*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng Dật trở về cơ sở Lĩnh Sơn, liền cảm thấy mình bây giờ đã khác xưa, hắn có dị năng mới.
Hứng khởi ăn cơm chiều, lại đến sân bóng chuyền huấn luyện đến hết giờ, mới hứng thú bừng bừng mà trở về phòng.
Sau khi về liền thấy Mễ Nhạc đang ngồi ở bàn sửa kịch bản.
Đồng Dật ở trong lòng nghĩ: Mễ Nhạc, cậu cứ chờ xem, xem tôi đây dạy dỗ cậu thế nào.
Trên mặt cũng mang nét khoe khoang.
Mễ Nhạc cảm thấy Đồng Dật có vẻ không được bình thường, quay đầu nhìn về phía Đồng Dật, liền thấy Đồng Dật chưa kịp thu hồi bộ dáng khoe khoang.
“Có chuyện gì?” Mễ Nhạc hỏi.
“Không có gì, chừng nào thì cậu ngủ?”
“Sửa xong sẽ ngủ.” Mễ Nhạc trả lời xong thì nghĩ nghĩ bổ sung thêm: “Nếu cậu ngủ trước, tôi có thể đến phòng quản lý.”
“Cậu đừng đi, đi giống như tôi bắt nạt cậu vậy.” Nói xong liền đi rửa mặt, lúc sau lên giường.
Nằm ở trên giường Đồng Dật bắt đầu quan sát Mễ Nhạc.
Mười một giờ, Mễ Nhạc chưa có dấu hiệu đi ngủ, hắn tiếp tục chơi game.
Mười hai giờ, Mễ Nhạc vào WC, trở về tiếp tục sửa kịch bản.
Hai giờ sau, Đồng Dật kiên trì không được ngủ trước.
Ngủ một lúc, Đồng Dật phát hiện Hứa Đa Đa không hù hắn.
Hắn tiến vào giấc ngủ, sau đó liền phát hiện mình có ý thức, tiến vào một không gian hắc ám, nơi này đột nhiên xuất hiện một giọng nói: “Ngươi là ai? Kẻ xâm lấn.”
Đồng Dật hoảng sợ, nhìn nhìn khắp nơi, cuối cùng thấy được cái đầu heo.
Nhìn qua tròn trịa, có điểm giống “tiểu trư trời nắng”.
“A, ta là bạn của Hứa Đa Đa.” Đồng Dật tự giới thiệu.
“Tới đây làm gì?”
“Tới… Đi tìm một tên đáng ghét trong mộng để dạy dỗ cậu ta.”
Tiểu trư trời nắng nghĩ nghĩ rồi đột nhiên tới gần Đồng Dật, lấy thứ gì đó rồi nói: “Ồ, ta thực ra là Mộng Mô, có thể trợ giúp ngươi.”
A… Thực sự là Mộng Mô, trông giống như tiểu trư trời nắng, y như phim hoạt hình, không ngầu chút nào.
Đồng Dật ở chỗ này đợi một hồi thì hỏi: “Tôi phải làm sao mới có thể vào được?”
“Cậu ta không mơ thấy ngươi, cho nên ngươi không vào được.
“Nói cách khác, cậu ta không mơ thấy tôi, tôi liền phải ở mãi chỗ này với ông mà chờ đợi à?”
Tiểu trư trời nắng nghĩ nghĩ, đột nhiên biến ảo ra một cái sân huấn luyện bóng chuyền tới nói: “Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, có thể luyện tập bóng chuyền một chút.”
Đồng Dật cực kỳ ghét bỏ, hỏi: “Tôi không nghĩ đến ở trong mộng cũng phải đánh bóng chuyền, có thể cho tôi một rạp chiếu phim không?”
“Ta đang đọc trí nhớ của ngươi, biến những gì ngươi đã thấy và suy nghĩ thành giấc mơ của ngươi. Ngươi thậm chí còn không nhớ một bộ phim hoàn chỉnh. Ta đã đọc một chút, phát hiện ra rằng gần đây, trong tâm trí của ngươi, ngoài Mễ Nhạc, chỉ có bóng chuyền là có thể biến ra được.”
Đồng Dật: “…”
Đồng Dật cuối cùng vẫn cố gắng kiên trì, không ở trong mộng đánh bóng chuyền, mà ngồi ở trong sân khự móng tay.
