Trong khoảnh khắc đó, Tống Quy nổi lên ý định giết người.
Đòi anh chỉnh sửa bức thư này, đúng là sỉ nhục Bắc Thần phái, anh thà chết cũng không để môn phái bị nhục nhã như vậy.
Lạc trưởng lão vì cứu vớt thế gian mà ngồi trong cửa tử suốt hai trăm năm, há có thể để người khác sỉ nhục?
Tống Quy ngước mắt lên, thấy Đoan Mộc Vô Cầu ngồi trên ghế tre, sát khí lan tỏa, khuôn mặt cương nghị chỉ cần biểu lộ chút cảm xúc cũng toát lên vẻ khát máu tàn nhẫn.
Dưới ánh mắt đầy chờ (đe) mong (doạ) của Đoan Mộc Vô Cầu, Tống Quy nhục nhã cúi đầu, khẽ hỏi: “Tôn thượng, bức bái thiếp này có phải thiếu một chữ không?”
Ngón tay anh chỉ vào sau chữ “muốn,” ngụ ý Đoan Mộc Vô Cầu thêm một chữ vào.
Là “muốn giết Lạc Nhàn Vân” hay “muốn gặp Lạc Nhàn Vân” đây?
Không ngờ Đoan Mộc Vô Cầu cũng băn khoăn về chữ đó lâu lắm rồi.
Đoan Mộc Vô Cầu cân nhắc cả buổi, nhận thấy viết thế nào cũng không đúng.
Ban đầu hắn viết “Gọi Lạc Nhàn Vân đến gặp bản tôn”. Nhưng nghĩ lại, Lạc Nhàn Vân là người mà Hệ thống Diệt thế kiêng dè, cũng là người hắn cần nhờ vả, gọi Lạc Nhàn Vân đến gặp hắn thực sự có phần không lễ phép.
Dù Đoan Mộc Vô Cầu chưa từng học qua lễ nghi, nhưng hắn nghĩ nếu người khác nói với hắn như vậy, hắn nhất định không nghe theo.
Vậy đổi thành “Bản tôn muốn gặp Lạc Nhàn Vân” thì sao?
Cũng không đúng.
Đoan Mộc Vô Cầu không chỉ muốn gặp Lạc Nhàn Vân, hắn còn mong Lạc Nhàn Vân giúp hắn phân tích nguyên nhân tồn tại của tâm ma, chữa trị tâm ma cho hắn.
Dù không hiểu rõ việc trừ khử tâm ma, Đoan Mộc Vô Cầu cũng biết đây là quá trình điều trị hai chiều. Chữa trị không thể chỉ gặp một lần là xong, có thể phải ở cùng nhau một thời gian dài.
Đi đi lại lại, không phải sẽ mất hai ba năm sao?
Nghĩ đến việc phải vất vả hai ba năm, Đoan Mộc Vô Cầu thấy buồn. Nhưng so với việc phải rèn luyện ở Lạc Tiêu Cốc mười năm, thì như vậy đã tốt hơn nhiều rồi.
Những nỗi niềm này Đoan Mộc Vô Cầu không thể viết trong thư, chỉ có thể cho Lạc Nhàn Vân, người sẽ là thầy thuốc của hắn biết, chứ không thể cho người khác biết.
Suy nghĩ lâu lắm, cả đống lời lẽ cuối cùng chỉ gói gọn trong sáu chữ “Bản tôn muốn Lạc Nhàn Vân”.
Ngắn gọn súc tích, từ ngữ trung tính, không thấp hèn cũng không cao ngạo, rất hoàn hảo.
Thế là Đoan Mộc Vô Cầu đáp: “Không thiếu chữ nào, đây chính là ý của bản tôn.”
Tống Quy lại siết chặt nắm tay.
Anh cười gượng hỏi: “Tôn thượng, muốn sống hay chết?”
“Đương nhiên là sống”, Đoan Mộc Vô Cầu chỉ vào cuối bức thư, “Nếu là chết, thì phía sau đã có chữ “thi thể”.”
Muốn Lạc trưởng lão sống để làm gì? Sỉ nhục, giam cầm, hành hạ, ép Lạc trưởng lão ra lệnh cho Bắc Thần phái? Đổ trách nhiệm cho Bắc Thần phái trong cuộc chiến chính tà?
Tống Quy nghĩ mình đã đoán ra ý định của Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu bề ngoài có vẻ thô lỗ, hành động không suy nghĩ, thực ra mỗi bước đều ẩn chứa toan tính.
Bề ngoài hắn thống nhất Ma đạo, kiềm chế Ma tu, tạo ra vẻ muốn hòa giải với Chính đạo.
