Đương nhiên nhiêu đó không phải chỉ dành cho một mình Ôn Diệp ăn, còn có cả phần của di nương và tiểu muội.
Mùa hạ nóng nực, khối băng được chia cho Hoành Vu viện và Khê Thúy viện không nhiều, vì vậy những ngày này Ôn Diệp năn nỉ Thường di nương và tiểu muội ban ngày đến Hoành Vu viện ở chung với mình, vậy thì có thể gom khối băng của hai viện lại với nhau, mỗi lần có thể dùng nhiều hơn chút.
Khi trái cây vừa được đưa đến, Ôn Diệp liền sai nhà bếp nhỏ cắt trái cây thành từng khối nhỏ đều nhau, sau đó dùng băng ướp lạnh một lúc.
Trong nhà chính, Thường di nương ngồi trên nhuyễn tháp, một chậu băng được đặt cách chân không xa, bên cạnh chậu băng tạm thời đặt một chiếc thư án, đằng sau thư án là tiểu nữ nhi từ trước đến nay chưa từng khiến bà ấy phải nhọc lòng đang vùi đầu luyện chữ.
Thường di nương rời mắt khỏi tiểu nữ nhi, ở đầu bên kia, Ôn Diệp tay cầm quạt la (/), nhàn nhã chỉ huy hai nha đầu Đào Chi và Vân Chi trang trí băng.
(/) quạt la (Z ä): quạt có hình dạng như trắng tròn, hoặc hình lục giác,… mặt trên thêu người, hoa cỏ, trái cây, tinh xảo và đẹp de như tranh vẽ.
Thỉnh thoảng còn nhắc nhở: “Phải vụn hơn chút nữa…”
“Làm nhiều thêm mấy bát, lát nữa các ngươi cũng thưởng thức xem sao…”
Đào Chi cùng Vân Chi bận rộn đến mức mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cũng dùng dao cạo được bảy tám bát đá bào.”
Ôn Diệp nhìn mấy bát đá bào với vẻ hài lòng.
Trước mắt đã có cả trái cây lẫn đá bào, giờ chỉ cần rưới thêm hai muỗng hồng đậu băng sa đã chuẩn bị từ trước nữa là đại công cáo thành.
Ôn Diệp sai người bưng ba bát vào phòng, nói: “Di nương, tiểu muội, ăn thử xem sao.”
Mỗi năm cứ đến mùa hạ, Ôn Diệp sẽ làm món này vài lần.
Từ kinh ngạc lúc ban đầu, nay Thường di nương đã tập mãi thành thói quen.
Sau một hồi “bận trước bận sau”, Ôn Diệp chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới dường như đều bốc ra hơi nóng, vì thế lập tức sai Đào Tử chuyển một bồn băng đặt gần trước tháp, sau đó đặt mông ngồi xuống. Một lúc sau, nàng lại dùng ngón chân trân chọt khẽ vào người ngồi ở cuối nhuyễn tháp: “Di nương, lại xích ra một chút để con nằm xíu.”
Thường di nương: ”…”
Lúc này Ôn Diệp đã nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, bên cạnh là chậu băng, hơi lạnh tỏa ra trực tiếp phả vào mặt nàng, Đào Chi còn kịp thời bưng đá bào tới, đút cho Ôn Diệp một muỗng.
Hồng đậu thơm ngọt, trái cây thanh mát cùng với đá bào mát lạnh không gì sánh nỗi.
Vừa cho một muỗng vào miệng, nhiệt độ trong ngoài lập tức giảm xuống, Ôn Diệp hài lòng than một tiếng, dáng vẻ đó, thoải mái biết bao.
Không thể không nói, có người hầu hạ và tự mình động thủ là hai loại cảm thụ khác nhau như trời với đất. Đời trước đã quen tự mình làm tất cả mọi chuyện, mãi đến đời này đầu thai vào thế gia đại tộc mới ngộ ra, giải phóng đôi tay là một chuyện tốt đẹp đến cỡ nào.
Thường di nương bưng một bát đá bào mà Vân Chi đưa cho, lúc cắm muỗng xuống vừa hay liếc thấy vẻ mặt lúc này của Ôn Diệp, kết quả là làm thế nào cũng nuốt không trôi.
Thường di nương thở phì phì đặt bát đá bào sang một bên.
Ôn Diệp nghe tiếng lập tức nhìn sang, khó hiểu hỏi: “Di nương làm sao vậy?”
Thật ra Thường di nương cũng không biết bản thân mình đang giận chuyện gì, có lẽ là thấy Ôn Diệp đối với chuyện của bản thân từ đầu đến cuối đều mang thái độ không quan tâm, cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, bà ấy nhìn lâu thì trong lòng phát nghẹn.