Khự suốt một đêm…
Ngày hôm sau, Đồng Dật tình đậy liền cảm thấy cả người mỏi mệt vô cùng, thật sự là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Mễ Nhạc đang đứng ở trước gương vừa mới thoa xong lót nền, trên đỉnh đầu còn có băng đô cài toàn bộ tóc lên đỉnh đầu, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Đồng Dật mệt mỏi như người bệnh mà xuống giường, còn có hai cái quầng thâm mắt.
Mễ Nhạc nhịn không được hỏi: “Không ngủ ngon hả?”
Đồng Dật vừa nghe liền nóng nảy, lớn tiếng oán giận: “Còn không phải bởi vì cậu!”
Mễ Nhạc nhướng mi, nhìn Đồng Dật tức muốn hộc máu mà đi vào toilet, rất nhanh đã hiểu, lúc trước cậu tính kế Đồng Dật một lần, xem ra Đồng Dật còn chưa nguôi giận.
Suy nghĩ một chút liền nhịn không được cười, thế nhưng lại rất nhanh nhịn xuống.
Mễ Nhạc tìm thấy cửa phòng tự chọn, đẩy cửa đi vào.
Cậu giống như dẫm lên chuông đi học mà vào học, không phải đến trễ, mà là cậu sợ bởi vì mình đến trước, sẽ dẫn đến những học sinh khác cũng đến dự thính, làm cậu không thể học tốt được.
Vì vậy dẫm lên tiếng chuông đi vào thì sẽ tốt hơn.
Có điều loại phương án này chỉ có thể duy trì một thời gian, sau đó không lâu lịch học của cậu bị người khác công bố.
Thời điểm cậu vào, nhìn qua thấy hai người đang đứng, còn tưởng rằng giảng viên phạt học sinh đến muộn.
Tìm được chỗ ngồi nhìn kỹ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, không phải phạt đứng, mà là Đồng Dật, Lý Hân chọn cùng môn tự chọn với cậu.
Đồng Dật chỉ hơn tên thất học có chút éc.
Thời tiểu học, hắn cũng thường xuyên tranh đua hạng với người khác, kết quả tới trung học liền phát hiện… Hắn hẳn là học ngu.
Vì có thể cho hắn vào đại học, lão ba Đồng nghĩ tới phương án cho hắn làm học sinh thể dục. Ông đối với con trai cũng coi như thấu hiểu sâu sắc, dù sao cũng là một đứa đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Ban đầu Đồng Dật không phải đánh bóng chuyền, mà là vào đội bóng rổ, sau đó trời xui đất khiến lại vào đội bóng chuyền, không nghĩ đến lại đánh thẳng đến con đường vinh quang.
Thời điểm học cấp ba năm hai, liền có trường đại học tới tìm Đồng Dật ký hợp đồng.
Nhưng huấn luyện viên của Đồng Dật không chịu thả người, làm Đồng Dật phải ở lại. Đến lớp mười hai Đồng Dật bị huấn luyện viên Lữ của hiện tại nhìn trúng, một mình tìm đến bàn bạc, thế là Đồng Dật ký hợp đồng với đại học H.
Rốt cuộc đội bóng chuyền đại học H ở trong nước là số một, huấn luyện viên cũng là thâm niên trong nghề.
Lý Hân cũng giống lộ tuyến trưởng thành như thế, hai người phối hợp hơn năm năm, xem như có quan hệ tốt nhất.
Thời điểm Đồng Dật chọn môn học tự chọn, đều hoa mắt chóng mặt.
“Cái này là trò gì vậy? Khóa này là để làm gì? Không thể không chọn sao?”
Hắn bối rối mãi, cuối cùng chọn ra được một vài khóa, khóa tự chọn này chính là bị Đồng Dật chọn đại.
Nghe thấy trong phòng học có tiếng ồn ào, Đồng Dật quay đầu lại liền nhìn thấy Mễ Nhạc cũng vào phòng học, lập tức hỏi Lý Hân: “Chúng ta có phải đi nhầm phòng học không?”
Lý Hân nhìn nhìn rồi trả lời: “Không sai mà!”
Sau khi bắt đầu đi học, Mễ Nhạc nghe giảng bài rất nghiêm túc, toàn bộ quá trình đều ghi chép.