Hắn gửi bái thiếp này bày tỏ lòng kính trọng với Bắc Thần phái, nhưng thật ra lại chọc giận Bắc Thần phái. Sau đó sẽ nói rằng hắn đã lịch sự yêu cầu gặp Lạc trưởng lão, nhưng bị Bắc Thần phái tấn công, buộc phải tự vệ. Cuộc chiến chính tà là do Bắc Thần phái khơi mào, còn hắn, Đoan Mộc Vô Cầu, hoàn toàn vô tội.
Chỉ một chiêu này đã có thể khiến các môn phái Chính đạo khác trách móc Bắc Thần phái. Chính đạo khó lòng đoàn kết, Ma đạo có thể nhân cơ hội xâm nhập.
Tâm cơ của Ma đạo thật tàn ác.
Tống Quy đã ẩn náu trong Ma Đạo nhiều năm, suy nghĩ sâu sắc, nhanh chóng “nhìn thấu” ý đồ của Đoan Mộc Vô Cầu.
Anh không thể đánh bại Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng anh có thể phá hỏng kế hoạch của hắn.
Tống Quy cung kính trả lại bức thư cho Đoan Mộc Vô Cầu, cúi đầu nói: “Tôn thượng, bức thư như vậy sẽ không gặp được Lạc Nhàn Vân.”
“Tại sao?” Đoan Mộc Vô Cầu khiêm tốn hỏi.
Tống Quy nói: “Lạc Nhàn Vân đã bị thương nặng từ hai trăm năm trước, luôn bế quan dưỡng thương tại Lăng Đô Phong, hai trăm năm nay không màng thế sự. Trừ khi trời đất sụp đổ, núi sông đảo lộn, nước biển chảy ngược thì Lạc Nhàn Vân mới ra ngoài.”
Đoan Mộc Vô Cầu kinh ngạc.
Hai trăm năm! Nghỉ ngơi suốt hai trăm năm là khái niệm gì?
Khoảng thời gian dài như vậy không phải là thứ mà một tu sĩ mới chín mươi tuổi như hắn có thể hiểu được.
Chỉ vì trọng thương mà có thể nghỉ ngơi hai trăm năm? Bắc Thần phái đúng là tốt thật!
Trong Ma đạo không hề có khái niệm trọng thương mà được nghỉ ngơi.
Đoan Mộc Vô Cầu từ nhỏ đến lớn đều được dạy rằng: “Ngươi đã trọng thương không thể chữa trị, có thể chết rồi; ngươi sắp chết, còn chút sức lực sao không tạo ra những giá trị cuối cùng?”
Lúc này hắn thậm chí muốn mắng chửi Tống Quy.
“Bắc Thần phái đối xử với đệ tử tốt như vậy, ngươi lại phản bội Bắc Thần phái, đầu quân cho Ma đạo là đống bùn nhơ này?”
Câu nói này cứ quay mòng mòng trong đầu Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói ra.
Dù sao Tống Quy cũng là đệ tử Đào Nguyên Tông, dù Đào Nguyên Tông có là đống bùn nhơ thật, Đoan Mộc Vô Cầu cũng không thể tự nói ra.
Nói vậy thì chẳng phải hắn cũng là đống bùn nhơ à?
“Vậy làm cách nào bản tôn mới gặp được Lạc Nhàn Vân?” Đoan Mộc Vô Cầu nuốt mấy chữ “để giúp đỡ” vào bụng, giữ lại phong thái uy nghiêm của Ma Tôn.
Tống Quy nói: “Đe dọa. Đến Bắc Thần phái gõ vang chuông Tỉnh Thế, nói với Bắc Thần phái nếu không giao Lạc Nhàn Vân ra, Tẩu Uyên Tông sẽ tấn công Bắc Thần phái, ép Lạc Nhàn Vân rời núi.”
Chuông Tỉnh Thế là pháp bảo trấn núi của Bắc Thần phái, cần một cao thủ Pháp Thân dồn toàn bộ chân nguyên mới có thể gõ vang.
Chuông Tỉnh Thế vừa vang sẽ hút linh khí của dãy núi để dựng lên đại trận bảo vệ sơn môn, trừ Đại La Kim Tiên, ai cũng không thể phá trận.
Bắc Thần phái đã hoạt động hàng vạn năm, nhưng chuông Tỉnh Thế chỉ vang lên hai lần.
Lần đầu tiên là bảy ngàn năm trước. Khi đó nhân gian loạn lạc, chiến tranh triền miên. Ăn thịt đồng loại, vua chúa tàn ác biến nhân dân thành nô lệ, dùng người sống làm vật tế, nuôi dưỡng vô số Ma tu khiến giới tu chân bị Ma đạo xâm lấn, Bắc Thần phái bị Ma tu vây công, suýt bị diệt môn. Nhờ có chuông Tỉnh Thế dựng trận bảo vệ sơn môn, mới chống đỡ được đại kiếp ấy.
