Ngôn từ có sức mạnh.
Đoan Mộc Vô Cầu càng nói càng tự tin, sự ngượng ngùng dần tan biến.
“Bản tôn không liếm đĩa đã là rất đường hoàng rồi!” Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ thầm.
Hắn từ từ nhìn xuống chiếc bàn đá nhỏ, lạnh lùng nhìn hộp đựng thức ăn và cái đĩa như thể đang nhìn một người chết.
“Hắn không định đập nát đĩa chứ?” Lạc Nhàn Vân không khỏi nghĩ thế.
Kết hợp với những lời Đoan Mộc Vô Cầu vừa nói, Lạc Nhàn Vân nghĩ khả năng cao là hắn sẽ phá hủy hộp thức ăn và đĩa thành tro bụi.
Để diệt khẩu.
Lạc Nhàn Vân không phải người lãng phí, vốn đang định ngăn Đoan Mộc Vô Cầu.
Nhưng thấy ánh mắt hung ác của Đoan Mộc Vô Cầu, y quyết định khoanh tay đứng nhìn, không cố gắng cứu mấy cái đĩa vô tội nữa.
Chỉ thấy Đoan Mộc Vô Cầu duỗi một ngón tay, một luồng chân nguyên ngưng tụ ở đầu ngón tay.
Lạc Nhàn Vân lặng lẽ nhắm mắt, mặc niệm cho những chiếc đĩa vô tội kia.
Một dòng nước từ đầu ngón tay Đoan Mộc Vô Cầu chảy vào hộp đựng thức ăn. Nước chảy qua, đĩa sạch bóng, không còn chút vụn.
Đoan Mộc Vô Cầu lạnh lùng thu lại ánh mắt, thầm mừng rỡ.
“Chỉ cần không nhìn thấy vụn bánh, bản tôn sẽ không bị cám dỗ liếm đĩa!”
“Bắc Thần phái dùng thủ đoạn trẻ con này cám dỗ bản tôn, khiến bản tôn sinh tâm ma, đúng là có dã tâm xấu xa!”
“Bản tôn kiên cường chống lại cám dỗ, quả là ý chí kiên định!”
Sau khi tự khen ba câu, tâm trạng Đoan Mộc Vô Cầu tốt lên nhiều.
Lúc nãy ăn bánh, “tâm ma tốt” của Đoan Mộc Vô Cầu phát tác.
Hắn đã ăn hết mấy hộp thức ăn, ngồi trên ghế đá thưởng thức vị ngọt ngào vừa rồi.
Không ngờ vụn bánh trên đĩa lại biến thành từng con heo nhỏ trắng mập thơm phức nói với hắn: “Nếu với ngươi mọi thứ đều hóa hư không, thì sao không dám mở mắt nhìn ta?”
(*) 四大皆空 (tứ đại giai không) là một quan niệm trong Phật giáo. Đại ý là khuyên người ta sống một đời an nhiên, xem tất cả mọi thứ từ danh lợi tài sắc như cát bụi. Các bạn có thể tìm đọc thêm với keyword “tứ đại giai không”.
Đoan Mộc Vô Cầu sao chịu nổi sự khiêu khích này, tất nhiên sẽ nhìn thẳng vào đĩa.
Heo nhỏ lắc lư thân mình thơm ngon, tiếp tục nói: “Ta cá là ngươi không dám ăn ta.”
“Ăn thì ăn! Bản tôn sợ gì chứ?!”
Đoan Mộc đập bàn quát đĩa.
Dù biết đây là tâm ma, hắn cũng phải theo ý tâm ma!
Vì vậy khi Lạc Nhàn Vân ra ngoài thì thấy cảnh Đoan Mộc Vô Cầu ăn sạch đĩa.
Giờ đĩa đã sạch, Đoan Mộc Vô Cầu tự tay rửa sạch bánh heo cắt đứt tâm ma, tâm trạng hắn ổn định lại, trí tuệ cũng trở lại.
“Lạc Nhàn Vân, thương thế của ngươi thế nào?” Đoan Mộc Vô Cầu nhớ ra liền hỏi.
