Editor: Nina
Các thành viên đội bóng chuyền họp mặt, chủ yếu là mấy người chung đội với Đồng Dật.
Thời điểm gửi thông báo vào nhóm, mọi người còn cố ý nhấn mạnh: Có thể dẫn theo người nhà.
Lý Hân và bạn gái cãi vã bao nhiêu năm, cuối cùng đã kết hôn.
Bạn gái không gia nhập đội tuyển quốc gia, nhưng cũng thuộc đổi tuyển cấp tỉnh, sau khi tốt nghiệp vẫn làm vận động viên.
Về phần những người còn lại, gần như không có thay đổi gì mấy, bọn họ thể hiện được tinh thần kiên cường của mình ở phương diện độc thân.
Tuy nhiên, hôm nay có một chuyện bất ngờ: Đồng Dật dẫn theo Mễ Lạc.
Mễ Lạc vừa được tự do thì Đồng Dật đã vào đội tuyển quốc gia, nhóm người này không còn qua lại gì với Mễ Lạc nữa.
Thế là sau khi Mễ Lạc xuất hiện, nhóm người này hệt như trình diện trước chủ nhiệm lớp, quéo cò hết cả bọn.
Không ngờ Mễ Lạc còn cởi mở hơn bọn họ, mở một chai rượu, cùng bọn họ nốc.
“Uống bia ăn hải sản không sao thật chứ?” Đồng Dật chịu thương chịu khó vừa bóc tôm cho Mễ Lạc vừa hỏi.
Dạ dày Mễ Lạc yếu, vẫn nên kiềm chế một chút thì hơn.
“Không sao, có chuyện gì lớn đâu?” Mễ Lạc không quan tâm tí nào.
Đồng Dật gật đầu: “Vậy em ăn nhiều một chút.”
Bấy giờ, Tư Lê đến, vừa vào đã bắt đầu đập đập vỗ vỗ, nhìn là biết tâm trạng không tốt, bước đến cạnh Đồng Dật nói: “Đồng Dật, em trai mày là một thằng ngu, ngu hết thuốc chữa.”
“Ồ.” Đồng Dật biết Tư Lê đang nói về Liễu Phong.
Tuy Đồng Dật và Liễu Phong là anh em, thật ra hai người còn không thân quen bằng Liễu Phong với Tư Lê.
“Tao chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như vậy.” Tư Lê mắng tiếp.
“Cậu ta làm gì cậu?” Mễ Lạc ngẩng đầu hỏi y.
“Tốt nghiệp xong không thèm đi làm, ngày nào cũng ru rú ở nhà chưa nói, còn con mẹ nó bắt hầu hạ các kiểu! Giúp ông đây một lần, ông đây phải hầu cậu ta cả đời đấy à?”
Thành viên trong đội đều biết nhờ được Liễu Phong giúp nên Tư Lê mới có thể vào đội tuyển quốc gia, rồi đạt được thành công như hiện tại.
Năm đó, Tư Lê đối xử với Liễu Phong rất tốt, dẫn về nhà ăn Tết, vừa nhận được tiền thưởng lập tức mua tặng Liễu Phong một chiếc xe.
Theo lời Tư Lê mới nói, đoán chắc là Liễu Phong ỷ lại vào y, làm tên ăn bám, không thèm đi làm hoàn toàn dựa dẫm vào Tư Lê nuôi.
Bọn họ nghe thế liền tức giận, cũng hùa theo chửi Liễu Phong.
Mễ Lạc kêu Tư Lê: “Ngồi xuống rồi nói.”
“Tôi không ngồi, đứng một chặp là được.” Tư Lê trả lời.
Mễ Lạc ngẩng đầu nhìn Tư Lê, trông vẻ mặt kỳ lạ của Tư Lê không nhịn được cười, giơ tay vỗ mông Tư Lê một cái: “Tôi không muốn ngửa đầu nhìn anh.”