Lần thứ hai là hai trăm năm trước. Khi đó bầu trời vỡ nát, đất rung núi chuyển, dãy núi của Bắc Thần phái từ trung tâm nứt ra một khe lớn, địa hỏa phun trào, đệ tử bình thường chạm vào liền tan thành tro bụi. Cũng nhờ chuông Tỉnh Thế mở trận pháp, giữ vững dãy núi trong cơn đại họa thiên địa, bảo vệ sinh linh trong phạm vi ngàn dặm.
Chuông Tỉnh Thế là bí mật của Bắc Thần phái, ngoại trừ đệ tử cốt lõi của môn phái, người ngoài chỉ biết đó là một chiếc chuông lớn đặt ở chân núi mà không thể gõ vang.
Chỉ có tâm pháp của Bắc Thần phái mới có thể gõ vang chuông Tỉnh Thế.
Tống Quy định hy sinh toàn bộ công lực của mình để gõ chuông Tỉnh Thế, mở ra trận pháp bảo vệ sơn môn, tiêu diệt ngôi sao ma diệt thế.
Anh quỳ một gối xuống, hai tay chắp lại, nói với Đoan Mộc Vô Cầu: “Thuộc hạ nguyện vì tôn thượng mà gõ vang chuông Tỉnh Thế.”
Không ngờ Đoan Mộc Vô Cầu lại nhìn anh với vẻ mặt khó xử.
Lại thêm một kẻ muốn khơi mào đại chiến chính tà.
Tống Quy không giống Tiêu Hoành Trụ. Tiêu Hoành Trụ muốn ép Đoan Mộc Vô Cầu làm việc còn mình thì ngồi hưởng thành quả, nên Đoan Mộc Vô Cầu có lý do ném hắn vào địa hỏa để hắn tự làm những gì mình muốn.
Tống Quy thì lại tự nguyện xông pha, tự mình gõ chuông Tỉnh Thế, Đoan Mộc Vô Cầu có đem đầu anh đi đập chuông thì với Tống Quy cũng không phải là trừng phạt, mà là phần thưởng.
Đoan Mộc Vô Cầu không có ý định thưởng cho những kẻ ép hắn làm việc.
Rốt cuộc thì trừng phạt thế nào mới đúng đây?
Đoan Mộc Vô Cầu xoa cằm nhìn Tống Quy, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng tuyệt diệu.
Hắn vo tròn bức thư viết trước đó, rồi “xoẹt xoẹt” viết một bức thư mới, dùng sáp niêm phong lại, hỏi Tống Quy về chú ngữ truyền tin.
Linh khí bao phủ bức thư, biến nó thành một con chim, bay vút về phía Bắc Thần phái.
Tống Quy không biết hắn viết gì, thăm dò hỏi: “Tôn thượng muốn trước lễ sau binh?”
(*) Tiên lễ hậu binh là trước thì dùng lễ nghĩa, sau thì mới dùng tới quân đội. Ý nói trước hết dùng đường lối ngoại giao để giải quyết việc tranh chấp giữa đôi bên, nếu không kết quả thì mới dùng tới sức mạnh để giải quyết.
Đoan Mộc Vô Cầu chỉ ậm ừ đầy thâm thúy, không trả lời.
Hắn không bảo Tống Quy rời đi, Tống Quy đành đứng trong phòng chờ đợi mệnh lệnh.
Một canh giờ sau Đoan Mộc Vô Cầu bảo: “Tính ra bức thư đó cũng đã đến Bắc Thần phái rồi.”
Tống Quy đáp: “Đúng là đã đến rồi.”
“Vậy chúng ta cũng xuất phát thôi.” Đoan Mộc Vô Cầu đứng dậy.
Hắn túm lấy cổ Tống Quy, một luồng chân khí mạnh mẽ đẩy vào cơ thể Tống Quy, phong tỏa toàn bộ công lực của anh.
Tống Quy sợ hãi tột độ, nghĩ rằng mình đã bị lộ thân phận, hoảng hốt nói: “Tôn thượng, ngài làm gì vậy…?”
Đoan Mộc Vô Cầu dùng chân khí phong tỏa miệng mũi của Tống Quy, túm anh bay thẳng về phía Bắc Thần phái.
Hắn bay nhanh hơn cả chú ngữ truyền tin, chưa đến một nén nhang đã vượt qua ba nghìn dặm, đến trước cổng Bắc Thần phái.
