Lục thị nghe mà thất kinh, vội vã chạy ra ngoài: “Mặt của Tuyên nhi làm sao…”
Chỉ thấy Từ Ngọc Tuyên trên mặt dán đầy giấy đang được Kỷ ma ma ôm trong ngực, mấy tỳ nữ đi theo bên cạnh nhiều lần muốn gỡ giấy xuống nhưng cậu nhóc cứ dùng tay chặn lại, chính là không cho gỡ.
Từ Ngọc Tuyên nghe thấy tiếng của Từ Cảnh Dung, hai bàn tay nhỏ lập tức vén hai mảnh giấy dán trên lông mày lên, để lộ ra một đôi mắt tròn xoe, nhìn Từ Cảnh Dung cười khanh khách.
Trên mặt Từ Cảnh Dung tràn đầy bi phẫn, ngoái đầu lại nói với Lục thị đã ra tới cửa: “Xong rồi mẫu thân, tuyên đệ bị mẹ kế ác độc doạ cho ngốc luôn rồi!”
Lục thị: ”…….
Lục thị nghe đại nhi tử xưng hô với Ôn thị như vậy thì cau chặt mày.
Từ Cảnh Dung còn muốn ồn ào tiếp, Lục thị đã trực tiếp ngắt lời cậu: “Từ Cảnh Dung!”
Bình thường Lục thị rất ít khi kêu đầy đủ họ tên của hai nhi tử, rõ ràng là lúc này đã giận rồi.
Kỷ ma ma đang ôm Từ Ngọc Tuyên và đám người có mặt ở đó nghe thấy tức giận từ trong giọng nói của Lục thị thì lập tức dừng lại mọi động tác, thậm chí ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi mấy phân.
Bọn họ đã từng nghe về thủ đoạn của Quốc công phu nhân rồi.
Một bộ phận nhỏ thấp thỏm cho rằng Lục thị đang phát giận với các nàng vì đã không chăm sóc tốt cho tiểu công tử.
Từ Cảnh Dung không ngờ Lục thị sẽ giận như vậy, nhất thời ngơ ngẩn, còn có một chút ủy khuất.
Lục thị không hề nhìn cậu, nàng ấy dịu dàng mỉm cười với Từ Ngọc Tuyên đang làm ổ trong lòng Kỷ ma ma: “Đưa Tuyên Ca nhi cho ta, các ngươi lui xuống trước đi.”
Kỷ ma ma và những người khác cùng thưa “dạ”, sau đó lục tục rời khỏi nhà chính.
Từ Ngọc Tuyên quen thuộc với Lục thị, biết nàng ấy là bá nương của mình, cho nên không kháng cự cái ôm của Lục thị, nhưng vẫn không cho người khác động vào mấy mảnh giấy dán trên mặt mình.
Sau khi thấy rõ trên mặt Từ Ngọc Tuyên chỉ dán mấy mảnh giấy phết hồ dính, Lục thị không để tỳ nữ cưỡng ép gỡ ra nữa, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.
Hiện tại trong nhà chính chỉ còn lại mẫu tử Lục thị cùng với các tâm phúc của mình, còn có Từ Ngọc Tuyên bé tí đối với nhiều chuyện còn chưa nghe hiểu gì.
Lục thị ôm Từ Ngọc Tuyên ngồi xuống ghế chủ vị, bau không khí nhất thười yên tĩnh lại.
Từ Ngọc Tuyên gẩy nhẹ mấy sợi giấy trên mặt mình, một chốc thì vén lên, một chốc thì đậy lại, cứ vậy tự mình tiêu khiển một hồi, cũng không ai để ý cậu nhóc.
Độ dính của hồ dán chỉ bình thường thôi, sau một hồi bị cậu nhóc lăn qua lăn lại như vậy, mấy mảnh giấy trên mặt nhanh chóng rớt hơn phân nửa, hồ dính nhăn nhúm còn sót lại trên mặt, không biết là tiểu tặc oa nào ăn vụng đây.
Năng lực cảm ứng của tiểu hài tử đối với hoàn cảnh xung quanh không hề kém cạnh người lớn, Từ Ngọc Tuyên cảm thấy hình như người ôm mình đang tức giận, cả thân hình bé tí lập tức rúc vào trong ngực Lục thị.
Đây là thói quen lấy lòng Lục thị của cậu nhóc. Lục thị không phải giận Từ Ngọc Tuyên, chẳng qua trước khi chất vấn người nào đó thì cũng phải hỏi rõ chuyện ở Tây viện trước.
Lục thị vớt hài tử đang rúc trong ngực mình ra, để cậu nhóc đối mặt với mình, dịu dàng hỏi: “Hôm nay Tuyên Nhi ở chung với mẫu thân có vui không?”
Lúc này trên mặt Từ Ngọc Tuyên vẫn còn treo lủng lắng hai mảnh giấy dán trên hai nhúm lông mày.