Cậu từ nhỏ đã là học bá, thông minh và ham học hỏi, khiến thành tích luôn rất tốt. Cộng thêm cậu là nghệ sĩ, thành tích luôn bị mọi người chú ý, càng làm cậu không thể không cố gắng. Cho nên luôn học hành rất nghiêm túc.
Đồng Dật với Mễ Nhạc hoàn toàn trái ngược nhau.
Đồng Dật ngồi xe bài giảng, nhưng hắn nhận ra mình không hiểu cái gì cả dù rất tập trung, thời điểm đăng ký môn học thấy cái tên môn cũng đã không hiểu gì rồi, thành ra như vậy cũng không quá ngạc nhiên.
Lý Hân ngồi bên cạnh hắn cũng y chang thế, chính là kiểu: Tôi là ai? Tôi đang làm gì ở đây? Tôi ở đây có mục đích gì?
Hai người nhìn nhau, sau đó bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Lớp học giữa hè đều bật máy điều hòa cho sinh viên thấy mát hơn.
Nhưng nó rất dễ khiến người ta buồn ngủ, còn thêm giọng nói của giáo viên khi giảng bài thì mềm như bông, giống như đang hát ru, không lâu sau Đồng Dật đã ngủ rồi.
Lúc này, giáo viên đang đứng trên bục giảng, hỏi: “Các em đồng ý với quan điểm này chứ?”
Một sinh viên dưới lớp trả lời: “Đồng ý!”
Đồng Dật nghe thấy tiếng này thì tỉnh dậy ngay lập tức. Hắn ngồi dậy, nhìn xung quanh, ánh mắt hoảng sợ và mơ màng.
Điều vi diệu là Đồng Dật quá cao, lúc ngồi dậy giống như đột ngột đứng lên vậy, vì thế giáo viên hỏi: “Em có quan điểm khác sao?”
Đồng Dật xấu hổ ngay lập tức, sau đó cười ha hả trả lời: “Không phải, tên của em là Đồng Dật, khi các bạn nói đồng ý, theo bản năng em tưởng là có ai đang gọi em.”
Sau đó hắn cười lớn.
Môn học tự chọn này ít được quan tâm, nếu không Mễ Nhạc sẽ không chọn học nó.
Trong phòng học này không nhiều người lắm, hơn phân nửa phòng đều trống không, giáo viên cũng không thèm để ý, dường như đã thành thói quen, cười cười rồi tiếp tục giảng bài.
Có mấy nữ sinh nhỏ giọng bàn tán, sau đó cầm di động chụp lén.
Mễ Nhạc chống cằm viết bút ký, mắt nhìn về phía mấy nữ sinh, ánh mắt quét qua, mấy nữ sinh lập tức ngoan ngoãn.
Nhưng biểu cảm hoảng sợ của họ đã làm hành vi bại lộ.
Mễ Nhạc không quá để ý, tiếp tục viết bút ký.
Viết viết, cậu không nhịn được cười, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Đồng Dật, trong lòng nghĩ: “Cái tên ngốc này…”
Ánh mắt trời xuyên qua cửa kính chưa bị bức màn che lại, chiếu sáng khắp căn phòng.
Ánh mặt trời chiếu vào Mễ Nhạc, làm cho cậu như phát ra ánh sáng.
Cô gái vẫn rất can đảm, biết rõ mình sẽ bị phát hiện, nhưng vẫn cầm điện thoại chụp Mễ Nhạc.
Thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo, sống mũi cao, xương hàm dưới hoàn hảo, khóe miệng còn nở một nụ cười. Đôi mắt cậu cúi xuống nhưng vẫn che giấu không được sự dịu dàng khi cười.
Áo tuy có cổ nhưng vẫn để lộ hầu kết quyến rũ, bàn tay viết bút ký xinh đẹp nhỏ dài, lộ ra dáng người tinh tế của thiếu niên, thậm chí có chút gầy yếu.
Cô gái lấy điện thoại ra xem ảnh chụp, bị hình ảnh đẹp đến nỗi rúng động tâm hồn.
Để có thể chụp ảnh ngay lập tức, cô ấy không bật chế độ làm đẹp. Điện thoại iPhone có camera rất sắc nét, tùy tiện chụp một người cũng giống như kính chiếu yêu, chiếu ra nhan sắc vốn có. Mễ Nhạc lên hình lại có thể đẹp đến như vậy.