Đoan Mộc Vô Cầu đứng trước chuông Tỉnh Thế khổng lồ, lớn tiếng nói: “Bản tôn là Đoan Mộc Vô Cầu, chưởng môn Bắc Thần phái có chấp thuận điều kiện của bản tôn không?”
Chân khí mang theo tiếng nói vang vọng khắp Bắc Thần phái, truyền đến tận Lăng Đô Phong.
Lạc Nhàn Vân, người đã bế quan nhiều năm lần đầu nghe thấy tiếng từ bên ngoài, từ từ mở mắt.
Lạc Nhàn Vân đã lâu không quan tâm đến thế sự, không biết bên ngoài đã trải qua bao nhiêu thời gian.
Y nhìn lên bầu trời đầy sao, tính toán một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Hai trăm năm đã qua.”
Trên bầu trời có một ngôi sao tỏa ra ánh sáng đỏ rực đầy hủy diệt, ngôi sao ma diệt thế đã xuất hiện.
Lạc Nhàn Vân tính toán nhiều lần, kết quả đều cho thấy đại kiếp sắp đến.
Dù y làm gì, kiếp nạn vẫn sẽ đến đúng hẹn.
“Thật sự không có cách nào giải quyết ư?” Lạc Nhàn Vân lộ rõ vẻ u sầu.
Y bước ra khỏi động phủ, cúi đầu lạy ba lần về phía đỉnh núi cao phía Bắc. Nơi đó là nơi tiên tổ của Bắc Thần phái thăng thiên, tên Tọa Hóa Phong.
Tọa Hóa Phong đã trải qua vô số lần Thiên kiếp, mang theo một chút khí hỗn độn, có thể nhìn thấu thiên cơ, để lại chút sinh cơ cho thế gian.
“Lạc Nhàn Vân chỉ là một người phàm nhỏ bé, chết cũng không đáng tiếc, chỉ xin tiên tổ chỉ dạy, truyền cho đệ tử cách phá giải.” Lạc Nhàn Vân khẩn cầu.
Sương mù từ Tọa Hóa Phong bay tới, quấn quanh Lạc Nhàn Vân.
Y cảm thấy như có thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể mình.
Trong đầu y vang lên một tiếng “Ting, đang tải”, sau đó không còn âm thanh nào nữa, như thể âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Dường như tiên tổ đã truyền đạt điều gì đó, nhưng y vẫn chưa cảm nhận được.
Lạc Nhàn Vân đợi một lúc cũng không thấy thêm gì.
Y tận dụng thời gian chờ đợi, kích hoạt pháp bảo “Quan Vân Kính” trước mặt. Một đám mây hóa thành gương nước, hiển thị tình hình hiện tại của Bắc Thần phái.
Đã hai trăm năm không hỏi han mọi điều, không biết Bắc Thần phái đã thay đổi ra sao.
Quan Vân Kính lần lượt hiện ra phong cảnh của Bắc Thần phái.
Bắc Thần phái không thay đổi nhiều, Lạc Nhàn Vân chỉ nhìn lướt qua.
Y bất chợt dừng lại ở một hình ảnh.
Trong hình, Đoan Mộc Vô Cầu dùng dây lưng của Tống Quy buộc anh thành một cái nơ bướm, nói với chưởng môn Bắc Thần phái mặt mày tái xanh: “Như bản tôn đã nói trong thư, giao trả Tống Quy, đệ tử bỏ đạo của Bắc Thần phái để tỏ lòng kính trọng với Bắc Thần phái.”
“Bản tôn đã thể hiện thành ý, Bắc Thần phái có thể đáp ứng nguyện vọng của bản tôn, cho bản tôn gặp Lạc Nhàn Vân một lần không?”
Tống Quy: “……”
Chưởng môn Bắc Thần phái: “……”
Không biết đây là khiêu khích hay thực sự có ý tứ lễ phép.
Nếu Đoan Mộc Vô Cầu không nhận ra thân phận của Tống Quy mà trả lại đệ tử bỏ đạo, thì đúng là cho Bắc Thần phái thể diện.
Nếu hắn đã nhận ra thân phận của Tống Quy, thì đây là chiến thư!
Đoan Mộc Vô Cầu không biết suy nghĩ của người khác, đứng đó với tay chắp sau lưng, trong lòng đầy lời khen ngợi cho bản thân.
Trả Tống Quy về Bắc Thần phái, vừa trừng phạt Tống Quy lại khiến Bắc Thần phái nợ hắn một ân tình, thế là có thể không cần khúm núm mà nhờ Lạc Nhàn Vân giúp đỡ trừ khử tâm ma.
“Bản tôn thật thông minh.” Đoan Mộc Vô Cầu lại tự khen mình.