Cái vỗ này khiến Tư Lê phải hét ra tiếng.
Cuối cùng Tư Lê vẫn cố chịu ngồi xuống, Mễ Lạc gọi cho y một dĩa cá nhúng dầu ớt và thịt luộc xối dầu ớt.
Tư Lê chỉ nhìn không ăn, chỉ húp một chén cháo, một ít súp trứng gà.
“Dạo này dạ dày không khỏe lắm, không ăn được…” Tư Lê giải thích.
Mễ dạ dày không khỏe hàng real Lạc: uống rượu ăn hải sản, vớt miếng thịt xối dầu ớt cho vào miệng than một tiếng đã.
“Mễ Lạc, cậu không cần giữ dáng sao?” Lý Hân không kiềm được hỏi Mễ Lạc.
“Tôi phát hiện ra, sau một khoản thời gian ăn uống vô độ thì dáng người vẫn sẽ duy trì ở khoảng 67 kg. Nếu trước khi quay phim chịu khó vận động, khống chế khẩu phần ăn thì có thể giảm được 4 kg trong một tháng.”
Đồng Dật ngồi cạnh gật đầu theo: “Ừ, ăn nhiều một chút.”
“Quan hệ hai người tốt thật nha. Chắc không phải là giống như trên mạng phân tích là đang hẹn hò đấy chứ?” Bạn gái Lý Hân đương nhiên là biết cp của Mễ Lạc và Đồng Dật đã làm mưa làm gió trên mạng mấy năm nay.
Cp Ngã Lạc Dật này động xíu là rải cơm chó, nhưng cứ cố tình không chịu thừa nhận yêu nhau.
Các fan sốt ruột phát khóc.
“Giỡn chơi gì vậy!” Tư Lê vừa nghe lập tức nổi nóng, “Hai thằng con trai sao có thể!! Làm sao có thể được!!”
Y gào xong, những người khác lặng im.
Chắc tại quan hệ Tư Lê và Đồng Dật tốt nên khá bao che đây mà.
Hiệp sau Mễ Lạc ăn đã đời, đập bàn hét lên với cả đội bóng chuyền: “Uống không lại các cậu, tôi sẽ là cháu các cậu!”
Cả đám: “0.0”
Cuối cùng, thành viên đội bóng chuyền không ai uống lại Mễ Lạc, bởi vì ai dám uống với Mễ Lạc, Đồng Dật sẽ thi triển ánh mắt hình viên đạn.
Lúc giải tán, Mễ Lạc hơi say, trước khi ra cửa mò đến phía sau Đồng Dật, ôm eo Đồng Dật từ phía sau, cười hì hì: “Cõng em đi.”
Đồng Dật thật sự cõng Mễ Lạc xuống bằng cầu thang thoát hiểm.
Những người còn lại trong đội bóng chuyền: “…”
Hình như hai người này đúng là có gì đó… đáng nghi?
Trên đường trở về, Đồng Dật không uống rượu lái xe, kỹ năng lái xe dạo gần đây của Đồng Dật đã không còn bấy như ban đầu nữa.
“Chắc Tư Lê đã bị gặm mất rồi.” Mễ Lạc phân tích.
“Không thể nào.” Đồng Dật hiểu rõ Tư Lê, ngày ngày nghiên cứu mấy em gái, thẳng đến không thể thẳng hơn, sao có thể bị uốn cong được.
“Nhất định, em cá luôn đấy.”
Đồng Dật vẫn lắc đầu: “Lần này chắc chắn là em sai rồi.”
Không thể nào.
Sao có thể gay cả đám được?
*
Tư Lê mở cửa, nhìn thấy nhà cửa bừa bộn, tức giận vỗ trán.
Y tìm kiếm khắp nhà, cuối cùng thấy Liễu Phong đang nằm nghỉ trên giường, thân hình to lớn cuộn tròn.
