Nhìn Vu Tử đi khỏi nhà ăn, Ôn Mạn chậm rì ăn cho xong bữa cơm, sau đó thu dọn lại bộ đồ ăn bỏ đúng vị trí, xoay người đi vào toilet.
Cô đang do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho Chu Khải không, nói cho anh biết tháng sau cô sẽ tới Giang thành.
Nhưng mà cô dùng thân phận gì báo với anh đây. Tuy là mỗi ngày Chu Khải đều gọi điện thoại qua nói chuyện phiếm với cô, thỉnh thoảng đi công tác thấy có đồ chơi gì thú vị se gửi cho cô nữa. Nhưng cô vẫn không chịu thừa nhận đồng ý để anh theo đuổi mình.
Bởi vì cô không có cảm giác an toàn, Chu Khải đối xử với cô càng tốt, cô sẽ càng nhớ tới năm đó bản thân mình đã bị tổn thương nhiều tới mức nào.
Trước giờ tan tầm, quả nhiên Ôn Mạn nhận được email thông báo công ty tổ chức du lịch, sau khi xác nhận đồng ý rồi, Ôn Mạn mới đứng dậy thu dọn túi xách.
Cả buổi trưa Vu Tử đều ở chỗ Hoàn Lâm, lãnh đạo trực tiếp của cô ấy chẳng hỏi han gì, rõ ràng là cũng biết chút gì đó.
Hoặc là, trong lòng mọi người đều có chút suy đoán, nhưng đàm tiếu về chuyện của các lãnh đạo mấy cô kia không dám. Bởi vì lúc trước đã có trường hợp bị đuổi việc vì buôn chuyện của cấp cao.
Bình thường Ôn Mạn cũng chỉ tập trung vào công việc. Nếu không phải lần đó vô tình bắt gặp phải, lẽ cả đời này cô cũng không thể nào đoán được giữa hai người bọn họ còn có một tầng quan hệ kia.
Máy chấm vân tay máy móc nói một câu: “Xin cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Ôn Mạn cong môi, chuẩn bị đi trung tâm thương mại ăn bữa cơm, sau đó đi mua chút đồ cho chuyến đi tới Giang thành.
Nếu là đi suối nước nóng ở Tuyết sơn, vậy thì đương nhiên cần phải mua áo tắm.
Cô ăn một phần bún ốc nóng hôi hổi ven đường xong, sau đó lại mua một cây kẹo mυ”ŧ ngậm trong miệng cho tan bớt mùi.
Ôn Mạn ở Long thành ba năm nhưng cũng không có một người bạn thân nào. Tích cách cô lạnh nhạt, lại không thích chủ động bắt chuyện với người ta. Người khác tìm cô nói chuyện phiếm được dăm ba câu lại không biết nói gì tiếp. Mọi người chỉ coi là tính cách cô lạnh lùng.
Thật ra, chỉ là cô không muốn để lại quá nhiều dấu vết trong cuộc sống của mình, có thể duy trì quan hệ gặp nhau thì chào một câu với đồng nghiệp, với cô thế là đã đủ rồi.
Có thể nói chuyện với hơn với Vu Tử vài câu cũng là vì cô nhóc kia nói quá nhiều, cho dù cô có nói một câu cô nhóc kia cũng có thể đáp lại mười câu.
Sẽ không cảm thấy tẻ nhạt, vậy nên quan hệ so với những người khác sẽ tốt hơn một chút.
Bikini trong tiệm này kiểu dáng vô cùng phong phú. Mùa đông ở Long thành lại không có mấy khu du lịch mở suối nước nóng, cho nên trong tiệm cũng không có mấy người. Liếc mặt một vòng cũng chẳng có được bao nhiêu khách.
Nhân viên phục vụ vô cùng nhiệt tình chào đón: “Chào mừng quý khách ghé thăm.”
Ôn Mạn cười cười với cô ấy: “Tôi tự mình xem là được rồi, không cần phải theo tôi.”
Nhân viên phục vụ bị nụ cười của cô chuốc mê, cảm thấy quý cô này cười lên sao mà đẹp quá vậy. Nhưng trong tiệm quy định nhân viên phục vụ phải đi theo khách, cho nên cô ấy chỉ có thể theo sau Ôn Mạn cách mấy bước chân.
“Phiền cô lấy cho tôi cái này với cái này, tôi muốn thử một chút.” Ngón tay Ôn Mạn chỉ chỉ vào hai bộ đồ tắm.
Là hai phong cách hoàn toàn đối lập.
Một bộ khá là bảo thủ, màu xanh đen, là bộ bikini liền thân với tay áo dài một nửa.
Cô đã tra trên mạng rồi, suối nước nóng phần lớn là lộ thiên, mọi người cùng nhau dùng chung. Suy xét tới việc sẽ có nam giới cùng ngâm, bảo thủ một chút vẫn thích hợp hơn.
Một bộ khác thì lớn mật hơn nhiều, là kiểu bikini ba
Cô cầm áo tắm vào trong phòng thử đồ. Bên trong mở máy sưởi, cho nên sau khi cởϊ qυầи áo cũng sẽ không thấy quá lạnh.
Đầu tiên là thử một chút bộ áo liền thân kia, rất vừa người, phô bày triệt để đường cong nữ tính trên người cô ra.
Sau đó cô lại thay sang bộ bikini ba mảnh màu hồng cam kia. Bộ ngực cô rất lớn, liếc mặt một cái là có thể nhìn thấy hết rồi, cảm giác như hơi đẩy một cái là có thể phô bày toàn bộ ra.
Mà quần bơi lại là kiểu tam giác, cột dây hai bên sườn, nhẹ nhàng kéo một cái là có thể cởi xuống ngay.
Cô cắn cắn môi, cuối cùng mua luôn cả hai bộ.