“Như thế không tốt đâu…”, Bành Trạch Lâm cố ra vẻ khó xử, trong lòng thì lại vui như nở hoa, phải nói là, mấy cán sự phổ thông này vẫn rất nể mặt ông ta.
Theo trình tự thì dù Bành Diễm Phương có là em ruột ông ta cũng phải kiểm tra người.
Nhưng bây giờ, mấy cán sự này rõ ràng là định nể mặt ông ta.
“Ha, ha, anh Bành, người mình cả mà, có gì đâu mà không tốt”, cán sự đứng đầu cười nói, gia quyến như Bành Diễm Phương, lúc trước đã vào mấy đợt rồi, mấy đợt người này họ đều không lục soát ai cả.
Mặc dù trong đó có phần nể mặt, nhưng hơn hết cả là họ tin những người đi vào không thể có vấn đề.
Vì chỉ cần những người này có vấn đề thì người chịu trách nhiệm đầu tiên chắc chắn là người dẫn họ vào, chứ không phải người thẩm tra như họ.
“Vậy được, chúng ta vào thôi”.
Bành Trạch Lâm nhìn mấy người Bành Diễm Phương một cái, sau đó, mấy người theo Bành Trạch Lâm vào khu biệt thự.
Trong khu biệt thự lúc này cực kì náo nhiệt.
Từ bảy, tám hôm trước, Hiệp hội thương nhân Trung Hải và Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đã đầu tư dựng võ đài tạm thời.
Võ đài tạm thời cao khoảng hai mét, sàn chờ xung quanh khác đều là 20 mét.
Cộng lại tổng là diện tích bốn trăm mét vuông.
Võ đài dùng cho võ sĩ đấu đương nhiên khác với võ đài bình thường.
Nền võ đài tạm thời này được đúc bằng sắt thép thật.
Đương nhiên, không phải là cả mảng sắt thép, mà là cả trăm miếng sắt thép được cắt chỉnh tề ghép lại.
Nhưng dù như vậy thì lúc đầu chế tạo cái võ đài này cũng đã tốn rất nhiều tiền của hai hiệp hội thương nhân.
Tính sơ thì cũng phải hai mươi triệu.
Với khả năng kinh tế hùng hậu của hai hiệp hội thương nhân, có võ đài tạm thời, thì khán đài tạm thời đương nhiên cũng không thể thiếu.
So với võ đài tạm thời thì việc lắp đặt khán đài tạm thời hiển nhiên là sơ sài hơn.
Nhưng sự sơ sài này cũng chỉ là tương đối.
Dù sao hôm nay sẽ có nhiều võ sĩ tới như vậy, nếu khán đài dựng sơ sài quá thì hai hiệp hội thương nhân ít nhiều gì cũng không được đẹp mặt lắm.
Lúc này, võ sĩ của bốn nhà của Hiệp hội thương nhân Trung Hải đã tập trung với nhau.
Trần Phong cũng gặp được Uông Hải Dương.
Đây là một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, phong thái giàu sang phú quý.
Bên mặt trái của ông ta có một vết sẹo do đao cắt dài như cái thước, mỗi khi ông ta nở nụ cười thì vết sẹo lại nhăn nheo theo nụ cười của ông ta, tạo cho người ta cảm giác dữ tợn.
“Anh Uông, hôm qua chơi đã đời chứ?”, thấy Uông Hải Dương, Sở Dật Phi chủ động tiến lên chào hỏi, mặc dù địa vị của anh ta và Uông Hải Dương không chênh nhau lắm, nhưng xét vai vế thì Uông Hải Dương lại cao hơn anh ta chút, nên về tình về lí anh ta đều phải gọi Uông Hải Dương một tiếng anh.
“Ha, ha, tối qua chú em không đi với tôi, sao tôi có thể đã đời được?”, nụ cười của Uông Hải Dương rất thô kệch, tạo cho người ta một cảm giác là con người hào phóng.
“Rất xin lỗi, anh Uông, tối qua bọn tôi đến hơi muộn”, Sở Dật Phi cười gượng nói.
Uông Hải Dương xua tay: “Không sao, đợi xong trận đấu cược lần này, chúng ta lại tụ tập với nhau”.
Vừa nói xong, Uông Hải Dương lại chuyển mắt qua Trương Thiên Dụ ở phía sau Sở Dật Phi: “Đúng rồi, đây là Trương thiên sư trò cưng của lão thiên sư đúng không?”.
“Đúng vậy”, không đợi Sở Dật Phi giới thiệu, Trương Thiên Dụ đã chủ động mỉm cười đứng ra.
“Trương thiên sư đúng là nhân tài, lão thiên sư sau này có người kế nghiệp rồi”, Uông Hải Dương không hề tiếc lời khen ngợi.
“Anh Uông quá lời rồi”, Trương Thiên Dụ thì bày vẻ mặt hờ hững.
“Đúng rồi, hai người này…”, Uông Hải Dương lại nhìn Dương Hiển Minh và Hồ Khải Tinh.
