12.
Trịnh bộ đầu đồng ý. Chỉ còn lại Triệu Thanh Hà. Ta đã nghĩ ra nhiều lời tuyệt tình, chỉ cần chàng còn đến quấy rầy, ta sẽ nói hết cho chàng nghe. Nhưng chàng lại không xuất hiện nữa.
Ngày Trịnh bộ đầu đến dạm ngõ, ta trốn trong phòng tỏ vẻ thẹn thùng. Nhưng hắn lại đẩy cửa bước vào nói: “Liễu nương tử, có chuyện rồi. Bên ngoài đồn đại Triệu đại nhân đã mạo phạm quý phi trong cung yến Trung thu, giờ bị đ.á.nh gãy tay chân, vứt ra bãi tha ma rồi. Ngay cả Quốc công phủ cũng xoá tên hắn ra khỏi gia phả.”
Ta không biết mình đã chạy ra khỏi nhà như thế nào, chỉ biết khi đến bãi tha ma nhìn thấy chàng bê bết máu, nước mắt mới như vỡ đê mà tuôn rơi. Một người thanh phong lãng nguyệt như vậy, giờ đây lại nằm đó, sống c.h.ế.t không rõ.
Nhưng ta lại không dám tiến lại gần.
Gió lạnh trên đỉnh núi thổi ta tỉnh lại. Đây là người triều đình đã vứt bỏ, nếu ta cứu, chẳng phải sẽ liên lụy đến người nhà sao?
Nhưng muốn rời đi, chân ta cũng không nhấc lên nổi. Ta không thể bỏ mặc chàng nằm đó được.
Đang do dự, có người bên cạnh lên tiếng: “Đại muội tử, ngươi cũng đến thăm Triệu đại nhân sao? Haizz, thật tội nghiệp, một vị quan tốt như vậy, lại bị gán cho tội danh này rồi vứt ra đây.”
Họ là những nông dân mà Triệu Thanh Hà từng giúp đỡ, từ khắp nơi chạy đến, muốn cứu mạng chàng.
Cuối cùng ta cũng nhớ ra, chàng không chỉ là một người tốt, mà còn là một vị quan tốt.
Không còn do dự nữa, ta hòa vào đám đông, cùng họ dựng lều tranh, tìm thầy tìm thuốc, khiêng Triệu Thanh Hà vào trong, băng bó những vết thương trên tay chân.
Ban ngày, ta đều tránh xa, chỉ có ban đêm mới dám vào thăm chàng, nhìn gương mặt an ổn khi chàng đã uống thuốc mê, nhìn tứ chi bị bẻ gãy, xương cốt vặn vẹo của chàng.
Mãi đến khi bằng hữu cũ của chàng cũng đến thăm, chắp tay cảm tạ chúng ta, nói rằng trong cung đã tha cho chàng, từ nay chàng có thể sống như một thường dân, còn để lại chút tiền bạc, lòng ta mới hoàn toàn yên tâm.
Lúc đó Trung thu đã qua hơn một tháng, ta ngày đêm không về nhà, mẹ chồng cũng nhắm mắt làm ngơ cho ta. Ta nghĩ ta nên về nhà dỗ Tiểu Hỉ ngủ, nhưng vừa định đứng dậy, một bàn tay đã nắm lấy ta. Triệu Thanh Hà mở mắt, nhìn ta đầy tủi thân: “Miên Miên, ta mới vừa đỡ hơn một chút, nàng đã muốn đi sao?”
Đôi tay ấy yếu ớt đến mức không còn chút sức lực nào, chỉ cần ta giật mạnh là có thể thoát ra. Nhưng ta biết, ta không thể chạy trốn nữa, không bao giờ có thể chạy trốn nữa.
13.
Ta từ hôn với Trịnh bộ đầu, thuê một căn nhà khác hẻo lánh hơn. Người qua lại ít, Triệu Thanh Hà có thể đi lại nhiều hơn trong sân để hồi phục.
Mẹ chồng hỏi ta: “Con đã chọn hắn rồi sao?”
Ta không trả lời. Ta vẫn không tin rằng một người như chàng, thật sự có thể sống một cuộc đời bình dị bên ta. Nhưng hiện tại, ta không thể yên tâm để chàng một mình ngoài kia.