Lạc Nhàn Vân nhất thời khó theo kịp suy nghĩ của Đoan Mộc Vô Cầu.
Sao tự dưng lại rửa đĩa, sao lại chuyển từ rửa đĩa sang thương thế của mình?
Y chỉ có thể theo lời Đoan Mộc Vô Cầu mà đáp: “Thương thế của ta không sao, cũng đã nhiều năm rồi. Thương thế lúc nặng lúc nhẹ, không chết được nhưng cũng khó lành.”
Dù sao thương thế của Lạc Nhàn Vân không phải thương thế bình thường, mà là mất một nửa linh căn.
Nếu rút hết linh căn, y sẽ trở thành người thường, toàn bộ chân nguyên tan biến.
Mà y đã hơn ba trăm tuổi, mất hết công lực sẽ nhanh chóng già yếu mà chết.
Hiện giờ Lạc Nhàn Vân vẫn còn một nửa linh căn, giữ lại chút chân nguyên duy trì mạng sống, nhưng cơ thể bị tổn thương.
Nếu so linh khí chân nguyên với nước, thì cơ thể y là một cái bát vỡ một nửa.
Thiên linh căn vẫn hút linh khí, tốc độ tu luyện nhanh hơn người tu luyện bình thường, nhưng bát mẻ thì khó mà giữ được nước.
Linh khí vào cơ thể nhanh chóng tràn ra.
Trong cơ thể y luôn có chân nguyên duy trì mạng sống, giữ vững cảnh giới Đại Thừa nhưng y sẽ mãi trong trạng thái chân nguyên cạn kiệt.
Nửa cái bát tuy vẫn giữ được chút nước, y có thể thi triển vài chiêu nhỏ không hao chân nguyên nhưng không thể đấu với người, cũng không thể bố trận, luyện đan, luyện khí.
Chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi.
Đoan Mộc Vô Cầu nói: “Ngươi giúp bản tôn hóa giải tâm ma, bản tôn không bạc đãi ngươi đâu, bản tôn sẽ trị thương cho ngươi.”
Đoan Mộc Vô Cầu hắn đây thưởng phạt rõ ràng.
Lạc Nhàn Vân cười: “Đoan Mộc đạo hữu khách sáo rồi, ta sẽ nghĩ cách hóa giải tâm ma cho ngươi, không cần đạo hữu trị thương cho ta.”
“Người tu hành được trời đất ưu ái, được linh khí nuôi dưỡng, thọ mệnh dài lâu thì cũng nên trả ơn trời đất.”
“Giúp người là bổn phận của ta, nếu nhận thù lao sẽ mất đi ý nghĩa ban đầu.”
“Bản tôn muốn cho ngươi, ngươi không được từ chối.” Đoan Mộc Vô Cầu ngang ngược, “Nói về thương thế của ngươi đi.”
Lạc Nhàn Vân: “……”
Không hổ là Ma tôn.
Y quyết định giấu chuyện vá trời năm xưa, chỉ nói mình vô tình mất một nửa linh căn.
Linh căn trời sinh mất một nửa, thương thế này không cách nào chữa được.
Lạc Nhàn Vân vừa định mở miệng thì Hệ thống Cứu thế trong thần thức nói:
[Không khuyến khích chủ nhân nói rõ nguyên nhân thương thế.]
“Để hắn nản lòng, sao không được?” Lạc Nhàn Vân nghĩ thầm.
[Sẽ thêm nhiệm vụ, kéo dài bước cuối cùng của phương án cứu thế thứ hai.] Hệ thống cứu thế nhắc nhở.
Kéo dài bước cuối cùng? Lạc Nhàn Vân mừng thầm.
Với y mà nói, càng kéo dài bước cuối cùng càng tốt.
Lạc Nhàn Vân nghe ý kiến của Hệ thống Cứu thế có chọn lọc, lần này y chọn không nghe.
