(Ba mươi chín)
Chốc lát, có người mang rượu đến.
Tạ Tây Hoa nhìn cánh cửa khép lại, im lặng không nói gì. Trần Diệp thấp giọng nói: “Từ bao giờ tổng giám đốc phát hiện ra?”
Từ bao giờ ư? Lúc đầu hắn thật sự không nhận ra đối phương, nhưng lúc Trần Diệp bị sốt bất tỉnh, chủ động ôm hắn, hắn mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
Người trong hẻm tối đó dường như mang một tình cảm sâu đậm với hắn. Có rất nhiều người thích Tạ Tây Hoa, nhưng lại không có ai thích hắn một cách cẩn trọng, dè dặt như thế.
Ấn tượng khảm sâu trong tâm trí hắn, khiến hắn bị mê hoặc.
Hắn bỗng dấy lên nghi ngờ về danh tính của người nọ. Hai ngày trước, khi hắn đưa bức ảnh Trần Diệp cho chủ quán bar, hắn có thể thu được một số manh mối từ biểu cảm của ông.
Trần Diệp xem như mình xong đời rồi: “Tổng giám đốc muốn xử trí tôi thế nào?”
Nếu ông nội hắn biết chuyện y dụ dỗ cháu trai ông, y chẳng biết phải giải thích ra sao.
Tạ Tây Hoa mở hộp giấy trong tay ra: “Trần Cẩm, tôi suýt nữa đã không biết tên của cậu, chỉ sau khi tìm được những bức thư trong tủ của ông nội, tôi mới biết cậu là ai.”
Cả đêm hắn không nghỉ ngơi, tuyệt vọng tìm kiếm những ký ức đã bị lãng quên từ lâu, cật lực chắp nối quá khứ của mình từng chút một bằng những lá thư kia. Tạ Tây Hoa càng đọc, tâm tình càng dao động. Hóa ra…có người thích hắn lâu như vậy.
Trần Diệp cúi đầu, đứng dậy: “Ngày mai tôi sẽ từ chức với chủ tịch.”
Tạ Tây Hoa thấp giọng lái vấn đề: “Lúc nhỏ tôi hỏi cậu thích ai, cậu không chịu nói. Hiện tại cậu nói cho tôi biết đi, người trong lòng cậu là ai?”
Trần Diệp im lặng.
Tạ Tây Hoa đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Bốn năm trước, cậu ở trong hẻm tối dụ dỗ tôi, hiện tại thì sao? Muốn trốn tránh trách nhiệm à?”
Trần Diệp hô hấp trở nên gấp gáp: “Bốn năm trước là lỗi của tôi, tổng giám đốc muốn xử lí tôi thế nào cũng được.”
“Tôi nên xử lí cậu thế nào đây?” Tạ Tây Hoa bình tĩnh quay người lại, “…Khi còn nhỏ đã từng thủ dâm chưa?”
Trần Diệp nghiến răng nghiến lợi: “…Đã từng.”
“Lúc đó nghĩ đến ai?”
Trần Diệp cúi đầu không nói gì.
“Hiện tại tôi ở trước mặt cậu, cậu ngồi lên đùi tôi tự làm mình một lần, chuyện của bốn năm trước tôi sẽ quên đi.” Tạ Tây Hoa nói xong lại đỏ mặt, quay người đi, “Không thiệt thòi cho cậu đâu nhỉ?”