thứ đều bình thường vô cùng.
Đương nhiên, Trần Phong cũng chưa từng nghĩ chỉ thông qua Wechat để phán đoán lai lịch đại khái của Hồ Tư Viện.
Thân phận và mục đích thực sự của Hồ Tư Viện còn cần anh phải tự điều tra.
Chỉ dựa vào tin tức hiện tại căn bản không thể phán đoán được mục đích của Hồ Tư Viện là tốt hay xấu.
Sau khi nhìn Hồ Tư Viện và Tiêu Nhược rời đi, Trần Phong cũng bắt xe về khách sạn.
Vừa đến cửa khách sạn Trần Phong đã nhìn thấy Trần Trạch Lý với vẻ mặt vui mừng.
“Trần sư thúc, người cuối cùng cũng về rồi!”, nhìn thấy Trần Phong, vẻ vui mừng trên mặt Trần Trạch Lý càng rõ nét hơn.
“Sao thế? Có gì việc vui gì à?”, Trần Phong mỉm cười.
“Có!”.
“Trần sư thúc, có việc vui! Việc vui cực kì!”, Trần Trạch Lý hưng phấn khua tay múa chân.
“Việc vui cực kì?”, Trần Phong hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên quái lạ: “Không phải… Hoàng Lão Tam đột phá rồi đấy chứ?”.
“Trần sư thúc, sao người biết?”, trên mặt Trần Trạch Lý hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Trần Phong thì lại trở nên quái lạ, anh chỉ nói bừa thôi không ngờ Hoàng Lão Tam lại đột phá thật rồi.
“Giờ Hoàng Lão Tam ở đâu?”, Trần Phong không nhịn được hỏi, Hoàng Lão Tam đột phá đúng là việc vui, đồng thời cũng là việc lớn.
Hóa Kình và Ám Kình là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau!
Võ sĩ bước vào Hóa Kình sẽ đội danh hiệu đại sư võ học, ở thời đại tông sư võ học không xuất thế, đại sư võ học sẽ là cảnh giới cao nhất thực sự trên đời!
“Sư phụ giờ đang ở trên tầng để làm quen với cảnh giới”, Trần Trạch Lý nói, Hóa Kình và Ám Kình là hai cảnh giới khác nhau, Hoàng Lão Tam vừa đột phá đến Hóa Kình, đương nhiên cần một chút thời gian để làm quen.
Trần Phong khẽ gật đầu: “Đưa tôi lên”.
“Được”.
Mấy phút sau, Trần Phong đến phòng Hoàng Lão Tam.
Lúc Trần Phong đẩy cửa, Hoàng Lão Tam đã mở bừng mắt, có thể thấy rõ Hoàng Lão Tam lúc này trẻ hơn Hoàng Lão Tam lúc trước nhiều, trong đó tóc là rõ rệt nhất, tóc Hoàng Lão Tam lúc trước là hoa râm, giờ tóc Hoàng Lão Tam lại đen sì, trông có vẻ như đàn ông trung niên chăm sóc đúng mực.
“Hì, hì, nhóc con, ông đây đột phá rồi”, thấy Trần Phong, trên mặt Hoàng Lão Tam lại nở nụ cười xấu xa quen thuộc, việc này khiến Trần Phong bất giác thở phào, xem ra tính tình của Hoàng Lão Tam vẫn không thay đổi bao nhiêu.
Có một số võ sĩ từ Ám Kình đột phá lên Hóa Kình, tâm cảnh thay đổi khiến tính tình cũng thay đổi, Hoàng Lão Tam không như vậy.
“Đột phá lúc nào, đột phá thế nào vậy?”, Trần Phong không để ý sự khoe khoang của Hoàng Lão Tam, mà hỏi liên tục hai vấn đề, lúc trước ở dưới tầng, sắc mặt anh quái dị như vậy là vì anh không ngờ Hoàng Lão Tam lại đột phá nhanh như vậy, hơn nữa không hề có điềm báo gì cả, không có chút động tĩnh nào, hoàn toàn không phù hợp với quy luật đột phá của võ sĩ.
Phải biết rằng, Hóa Kình là ngưỡng cửa lớn chắn trước mặt mọi võ sĩ, bình thường võ sĩ đột phá Hóa Kình ít nhất cũng phải chuẩn bị mấy chúc ngày, đưa hơi thở của bạn thân về tình trạng tốt nhất, khiến tinh thần bước vào trạng thái hoàn mỹ, như vậy mới có thể chuẩn bị việc đột phá.
Lúc đột phá, bên cạnh tốt nhất còn phải có người chuyên hộ pháp, chỉ có như vậy võ sĩ mới yên tĩnh, dốc toàn lực đột phá.
Nhưng Hoàng Lão Tam vừa không có chuẩn bị trước, vừa không có ai hộ pháp cho ông ta, ông ta lại cứ thế đột phá, khiến Trần Phong không kinh ngạc không được.
Dương như biết trong lòng Trần Phong đang nghĩ gì, Hoàng Lão Tam cười hì hì, rồi nói: “Nếu ông đây nói, lúc chiều ông đây ngủ đại một giấc, sau đó dậy thì đã đột phá rồi, ranh con cậu có tin không?”.
Nhìn vẻ mặt bỉ ổi của Hoàng Lão Tam, Trần Phong bỗng chỗng cạn lời.
Anh muốn không tin lắm, nhưng vẻ mặt đê tiện này của Hoàng Lão Tam khiến anh không tin không được.