“Trong trận đại kiếp hai trăm năm trước, tại hạ mất một nửa linh căn, từ đó thương thế khó lành, chỉ có thể dưỡng thương ở Linh Đô Phong.” Lạc Nhàn Vân nói.
Đoan Mộc Vô Cầu suy nghĩ một lúc: “Chuyện này có gì khó, lấy linh căn của người khác luyện hóa rồi gắn vào người ngươi là được. Bản tôn cướp được nhiều tâm pháp lắm, hình như có bí thuật này, ngươi theo bản tôn về Đào Nguyên Tông cùng nghiên cứu nó đi.”
Lạc Nhàn Vân: “……”
Cách suy nghĩ của Đoan Mộc Vô Cầu thật khác biệt!
Hệ thống Cứu thế: [Không nghe hệ thống, thiệt thòi ngay trước mắt.]
Lạc Nhàn Vân vội ngăn lại: “Đoan Mộc đạo hữu, tại hạ là Thiên linh căn, không thể dùng linh căn của người khác. Dù có thể dùng, tại hạ cũng không làm chuyện trái thiên lý này!”
Đoan Mộc Vô Cầu lại đưa ra một câu hỏi khiến Lạc Nhàn Vân bất ngờ: “Thiên linh căn là gì?”
Lạc Nhàn Vân á khẩu.
Đây không phải kiến thức cơ bản của tu đạo sao? Đoan Mộc Vô Cầu là Ma Tôn, đã ở Đại Thừa kỳ lại không biết chuyện này?
“Thiên linh căn là… Đạo hữu có linh căn gì?” Lạc Nhàn Vân hỏi.
“Ngươi đợi chút.” Đoan Mộc Vô Cầu nói.
Đoan Mộc Vô Cầu nghiêm túc, bắt đầu điên cuồng lục lọi trong ký ức về kiến thức linh căn.
Hắn đã nghe về thứ này.
Thông tin liên quan đến linh căn, người tu đạo tiếp xúc trước Trúc Cơ kỳ.
Nhất là thời kỳ Luyện Khí, bởi dẫn khí nhập thể rất quan trọng.
Người tu hành muốn dẫn linh khí vào cơ thể phải luyện khí bản thân trước. Khí bản thân luyện thành dùng linh căn chuyển hóa thành chân nguyên phù hợp với cơ thể, rồi dùng chân nguyên đả thông huyệt mạch bản thân.
Huyệt mạch thông, cơ thể và thế giới bên ngoài có kênh kết nối.
Linh căn sẽ hút linh khí cùng thuộc tính vào cơ thể, hóa thành chân nguyên bản thân.
Đó là công dụng của linh căn.
Người có ngũ linh căn có chân khí hỗn tạp, có năm loại chân nguyên. Chân nguyên thuộc tính tương khắc sẽ đối nghịch nhau, tu luyện đau đớn vô cùng, khó mà đến kỳ Luyện Khí.
Người có song linh căn chỉ cần thuộc tính không tương khắc là có thể tu luyện, tương sinh thì sẽ hiệu quả gấp đôi.
Đơn linh căn tất nhiên dễ dàng hơn.
Còn Thiên linh căn thì không quan tâm thuộc tính linh khí.
Dù linh khí nào vào cơ thể, Thiên linh căn sẽ chuyển hóa thành hỗn độn, thành nguyên khí ban đầu chưa phân hóa khi trời đất vừa mở.
Vì thế Thiên linh căn tu luyện dễ nhất.
Đoan Mộc Vô Cầu trải qua kỳ Luyện Khí tại bãi huấn luyện của Ma Tu.
Ma Tu ném cho bọn họ một bộ tâm pháp, không hề dạy họ kiến thức cơ bản về luyện khí, chỉ bắt họ tập luyện như cái máy.
Ma Tu cũng không quan tâm bọn trẻ thuộc loại linh căn nào, có tư chất tu luyện hay không, kẻ yếu thì chết là chuyện thường.
Nhóm trẻ bị bắt cóc phần lớn là ngũ linh căn nên khi tu luyện cơ thể như bị dao cắt qua kinh mạch, đan điền có năm dòng linh khí xung đột, đau đến ngất xỉu.