Cậu không nổi, ai nổi?
Cô gái nhìn album của mình, chụp lén được mười tấm không nỡ xóa bỏ tấm nào, cuối cùng giữ lại hết.
Lại cầm lấy di động tiếp tục chụp Đồng Dật.
Đồng Dật không thường xuyên bị người ta chụp lén, cho nên không biết, không giống Mễ Nhạc lập tức phát hiện ra ngay.
Tiếng “Đồng ý” của toàn bạn học khiến Đồng Dật tỉnh giấc. Hắn ngồi trên ghế tiếp tục nghe giảng bài, nhưng phát hiện mình không hiểu gì. Hắn nghĩ đến đối thủ của mình cũng ở trong lớp, vì thế quay đầu nhìn Mễ Nhạc, muốn xem Mễ Nhạc có phải cũng giống mình cái gì cũng không hiểu không.
Mễ Nhạc cũng ngẩng đầu lên cùng lúc đó. Hai người bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, rồi Đồng Dật lại quay đầu đi, cúi xuống chơi game.
Mễ Nhạc trông có vẻ thông minh hơn hắn… Hắn không muốn tự làm mình buồn chán nữa.
Cô gái chụp lén lúc đó, vì phát hiện Đồng Dật cao, nên đã cố ý chỉnh màn hình để chụp toàn bộ lớp học, bao gồm cả những người khác để làm đối lập, để có thể thể hiện chiều cao của Đồng Dật.
Nhưng kết quả là cô ấy vô tình chụp lại cảnh Đồng Dật và Mễ Nhạc đối diện nhìn nhau.
A a a a a!
Nội tâm cô gái điên cuồng gào thét, hình ảnh này thật đẹp! Tuyệt vời!!
Trong bức ảnh, căn bản không thể nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Đồng Dật khi anh ấy quay đầu đi, cùng ánh mắt ghét bỏ của Mễ Nhạc, mà là nhìn nhau một cách thâm tình.
Ánh mắt hai anh đẹp trai chạm vào nhau, tình ý dạt dào.
Sau khi tan học, Mễ Nhạc là người đầu tiên thu dọn đồ đạc và rời khỏi lớp học.
Đồng Dật và Lý Hân không có gì để thu dọn, nên họ đi theo sau.
Đồng Dật đi trong hành lang, tay đút túi, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Mễ Nhạc. Hắn nói với Lý Hân đang đi bên cạnh mình: “Nhìn cái chân của cậu ta, trông giống như hai chiếc đũa vậy.”
Lý Hân cũng nhìn theo, và gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta quá gầy.”
Đồng Dật tiếp tục xỉa xói: “Đúng vậy, là đàn ông phải có cơ bắp!”
Lý Hân tiếp tục nói theo: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Ngay sau đó, phía trước có thêm nhiều người đi theo Mễ Nhạc, đuổi theo cậu để xin chữ ký. Số lượng người mỗi lúc một nhiều, chặt cứng cả hành lang.
Đồng Dật và Lý Hân cảm thấy khó chịu, mở cửa sổ, cân nhắc một chút rồi nhảy xuống.
“Có người nhảy lầu!”
“Nơi này là tầng hai à?”
“Vóc dáng quá cao, nhảy xuống cũng không có chuyện gì xảy ra.”
“Bọn họ vịn cửa sổ, thân thể rũ xuống vì vậy khoảng cách với mặt đất không quá cao, liền trực tiếp nhảy xuống là được.”
“Sinh viên dưới lầu chắc chắn đã bị dọa sợ, đột nhiên có hai cái chân xuất hiện ở cửa sổ, sau đó là một người nhảy xuống.”
Hành lang vang lên tiếng kinh hô.
Mễ Nhạc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc nhìn một cái rồi tiếp tục ký tên.
Cùng ngày, một bức ảnh đã được đăng lên diễn đàn trường học, trở nên hot trong vòng nửa giờ.
Ngay sau đó, một tài khoản marketing giải trí trên Weibo đã đăng lại nội dung của bức ảnh, rồi trở thành hot search trên Weibo ba giờ liền.
Đồng Dật còn khống ra khỏi sân vận động thì đã không thể hiểu được… tự nhiên nổi tiếng…