“Hình Ý Môn, Hồ Khải Tinh”.
“Bát Quái Tông, Dương Hiển Minh”.
Hai người tự báo tên mình, thái độ với Uông Hải Dương không gần không xa. dù sao họ cũng là người nhà họ Sở mời tới, nếu tỏ ra quá thân thiết với Uông Hải Dương thì khó trách việc khiến Sở Dật Phi khó chịu trong lòng.
Mặc dù thái độ của hai người không mặn không nhạt, nhưng Uông Hải Dương lại vẫn tỏ vẻ nhiệt tình, sau khi khen ngợi hai người mấy câu, thì Uông Hải Dương lại cười khà khà nhìn Trần Phong: “Đây là anh hùng cứu mạng Thanh Từ lúc trước đúng không?”.
“Đúng vậy”, Trần Phong cười khẽ, cảm giác mà Uông Hải Dương này tạo cho anh là trong thô lỗ có tỉ mỉ, trông có vẻ tùy tiện thực ra trong lòng lại rất tinh tế.
Ví dụ như cái câu từng cứu mạng Thanh Từ lúc này, ngoài mặt thì nói ra để nói ra thân phận của anh, thực tế, lời này lại là nói cho mấy người Trương Thiên Dụ nghe, còn về việc tại sao nói cho mấy người Trương Thiên Dụ nghe thì Trần Phong cũng không hiểu.
Như Trần Phong đoán, sau khi Uông Hải Dương nói xong câu này thì sắc mặt ba người Trương Thiên Dụ, Hồ Khải Tinh và Dương Hiển Minh đồng thời thay đổi, Trần Phong thế mà từng cứu mạng Sở Thanh Từ? Tại sao ngày trước họ không biết?
“Nghe Dật Phi nói, cậu và Thanh Từ đã kết thành mối duyên lành?”, Uông Hải Dương lại cười khà khà nói.
Lời này vừa nói ra khỏi miệng thì sắc mặt ba người Trương Thiên Dụ lại lần nữa thay đổi.
Đặc biệt là Trương Thiên Dụ, sắc mặt anh ta thay đổi rõ ràng nhất, thậm chí có dấu hiệu hơi mất kiểm soát.
Trần Phong thở dài trong lòng, giờ anh coi như hiểu tại sao Uông Hải Dương này lại nói hai câu này rồi, mục đích rất đơn giản, chính là khiến Trương Thiên Dụ và anh đối dịch nhau.
Uông Hải Dương có vẻ đã nhận ra việc Trương Thiên Dụ thích Sở Thanh Từ, ông ta nói vậy, Trương Thiên Dụ tất nhiên sẽ có địch ý với bạn trai tin đồn của Sở Thanh Từ là anh.
“Ha, ha, anh Uông, anh lại nói đùa rồi, mấy hôm trước chẳng phải tôi đã nói, mối duyên lành của Thanh Từ và Trần Phong chỉ là diễn kịch sao? Có phải anh không biết đâu, người của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy để ý chúng ta kĩ lắm, nếu chúng ta mời võ sĩ không hề có liên quan gì tới chúng ta tham gia trận đấu thì Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy chắc chắn sẽ lấy việc này ra để nói”.
Dường như nhận ra Uông Hải Dương nhắm vào Trần Phong, Sở Dật Phi cười đứng ra giải vây:
– Cho nên tôi mới tung tin Thanh Từ và cậu ấy đã kết mối duyên lành để tiện cho Trần Phong tham gia trận đấu.
– Ha, ha, thì ra nhân duyên của cô nhóc Thanh Từ và chú em Trần là giả, nói vậy thì là tôi nghĩ nhiều rồi.
Uông Hải Dương đầu tiên là cười ha ha, sau đó ông ta đột nhiên đổi giọng: “Nhưng mà nhân duyên giả cũng có thể thành thật, nếu chú em Trần có ý với cô nhóc Thanh Từ vậy trận đấu lần này chính là cơ hội rất tốt để ôm người đẹp về rồi”.
“Anh Uông nói đúng, nhưng mà, việc giữa tôi và Thanh Từ, chúng tôi sẽ tự giải quyết, không phiền anh Uông phải quan tâm”, Trần Phong hờ hững nói, việc đến nước này anh đã có thể xác định trăm phần trăm, Uông Hải Dương có địch ý với anh, hơn nữa còn không hề nông.
Nếu không thì, ông ta cũng sẽ không năm lần bảy lượt quăng sạn vào mắt Trương Thiên Dụ.
“Ha, ha, tự giải quyết tốt, tự giải quyết thì tốt, người trẻ tuổi các cậu đều có suy nghĩ riêng, người lớn tuổi như bọn tôi đúng là không nên xen vào linh tinh”, Uông Hải Dương phá lên cười ha ha.
“Anh Uông, mấy người của Kiếm Tông và Võ Đang…”.
Sở Dật Phi đang nói thì đối diện Trần Phong lại có mười mấy nam nữ thanh niên đi tới.