Những đứa trẻ này phần lớn chưa kịp luyện đến kỳ Luyện Khí đã chết dưới tay những người khác.
Chúng chẳng biết gì cả.
Sau khi Đoan Mộc Vô Cầu giết Ma Tu mới tìm thấy trong kho của Ma Tu kiến thức cơ bản về tu luyện.
Lúc đó Đoan Mộc Vô Cầu đã là Kim Đan kỳ, không thèm xem kỹ những gì liên quan đến Luyện Khí và Trúc Cơ, chỉ lướt qua một cái, xác nhận cảnh giới của mình rồi bỏ qua.
May mà thần thức của tu sĩ mạnh mẽ, chỉ cần cố nhớ lại, ký ức bảy tám mươi năm trước vẫn có thể nhớ ra.
Đoan Mộc Vô Cầu cố nhớ lại kiến thức về linh căn nhưng vẫn không tìm thấy Thiên linh căn.
Ma Tu đó cũng chỉ là một tán tu chuyên đi cướp tâm pháp, vô tình vào đạo. Ngay cả tâm pháp sau Kim Đan kỳ gã cũng chẳng có, muốn tăng tu vi phải bày trận pháp tàn nhẫn như vậy mới thăng cấp được.
Ma Tu chỉ có ghi chép về năm loại linh căn, Thiên linh căn là thiên tài trăm năm có một, chỉ những môn phái lớn có truyền thừa hoàn chỉnh mới có ghi chép, trong tay Ma Tu không có.
Đoan Mộc Vô Cầu nhớ lại những gì đã đọc, mỗi loại linh căn tu luyện ra chân nguyên đều có màu sắc tương ứng.
Kim là vàng, hỏa là đỏ, thủy là xanh lam, mộc là xanh lục, thổ là đen.
Chỉ cần nhìn thấy chân nguyên trong kinh mạch có mấy màu là biết mình thuộc loại linh căn nào.
Khó khăn lắm mới nhớ ra, Đoan Mộc Vô Cầu thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngẩng đầu kiêu hãnh nói: “Bản tôn thiên phú dị bẩm, biển rộng dung nạp trăm sông, tất nhiên có đủ năm linh căn.”
Bản tôn có nhiều linh căn lắm, mạnh hơn mấy người ngồi đây nhiều!
Thảo nào bản tôn lại trở thành người đứng đầu Ma đạo!
Lạc Nhàn Vân: “…”
Y nhìn đôi mắt trong veo chưa bị kiến thức làm vẩn đục của Đoan Mộc Vô Cầu, không biết nên đáp lại thế nào.
Đoan Mộc Vô Cầu nói: “Bản tôn cũng biết lý do linh căn phải tương ứng. Thiên linh căn mà thôi, bản tôn sẽ tìm một tu sĩ Thiên linh căn giúp ngươi tu bổ linh căn.”
“Trên đời này còn ai là Thiên linh căn nữa?”
Lạc Nhàn Vân chỉ biết im lặng.
Đoan Mộc Vô Cầu nói: “Biết ngay ngươi tâm địa mềm yếu, cả Bắc Thần phái các ngươi đều mềm. Nếu ngươi ở tông môn của ta, ta sẽ chọn một tu sĩ Thiên linh căn để hắn tự nguyện chữa thương cho ngươi.”
“Bắc Thần phái nhiều người như vậy lại không chịu tìm một đệ tử giúp ngươi trị thương, keo kiệt quá.”
“Không sao, Tống Quy tuy vô sỉ nhưng bản tôn sẽ hỏi rõ anh ta, Bắc Thần phái ai là Thiên linh căn rồi rút luôn tại chỗ.”
Đoan Mộc Vô Cầu là người hành động rất nhanh, nghĩ đến việc đến Bắc Thần phái tìm Lạc Nhàn Vân là làm ngay, giúp Lạc Nhàn Vân trị thương cũng vậy.