Giường đôi chỉ có một bên có chỗ trống, một bên vứt đầy sách và quần áo của Liễu Phong, thậm chí có cả mì gói.
Y vén chăn ra, muốn kiểm tra xem Liễu Phong đói xỉu hay là đang ngủ.
Kiểm tra thấy vẫn còn mạch đập, Tư Lê không thèm quan tâm sống chết của cậu nữa, xoay người bắt tay vào dọn nhà.
Tư Lê luôn cho rằng cỡ mình là đã lười lắm rồi, phòng ốc bừa bãi, sau này mới phát hiện ra, hóa ra là do mình chưa gặp được đối thủ.
Chỗ ở của Liễu Phong hỗn loạn đến mức Tư Lê cũng không chịu nổi.
Kỹ năng sinh tồn của Liễu Phong siêu tệ hại, rõ ràng vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng có thể mấy ngày trời không thèm cạo râu, không thèm gội đầu, lôi thôi lếch thếch còn hơn ăn mày.
Tư Lê dọn sạch phòng, Liễu Phong đã tỉnh lại, nhìn ra cửa xem Tư Lê có mang gì ăn được đến không.
Thấy Tư Lê mang theo sushi, Liễu Phong ngồi trên sô pha, im lặng ăn.
Tư Lê nhìn thấy cậu đã dậy, bắt đầu chửi bới: “Ông đây đúng là nợ cậu, lúc cậu đưa chìa khóa nhà cậu cho tôi đáng lẽ tôi phải nhận ra có gì đó sai sai mới đúng. Con mẹ nó! Tôi là mẹ cậu à! Hầu ăn hầu uống!”
Liễu Phong không trả lời, mặc kệ Tư Lê xả.
Tư Lê không dừng lại, vừa dọn vừa chửi, một tiếng sau vẫn còn chưa chửi xong.
“Gần đây cậu toàn ăn mì gói thôi sao?” Tư Lê chỉ vào tủ lạnh hỏi.
“Anh không tới, em không có gì để ăn.”
Tư Lê từng cười nhạo Liễu Phong gầy còm, sau đó mới biết Liễu Phong trốn trong nhà đến độ không muốn ra ngoài đi ăn, cứng đầu cứng cổ tự khiến bản thân đói đến gầy.
Có thể ru rú trong nhà đến độ này, đúng là kỳ tích nhân gian.
Đến giờ Tư Lê vẫn không quên được tâm trạng khi nhìn thấy Liễu Phong phiên bản râu quai nón sau khi từ thế vận hội Olympic trở về.
Tư Lê lôi Liễu Phong vào phòng tắm, lột sạch rồi ném Liễu Phong vào bồn, sau đó ngồi bên cạnh bồn tắm giúp Liễu Phong tắm rửa, đồng thời hỏi: “Cái thứ lần trước cậu nghiên cứu đó, nghiên cứu sao rồi? Nghe người trong nhóm cậu nói cậu ngất xỉu đến hai lần?”
“Ừm, xong rồi.”
“Kiếm được một khoản rồi nhỉ.”
“Tính theo tiền thưởng của anh, chơi bóng chuyền thêm sáu mươi năm nữa là sẽ bắt kịp em.”
Động tác Tư Lê khựng lại.
Y nhìn vẻ mặt uể oải kia của Liễu Phong, không thể tưởng tượng được người cần y tắm giúp lại là…
Tư Lê lẩm nhẩm trên đầu ngón tay tính thử, bản thân Liễu Phong hiện tại đáng giá bao nhiêu.
“Một tỷ.” Liễu Phong để ý thấy, nhắc nhở.
“À.”
Tư Lê giúp Liễu Phong tắm rửa xong, thay Liễu Phong lau khô người, mới hỏi: “Số tiền đó, được chia cho mấy người?”
“Cá nhân em được khoảng ba trăm triệu.”
“Bị trừ không ít thuế đâu nhỉ?”