Ta thử tìm đến Triệu phủ, nhưng Lưu ma ma đột nhiên biến mất. Những người khác nghe đến tên Triệu Thanh Hà đều tỏ vẻ sợ hãi, nói rằng Triệu gia không còn người này nữa.
Ta không nói những điều này cho chàng biết, ta không muốn phá vỡ sự lạc quan của chàng.
Có một vị thần y nghe tiếng lành đồn xa về sự thanh liêm và hoàn cảnh của chàng, đã không ngại đường xa vạn dặm đến kinh thành chữa trị cho chàng. Vị thần y nói rằng tay chân chàng chỉ cần chăm chỉ luyện tập, thì vẫn còn khả năng hồi phục.
Giờ đây, mỗi ngày chàng đều vui vẻ luyện tập tứ chi, cùng Tiểu Viên Tiểu Hỉ nhặt rau, dùng đũa gắp các loại đậu. Đôi tay đã khá hơn nhiều, chỉ là đôi chân bị gãy quá nặng, đi một nén nhang là mồ hôi đã ướt đẫm cả người.
Đôi khi nhìn chàng, ta chợt thấy chàng dường như không còn quá xa vời. Chàng cũng biết đau, cũng nhăn nhó khi nối xương, ánh mắt cũng thoáng hiện nỗi cô đơn khi dạy Tiểu Viên viết chữ, giống như bao người bình thường khác trên thế gian này, có hỉ nộ ái ố.
Nhưng tâm tư của chàng cũng thật nhiều.
Khi chơi với Tiểu Viên Tiểu Hỉ, chàng lại lén hỏi chúng có muốn có cha không. Tiểu Viên thật thà, đáp rằng chúng đã có cha, chỉ là cha đang ngủ dưới đất thôi. Còn Tiểu Hỉ lại lén lút đến nói với ta: “Mẹ, Triệu thúc thúc muốn làm cha chúng con sao? Nếu chân thúc ấy lành lại, Tiểu Hỉ sẽ đồng ý. Tiểu Hỉ thích ánh mắt thúc ấy nhìn mẹ.”
14.
Cuối cùng, chính Chiêu Dương quận chúa đã giúp ta hạ quyết tâm.
Buổi trưa hôm ấy, một chiếc xe ngựa bình thường dừng trước sân, nhưng người bước xuống lại là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần. Nàng vội vã vào nhà, vừa nhìn thấy Triệu Thanh Hà đã rơi lệ: “Thanh Hà ca ca, Chiêu Dương đến thăm huynh đây.”
Thì ra đây chính là người có thể bàn chuyện hôn nhân với chàng.
Ta tự giác tránh vào phòng, nhưng chút chua xót trong lòng khiến ta không nhịn được lại áp tai vào cánh cửa.
“Thanh Hà ca ca, huynh xem, muội mang đến cho huynh nhân sâm, nhung hươu, còn có rất nhiều đồ bổ. Nghe nói giờ thân thể huynh yếu, nhất định phải bồi bổ cho tốt.”
“Huynh có biết không? Thật ra trong triều vẫn luôn có người dâng sớ giúp huynh, biết đâu sau này huynh vẫn có thể làm quan.”
“Cha muội rất tiếc cho chuyện của huynh, ông ấy nói nếu huynh cần giúp đỡ, nhà muội sẽ xuất lực.”
Giọng nói của nữ tử đó cứ tiếp tục, nhưng Triệu Thanh Hà vẫn im lặng. Mãi đến khi nàng ta ngừng lại, Triệu Thanh Hà mới nói: “Quận chúa, ta hiện giờ chỉ là một thường dân, có gì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.”
Lần này, giọng nói của Chiêu Dương quận chúa mang theo chút lạnh lùng: “Ta biết huynh là quân tử, chắc chắn sẽ không cản trở tiền đồ của một nữ nhi yếu đuối như ta. Nhưng nếu không đến đây một chuyến, ta không yên lòng. Thanh Hà ca ca, giờ huynh đã tàn phế, những lời kết thân trước kia chỉ là tin đồn bên ngoài, mong rằng dù ai hỏi đến, huynh cũng trả lời như vậy.”