Hắn nói xong, chưa đợi Lạc Nhàn Vân phản đối đã hóa thành một tia sáng bay về chính điện Bắc Thần phái.
Lạc Nhàn Vân: “…”
Đoan Mộc Vô Cầu, ngươi nghe ta nói đã chứ!
Hệ thống Cứu thế: [Đã bảo không cho ngươi nói với hắn rồi mà? Đã nói hắn không thể dùng lời lẽ mà thuyết phục rồi thây? Nghe hệ thống, chọn phương án cứu thế đầu tiên mới đúng đắn, phương án thứ hai không biết gian nan cỡ nào đâu.]
Trong giọng nói không cảm xúc, không dao động của hệ thống, Lạc Nhàn Vân nghe ra được sự hả hê.
Y cưỡi thuyền bay, vận chân nguyên nhanh chóng đuổi theo Đoan Mộc Vô Cầu.
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu bay vượt ngàn dặm trong chớp mắt, thuyền bay của Lạc Nhàn Vân mỗi ngày chỉ đi được tám trăm dặm. Y bay đến đỉnh Bắc Thần phái cũng mất một cây nhang, không thể theo kịp.
Với tốc độ hành động của Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân lo lắng khi y đến nơi, xác của Tống Quy đã lạnh rồi.
Lạc Nhàn Vân bế quan hai trăm năm, cũng không phải hoàn toàn không hỏi chuyện đời.
Chưởng môn sư huynh mỗi năm đều phái đệ tử đến Lăng Đô phong. Khi đưa thức ăn đến, tiện thể kể cho y nghe những chuyện vặt vãnh trong môn phái.
Lạc Nhàn Vân có thể nghe thấy, chỉ là không đáp lại.
Sau khi Tống Quy trở thành đệ tử của chưởng môn, mỗi năm đến Lăng Đô phong đưa vật tư đều là anh.
Trước khi Tống Quy “phản bội”, còn đặc biệt đến Lăng Đô phong tâm sự với Lạc Nhàn Vân về chuyện này.
Vì Lạc Nhàn Vân nhiều năm không đáp lại, Tống Quy coi nơi đây là nơi tâm sự, nói với y nhiều điều ngay cả chưởng môn cũng không biết.
Đi làm nội gián, Tống Quy sợ.
Anh sợ bị đồng đạo coi thường, bị Ma đạo đồng hóa, sợ mình để lấy lòng Ma đạo mà làm những chuyện thương thiên hại lý.
Tống Quy lải nhải cả đêm, khóc mất nửa đêm.
Lạc Nhàn Vân không thể giúp anh, bèn điều khiển gió mát trên đỉnh núi, nhẹ nhàng quấn quanh Tống Quy như đang ôm lấy anh.
Tâm trạng của Tống Quy dần ổn định lại trong làn gió mát.
Mặc dù rất sợ, song Tống Quy vẫn dứt khoát xuất phát.
Sau khi Tống Quy đi, chưởng môn Bắc Thần phái cũng đến Lăng Đô phong, khóc than không nỡ và lo lắng, sợ Tống Quy gặp nguy hiểm, sợ quyết định của mình hại Tống Quy.
Chưởng môn khóc còn giỏi hơn Tống Quy, khóc cả đêm.
Ngày hôm sau còn dùng pháp thuật chữa đôi mắt sưng đỏ, như không có chuyện gì rời đi, vẫn là chưởng môn nghiêm túc, đại nghĩa lẫm liệt, công chính vô tư trước mặt mọi người.
Chỉ có Lạc Nhàn Vân biết, nếu Tống Quy có chuyện gì, sư huynh chắc chắn sẽ tự tay diệt ma.
Nếu Đoan Mộc Vô Cầu giết Tống Quy, chưởng môn chắc chắn sẽ đại chiến với hắn.
Với phong cách rửa sạch đĩa sau khi ăn bánh của Đoan Mộc Vô Cầu, sẽ không thực sự diệt môn Bắc Thần phái đấy chứ?
Lạc Nhàn Vân lo lắng như lửa đốt.
