Cùng là mừng thọ cho trưởng bối, nhà họ lại chẳng vào được của Khách sạn Kim Mã.
Sự khác biệt này, người làm con cháu như họ có, người làm cha mẹ như Lâm Tiêu Hiền đương nhiên cũng có.
“Sao lại bảo chúng ta đi khách sạn khác? Rõ ràng là chúng ta đã đặt hội trường ở chỗ họ rồi, giờ họ lại chuyển hội trường chúng ta đã đặt cho người khác, còn bảo chúng ta tự đi đặt khách sạn, làm gì có chuyện như thế”, Lý Nhạc bất mãn cằn nhằn.
Nhưng mọi người nhà họ Lâm lại không ai dám phụ họa, dù sao thì cũng chỉ đành chấp nhận thôi.
Vương Đức Phát là chủ tịch của Tập đoàn Trung Thịnh, giá trị con người ông ta tính khiêm tốn thì cũng phải khoảng một tỉ, còn nhà họ Lâm, lại chỉ là một gia tộc nhỏ làm nghề trùng tu, cộng tất cả việc làm ăn của gia tộc lại cũng chỉ miễn cưỡng được hai, ba trăm triệu.
Căn bản không cùng đẳng cấp với Vương Đức Phát.
“Chị Mộng Dao, hay là chị đi nói thử xem?”, thấy mọi người định đi, lúc này, Lâm Hựu lại đột nhiên nói.
Thấy mọi người nhìn mình, Lâm Hựu vẫn mặt không biến sắc: “Chị Mộng Dao không phải là tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ sao? Nếu chị ấy tự báo thân phận thì chủ tịch Vương kia chắc sẽ nể mặt chị ấy chứ?”.
“Đúng đó, sao chúng ta lại quên mất việc này, giờ Mộng Dao là tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ, xét thân phận địa vị thì nó không kém cạnh chủ tịch Vương”, Tạ Vân Phương cũng giả vờ hiểu ra phụ họa, thực ra vừa nãy bà ta đã định nói thế, nhưng trong tình hình đó, bà ta nói vậy thì có vẻ sẽ bị nghi ngờ là trả thù Hạ Mộng Dao.
Nhưng giờ Lâm Hựu nói trước, bà lại nói vậy thì sẽ không có gì phải lo hết.
Nhiều họ hàng nhà họ Lâm chuyển mắt sang Hạ Mộng Dao, đúng vậy, như Tạ Vân Phương nói, Hạ Mộng Dao bây giờ đã khác xưa rồi, thân phận tổng giám đốc Tập đoàn Khang Mỹ, không kém so với phó chủ tịch của Tập đoàn Trung Thịnh, việc này cũng chỉ có Hạ Mộng Dao ra mặt là thích hợp nhất.
Nếu Vương Đức Phát nể mặt Hạ Mộng Dao, thì tốt quá rồi, nếu không nể thì người mất mặt cũng là Hạ Mộng Dao, chứ họ chẳng có ảnh hưởng gì hết.
“Tập đoàn Khang Mỹ? Mộng Dao, giờ cháu là tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ?”.
Lâm Tiêu Hiền kinh ngạc nhìn Hạ Mộng Dao, đây là lần đầu ông nói chuyện với Hạ Mộng Dao trong hôm nay.
“Vâng, ông ngoại, giờ cháu là tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ”, Hạ Mộng Dao ngoan ngoãn gật đầu.
“Tốt! Tốt! Tốt! Ha, ha”, Lâm Tiêu Hiền mặt mày vui vẻ, nói ba chữ tốt liền, sau đó phá lên cười ha hả.
Cảnh này khiến lớp con cháu như Đường Nhược Tuyết và Lâm Hựu nhìn mà ghen tị, không ngờ ba năm trôi qua, Lâm Tiêu Hiền vẫn yêu thương Hạ Mộng Dao như vậy, sau khi nghe thấy Hạ Mộng Dao thành tổng giám đốc Tập đoàn Khang Mỹ thì còn vui hơn cả trúng được năm triệu.
“Huyền, chúng ta không tổ chức ở đây nữa, chúng ta đổi chỗ”, Lâm Tiêu Hiền cười sang sảng.
Lúc này với ông mà nói tổ chức tiệc mừng thọ ở đây không phải việc quan trọng, quan trọng là Hạ Mộng Dao đã trở thành tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ.
Còn về đề nghị để Hạ Mộng Dao đi tìm Vương Đức Phát của Tạ Vân Phương và Lâm Hựu…
Ông từng này tuổi rồi sao có thể không nhận ra suy nghĩ của hai người chứ?
Hai người bảo Hạ Mộng Dao đi tìm Vương Đức Phát, ngoài mặt thì có vẻ là suy nghĩ cho việc mừng thọ của ông, thực tế có lẽ là muốn Hạ Mộng Dao mất mặt.
“Ông ngoại, hay là cháu đi tìm ông ta nói thử xem”, Hạ Mộng Dao do dự nhìn Lâm Tiêu Hiền một cái rồi nói.
Khách của nhà họ Lâm đã lục tục đến rồi, lúc này nếu bảo họ đổi chỗ thì họ chắc chắn sẽ bất mãn, kéo theo cả Lâm Tiêu Hiền cũng sẽ mất mặt.
Cô không muốn Lâm Tiêu Hiền mất thể diện.