“Được, Triệu mỗ đã hiểu, cũng chúc quận chúa tiền đồ rộng mở, từ nay núi cao sông dài, không cần gặp lại.”
Tưởng là còn vương vấn tình cũ, hóa ra lại là bỏ đá xuống giếng. Ta sững sờ tại chỗ một lúc lâu, mãi đến khi Triệu Thanh Hà mồ hôi nhễ nhại đẩy cửa ra, vẻ mặt tủi thân nói: “Miên Miên, ta bị ghét bỏ rồi, nàng không an ủi ta sao?”
Nhìn bộ dạng giả vờ đáng thương của chàng, ta bỗng nhiên không còn sợ hãi nữa.
15.
Triệu Thanh Hà không biết, trong lòng ta, chàng từng là thiên thần.
Năm ấy, vào dịp Tết Nguyên Tiêu, phu quân qua đời, nhà chồng nhà mẹ đẻ đều tranh nhau bán ta. Mẹ chồng còn chìm trong đau buồn, không còn sức lo cho ta. Trong khoảnh khắc kinh hoàng ấy, ta đã bỏ trốn.
Ta nghĩ cả đời mình chưa từng biết hạnh phúc là gì. Nghe nói lễ hội đèn lồng trong thành là nơi gia đình đoàn tụ, ai ai cũng vui vẻ, ta bèn đến xem thử. Xem xong, sẽ tìm một nơi sạch sẽ mà ra đi, coi như cuộc đời này đã kết thúc.
Nhưng lễ hội đông nghịt người, chen lấn xô đẩy khiến nhiều người ngã xuống đất. Triệu Thanh Hà tình cờ ở bên cạnh ta, theo bản năng đã bảo vệ ta thật c.h.ặ.t. Chàng ăn mặc sang trọng, nhưng không hề ghét bỏ mà dùng cánh tay vòng lấy ta, dùng giọng nói dịu dàng mà ta chưa từng nghe thấy để an ủi:
“Cô nương, đừng sợ, người của nha môn sẽ đến ngay thôi. Qua kiếp nạn hôm nay, sau này nhất định sẽ bình an thuận lợi.”
Câu nói “bình an thuận lợi” ấy đã cho ta dũng khí đầu tiên để sống tiếp. Rồi mẹ chồng cho ta dũng khí thứ hai, Tiểu Viên Tiểu Hỉ cho ta dũng khí thứ ba. Cứ như vậy, dần dần, cuộc đời ta thật sự có thêm hương vị.
Khi ấy, ta nghĩ chúng ta cách biệt như mây với bùn, cả đời này có lẽ chỉ gặp nhau lần đó. Nhưng ông trời lại trêu đùa ta một vố lớn, sáu năm sau, ta gặp lại chàng trong ngục tối.
Mỗi khoảnh khắc gặp lại, ta đều cầu xin ông trời, xin hãy để chàng sống sót.
Chàng không chỉ sống sót, mà còn ngày càng hiện diện nhiều hơn trong cuộc sống của ta.
Càng đến gần, ta càng sợ hãi. Ta luôn cảm thấy họ đều là người trên trời, so với những người bên cạnh Triệu Thanh Hà, về dung mạo, về gia thế, ta đều không sánh bằng. Nếu ta thật sự đồng ý, lỡ như một ngày nào đó chàng phát hiện ta chẳng có gì, ta biết phải làm sao?
Nhưng vừa rồi, ta đã hiểu ra. Hành động của vị Chiêu Dương quận chúa kia không sai, người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng nếu là ta, cũng giống như ta sẽ không bỏ rơi mẹ chồng và Tiểu Viên Tiểu Hỉ, nếu ta đã chọn Triệu Thanh Hà, thì sẽ không dễ dàng từ bỏ chàng rồi còn đến làm nhục chàng như vậy.
Ta nghĩ ta và Triệu Thanh Hà đều là người tốt. Nếu vậy, chàng yêu ta là vì chàng có mắt nhìn người, là chuyện đương nhiên, là ta xứng đáng, là căn bản không cần phải sợ hãi tương lai.
Nhón chân lên, ta hôn chàng một cái: “Triệu Thanh Hà, ta muốn gả, chàng có cưới không?”