Thẩm thị vỗ mu bàn tay nữ nhi an ủi: “Hài tử còn nhỏ, đều là như vậy.”
Ôn Ngọc Uyển gật đầu, sau đó hướng về mấy người bên cạnh bà ấy chào hỏi: “Đại tẩu, nhị đệ muội, tứ muội.”
Dương thị và Liễu thị đồng thời gật đầu đáp lại: “Thế tử phu nhân.”
Ôn Diệp cùng bọn họ chào hỏi, chẳng qua âm thanh nhỏ hơn rất nhiều.
Ôn Ngọc Uyển gả đến Vĩnh Thành Bá phủ xem như là gả cao, phụ tử Vĩnh Thành Bá ở trên quan trường giữ chức vụ quan trọng, phân lượng thế tử phu nhân của nàng ấy không hề nhẹ.
Dương thị và Liễu thị gọi không sai.
Ôn Ngọc Uyển đích thân dìu Thẩm thị vào phòng, nghe thấy xưng hô của hai vị tẩu tẩu với mình thì cười nói: “Ở đây không có người ngoài, đại tẩu và nhị đệ muội cần gì xa lạ như vậy.”
Thẩm thị cũng nói: “Nghe Uyển Nhi.”
Dương thị và Liễu thị thấy bà bà nói vậy, bèn sửa lại xưng hô: “Muội muội/ đại tỷ.”
Trong giọng nói càng lộ rõ thân thiết.
Ôn Ngọc Uyển nghe xong rất hài lòng, sau đó nàng ấy hướng ánh mắt về phía Ôn Diệp từ đầu đến cuối đều không có chút cảm giác tồn tại nào, trong mắt nhiêu thêm mấy phần đánh giá và dò xét: “Đã lâu không gặp, tứ muội cũng trở nên xinh đẹp hơn rồi.”
Ôn Diệp phúc thân đáp: “Đa tạ đại tỷ khen ngợi.”
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, trước sau như mội.
Ôn Ngọc Uyển không nhìn ra có gì khác thường, nàng ấy thu hồi ánh mắt, để Ôn Diệp tìm vị trí ngồi xuống, sau đó bắt đầu nói chuyện với Thẩm thị.
Trong lúc đó, Ôn Ngọc Uyển sai tỳ nữ đi gọi nữ nhi tới. Ở Vĩnh Thành Bá phủ, ngoài Tiểu Cửu do bà bà sở sinh ra, thì những thứ xuất khác đều không được coi trọng lắm, may mà nữ nhi của nàng ấy và trưởng tử sinh ra cùng lúc.
Vì dính phúc khí của long phụng thai cho nên cô bé cũng được sủng ái.
Thẩm thị rất yêu thương ngoại tôn nữ duy nhất này, vừa thấy người đã vội bảo Hàn ma ma mang hộp lễ vật được chuẩn bị trước đó tới.
Ôn Ngọc Uyển thấy vậy hiển nhiên rất không tán đồng: “Nương, hôm nay không phải là sinh thần của Thù Nhị, lễ này quá nặng rồi.”
Thẩm thị ôm ngoại tôn nữ ngoan ngoãn vào lòng, trả lời: “Không phải tất cả đều là ta tặng, hai vị tẩu tẩu của con cũng thêm vào mấy thứ, còn có tứ muội của con nữa.”
Mở hộp gỗ ra, bên trong được chia thành nhiều tầng, tầng trên cùng là mấy bộ trang phục mùa he tỉnh xảo, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho Lâm Thù Nhi.
Ngoài những thứ đó ra còn có một khối Dương Chi Ngọc Bội, Thẩm thị nói: “Đây là Ngọc Bội bình an ta đi Phổ Khánh Tự cầu cho Thù Nhi, đã nhờ Huyền Thanh đại sư khai quang rồi.”
Bà ấy chỉ có một nữ nhi thân sinh này thôi, dáng vẻ của ngoại tôn nữ duy nhất lại giống hệt nữ nhi, yêu ai yêu cả đường đi, sao Thẩm thị có thể không yêu thương cho được. Thẩm thị sờ nụ hoa hai bên tóc của nàng bé trong lòng, trìu mến nói: “Thù Nhi có thích không?”
Lâm Thù Nhi ôm ngược lại Thẩm thị, trong mắt hiện lên sự yêu thích: “Thích, ngoại tổ mẫu thật tốt.”
Tầng dưới là hai bộ đồ trang sức tinh xảo, Dương thị cười nói: “Ta và nhị đệ muội không có suy nghĩ chu đáo như mẫu thân, hai bộ trang sức này coi như là thêm trang cho Thù Nhi sau này.”
(⁄) thêm trang (添妆):tang thêm tiền tài vật chất để làm của hồi môn của tân nương.
Liễu thị cũng nói: “Thù Nhi khiến người khác yêu thích như vậy, ta chỉ trông chờ có thể dính được phúc khí của đại tỷ tỷ.”
Lời còn chưa nói rõ ràng, mặt đã đỏ thấu lên vì ngại ngùng.