Vào lúc này mà Hệ thống Cứu thế còn ra nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ hai, ngăn cản Đoan Mộc Vô Cầu rút linh căn của Hạ Kinh Luân.]
[Nhiệm vụ ba, ngăn cản Đoan Mộc Vô Cầu diệt môn Thiên Thọ phái.]
Nghe hai nhiệm vụ này, Lạc Nhàn Vân càng thêm u ám.
Hạ Kinh Luân là một trong hai tu sĩ Thiên linh căn duy nhất đương thời, hai trăm năm trước mới mười sáu tuổi, đệ tử Thiên Thọ phái.
Trong thời gian này nếu thật có người có thể trị thương cho Lạc Nhàn Vân, chỉ có Hạ Kinh Luân.
Tương tự, nếu Lạc Nhàn Vân bằng lòng hy sinh bản thân cứu người, cũng có thể giúp Hạ Kinh Luân một bước tiến vào Đại Thừa kỳ.
Hạ Kinh Luân là con trai chưởng môn Thiên Thọ phái. Khi cậu chào đời Thiên Thọ phái có hào quang giáng thế, chưởng môn Thiên Thọ phái vui mừng khôn xiết. Lúc cậu một tuổi tổ chức đại lễ, Lạc Nhàn Vân lúc đó cũng đến chúc mừng, còn bế Hạ Kinh Luân khi còn nhỏ.
Hạ Kinh Luân vốn có thể dẫn dắt Thiên Thọ phái phát triển lên một tầm cao mới.
Nhưng vì trận đại kiếp nạn đó mà phải dâng hiến sinh mạng.
Năm đó Hạ Kinh Luân tuy giữ được mạng sống, nhưng từ đó cũng khó thăng tiến, từ con cưng của trời trở thành một phế nhân.
Lạc Nhàn Vân cho rằng dù phải dùng mạng để trị thương cũng nên dùng mạng của y cứu Hạ Kinh Luân, chứ không phải để Hạ Kinh Luân cứu y.
Biết vậy nghe lời Hệ thống Cứu thế từ đầu!
Lạc Nhàn Vân hối hận không thôi.
Hai môn phái đều vì một câu lỡ lời của y mà bị diệt môn ư?
Đây không phải lỗi của Đoan Mộc Vô Cầu, là Lạc Nhàn Vân y cố chấp, không nghe lời hệ thống tiền bối.
Là lỗi của y!
Nếu y đến kịp, thì, thì dù dùng phương án đầu tiên cũng, cũng được!
Lạc Nhàn Vân hạ quyết tâm.
Hệ thống Cứu thế lạnh lùng: [Muộn rồi, các ngươi không có quan hệ thể xác, tâm ma của Đoan Mộc Vô Cầu mà hoành hành thì hôn môi cũng chẳng có tác dụng.]
Hệ thống Cứu thế: [Chỉ khi có quan hệ thể xác trước, trong thần thức hắn có dấu vết của ngươi, thì trong lúc bị tâm ma quấn thân mới có thể nghe thấy giọng ngươi, cảm nhận được sự tồn tại của ngươi, chấp nhận sự khuyên bảo của ngươi.]
“Ta biết rồi, là lỗi của ta, ta sẽ dùng tính mạng để ngăn cản Đoan Mộc Vô Cầu.” Lạc Nhàn Vân kiên quyết nói.
Cuối cùng cũng đến chính điện, Lạc Nhàn Vân điều khiển thuyền bay đâm thẳng vào trong.
Vừa vào cửa Lạc Nhàn Vân đã thấy Đoan Mộc Vô Cầu mắt đỏ ngầu, xách Tống Quy hỏi: “Chính ngươi đã phá hủy thung lũng của bản tôn?”
Lạc Nhàn Vân ngớ người.
Chuyện này là sao?
Đoan Mộc Vô Cầu không phải đến hỏi tu sĩ Thiên linh căn khác ở đâu ư?
Thung lũng gì chứ? Tống Quy phá thung lũng của Đoan Mộc Vô Cầu lúc nào?