“Đến tay là ba trăm triệu, sau này còn được chia lợi nhuận, về cơ bản là làm một mẻ, khỏe suốt đời. Nhóm em chịu trách nhiệm bảo trì trong tương lai.”
“…”
Tư Lê vứt khăn tắm xuống đất: “Tỷ phú chết tiệt, thuê một người bảo mậu được không? Hả?! Cậu cứ dính lấy tôi làm gì? Nhiều tiền vậy thì kiếm đĩ đi! Đĩ đực cũng được, mẹ nó đến nhu cầu sinh lý của cậu cũng bắt tôi giúp giải quyết là sao?”
“Chỉ muốn chịch anh.”
“Xéo!”
Tư Lê từng hầu hạ Liễu Phong một cách vui vẻ tình nguyện, một tiếng ba tới một tiếng ba lui.
Sau đó phát hiện, không hiểu kiểu gì mà y đã yêu xa với Liễu Phong gần hai năm rồi?
Trước khi y vào đội tuyển quốc gia thì đã từng ngủ với Liễu Phong?
Liễu Phong còn đáng thương đòi y chịu trách nhiệm?
Cút mẹ nó đi!
Năng lực yêu đương của Liễu Phong bằng không, cộng thêm tên ngốc Tư Lê, hai người liên lạc qua mạng ông nói gà bà nói vịt, còn bị đứt quãng do kỳ tập huấn, Tư Lê không hề phát hiện ra Liễu Phong đã coi mình là người yêu.
Đợi đến lúc Tư Lê thi đấu xong về tìm Liễu Phong đi chơi, bị Liễu Phong điên cuồng gặm mỏ mới nhận ra có gì đó sai sai.
Hai người bắt chân đối chất hồi lâu mới biết giữa hai người có hiểu lầm.
Tư Lê say xỉn nói lung tung, dường như đã vô tình trêu chọc Liễu Phong, thế là hai người đã ấy cái kia.
Liễu Phong vẫn luôn coi Tư Lê là người yêu suốt gần hai năm, kết quả lại phát hiện Tư Lê không biết gì hết. Vốn là người vô cảm cũng tức giận không kiềm nổi, hôm đó đã khiến Tư Lê không lết nổi xuống giường.
Dân thể thao như Tư Lê mà lại không chơi lại Liễu Phong.
Tư Lê bị làm đến nỗi mông đau eo nhức, giận hờn một trận. Về sau vẫn lo lắng Liễu Phong xảy ra chuyện, nhiều lần hèn ra mặt đến nhà Liễu Phong dọn vệ sinh, đưa cơm khuyến mãi tắm rửa cho, sau đó lại bị Liễu Phong làm cho mông đau eo nhức.
Theo lời Liễu Phong, lượn qua lượn lại trước mặt cậu thì sẽ bị **.
Tư Lê cũng chẳng hiểu nổi bản thân.
“Hai ngày tới tôi sẽ đi công tác, cậu tự kiếm một bảo mẫu đi. Sau này tôi cũng không đến nữa, trả chìa khóa cho cậu.” Tư Lê đặt chìa khóa lên bàn.
Liễu Phong dừng chân, nhìn y.
“Tôi đã được cậu giúp đỡ rất nhiều, tôi cũng rất biết ơn cậu, mua xe cho cậu, còn chăm sóc cậu lâu như vậy, còn mẹ nó… cho cậu chịch tới mấy lần, thế là đủ rồi. Sau này cứ… thôi bỏ đi.”
Liễu Phong ngồi trước bàn nhìn chìa khóa, không lên tiếng.
Tư Lê đợi một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, sau đó nhìn thấy Liễu Phong ngồi trên ghế rơi nước mắt, lập tức hoảng hốt.
“Tôi thật sự không có ý định yêu đương với đàn ông.” Tư Lê vội ngồi xuống trước mặt Liễu Phong khuyên răn.