“Nói gì? Cháu sợ ông ngoại mất mặt sao?”, Lâm Tiêu Hiền cười hiền từ, nói: “Mộng Dao, ông ngoại đã 80 tuổi rồi, là người đã nằm một nửa vào quan tài rồi, mất mặt hay không căn bản không quan trọng”.
“Nhưng mà…”, Hạ Mộng Dao vẫn hơi đắn đo, Lâm Tiêu Hiền có thể không để ý, nhưng cô là con cháu thì lại không thể không để ý, cô không muốn đại thọ cuối cùng của Lâm Tiêu Hiền lại bị người ta chê trách.
“Không nhưng nhị gì hết, chúng ta đi thôi”, Lâm Tiêu Hiền cười ngắt lời Hạ Mộng Dao.
Lúc này, Lâm Nguyệt cũng ở bên cạnh phụ họa:
– Mộng Dao, vẫn nên nghe lời ông ngoại cháu đi, chúng ta đổi chỗ khác, chủ tịch Vương bao trọn Khách sạn Kim Mã này lần trước cháu gặp rồi, cháu đi nói anh ta chưa chắc đã nể mặt cháu đâu.
“Cháu biết?”, Hạ Mộng Dao sửng sốt, sau đó nhớ ra cảnh xem mắt lần trước.
Thì ra là Vương Đức Phát, thảo nào Lâm Nguyệt lại nói có mâu thuẫn với bà ta.
Mặc dù hai người không nói rõ, nhưng người nhà họ Lâm lại nhìn ra được nhiều thứ từ sắc mặt của hai người.
Hiển nhiên, giữa Lâm Nguyệt và Hạ Mộng Dao với chủ tịch vương từng có chuyện gì đó không vui vẻ.
Có sự không vui vẻ này Hạ Mộng Dao đi tìm chủ tịch Vương đương nhiên cũng là toi cong.
“Vậy đi thôi”, Tạ Vân Phương và Lâm Hựu không kiềm được hơi thất vọng, lúc này họ thậm chí còn hơi trách Lâm Nguyệt, nếu Lâm Nguyệt không lắm điều thì họ vẫn có thể thấy Hạ Mộng Dao bẽ mặt, nhưng Lâm Nguyệt lại cứ nhắc nhở một câu.
“Khoan đã”, đúng lúc mọi người định đi thì một giọng nói khiến tất cả mọi người ngạc nhiên vô cùng lại vang lên.
“Để cháu đi nói vậy”.
Trần Phong đứng ra với vẻ mặt bình tĩnh.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Anh đi?”, Lâm Hựu cau chặt mày hơn: “Anh rể, anh đi được sao? Anh quen chủ tịch Vương?”.
“Từng có duyên một lần gặp gỡ”, Trần Phong hờ hững nói, lần trước ở Hộp đêm Hồng Diệp, anh đúng là từng gặp Vương Đức Phát, thậm chí còn khiến Vương Đức Phát bẽ mặt trước mặt mấy người.
“Duyên một lần gặp gỡ? Duyên một lần gặp gỡ thì người ta sẽ nghe cậu chắc?”, Tạ Vân Phương khinh thường hừ một tiếng, với Trần Phong, từ lúc vào cửa bà ta đã không nhìn thẳng, nhưng không ngờ bây giờ Trần Phong lại nhảy ra lúc này.
Hơn nữa vừa nhảy ra đã nói ra lời hoang đường như vậy.
“Đúng đó, anh rể, chủ tịch Vương là đại gia tài sản bạc tỉ, người có duyên một lần gặp gỡ với người ta nhiều lắm, nhưng không phải ai cũng có thể khiến người ta nhớ mặt đâu”, Lâm Hựu thản nhiên nói, lời này của cậu ta ngoài mặt thì có vẻ đang khuyên Trần Phong đừng tự khiến mình khó chịu, thực tế là đang mỉa mai Trần Phong không biết tự lượng sức.
“Sao cậu biết ông ta sẽ không nhớ tôi?”.
Trần Phong thản nhiên cười, cái khác anh không dám đảm bảo, chứ về việc ấn tượng của Vương Đức Phát với anh thì anh lại có thể đảm bảo chắc chắn, Vương Đức Phúc tất nhiên còn nhớ anh, hơn nữa còn mong gặp lại anh ấy chứ.
“Mộng Dao, đây là chàng trai Vệ Quốc chọn cho cháu?”, lúc này, Lâm Tiêu Hiền nheo mắt nói, thực ra từ lần đầu thấy Trần Phong, ông đã chú ý Trần Phong, nhưng tiếc là Trần Phong lại cứ như một người tàng hình, cảm giác tồn tại cực thấp, từ lúc anh vào cửa nhà họ Lâm đến giờ, ông vẫn luôn quan sát Trần Phong, nhưng lại vẫn luôn không quan sát ra cái gì.
Đến tận bây giờ, Trần Phong mới đột nhiên ra mặt.
“Ông ngoại, cháu là Trần Phong”.
Không đợi Hạ Mộng Dao giới thiệu, Trần Phong đã chủ động cười đứng ra, anh hơi khom người, lễ phép nói: “Cháu rể Trần Phong, chúc ông ngoại phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn”.
“Lời chúc của cháu, ông nhận rồi”, Lâm Tiêu Hiền gật gù, sau đó lại nói: “Cháu nói cháu muốn lấy một hội trường từ trong tay Vương Đức Phát, cháu chắc chắn bao nhiêu phần trăm?”.