Liễu Phong không nói gì, chỉ khóc.
“Không phải cậu không tốt, đẹp trai, thông minh, tuy có hơi lôi thôi, nhưng cậu giàu, đúng không nè?”
Liễu Phong vẫn cứ khóc.
Tư Lê không thể nào chịu nổi mấy thể loại mít ướt này.
Y bị đàn ông ** còn chưa khóc đây!
“Được rồi được rồi, đừng khóc, tôi giữ lại chìa khóa. Phòng khi nào cậu ngủm rồi không lo không lôi xác ra được.” Tư Lê lấy lại chìa khóa.
Liễu Phong hừ lạnh.
Tư Lê nhìn Liễu Phong khóc, trong lòng cảm thấy là lạ, đứng dậy bước tới gần Liễu Phong: “Tôi cũng không tốt lành gì, nhất định cậu có thể tìm được người tốt hơn.”
Liễu Phong lấy điện thoại ra, ném lên bàn: “Có rất nhiều người nhắn tin tỏ tình với em, anh thấy ai tốt thì chọn thay em đi, em sẽ không thích anh nữa.”
Tư Lê cầm điện thoại lên nhìn thử, không khỏi cảm thản, hóa ra có nhiều em gái thích Liễu Phong đến vậy, trong số đó có nhiều người đặt hình thật làm hình nền, hoặc là gửi ảnh.
Thậm còn có người gửi ảnh mặc đồ ngủ gợi cảm nữa đậu má.
Tư Lê nhìn chằm chằm một cô gái một hồi lâu, cứ thấy quen quen thế nào, Liễu Phong tưởng Tư Lê chốt rồi, lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn cho em gái kia.
“ĐM! Em gái kia là hotgirl mạng! Nổi tiếng lắm đó…” Hồi còn ở trường đại học, Tư Lê còn lén gọi người ta là vợ yêu không biết bao nhiêu lần.
Liễu Phong nhắn vài câu với em gái rồi trao đổi tài khoản WeChat ngay, rồi kết bạn WeChat.
Nhìn cảnh người đã chịch mình đi kết bạn với người vợ trong ảo tưởng của mình, nội tâm Tư Lê cảm thấy vô cùng rối rắm.
“Cô ấy… cô ấy không được, cậu chọn người khác đi.”
Liễu Phong lại mở khung tin nhắn ra, tìm kiếm, ấn vào một cái hỏi: “Cô này?”
“Cũng không được.”
“Vậy cô vừa nãy.”
“Không được không được!”
Liễu Phong bị Tư Lê chọc tức, lại bắt đầu khóc.
Tư Lê tuyệt vọng.
“Hôn nhẹ lần cuối cùng có được không?” Liễu Phong quay đầu, rưng rưng nước mắt nhìn Tư Lê.
Tư Lê nhìn bộ dạng cậu bé Liễu Phong đáng thương, nuốt một ngụm nước bọt: “Ờm… được.”
Khiến y trong cái nháy mắt ấy cảm thấy đau lòng, hệt như chia tay thật vậy.
Liễu Phong lập tức chồm tới, hôn lên bờ môi y.
Tư Lê cũng không hiểu sao hôn nhẹ lại biến thành hôn mãnh liệt đến thế.
Dáng người Tư Lê thuộc kiểu gầy nhưng rắn chắc khỏe mạnh, chiều cao 180cm, mặt trẻ con, còn có răng nanh.
Liễu Phong lại có thể nhẹ nhàng bế Tư Lê lên.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, cuối cùng chuyển sang phòng tắm, không chỉ là một cái hôn, mà chơi nguyên bộ.
Liễu Phong như con lười nằm ì trên người Tư Lê, ôm y không chịu buông ra.
Mông Tư Lê đau quá.
Nguyên nhân chủ yếu là do Liễu Phong chơi ác.
*
Sau đó Tư Lê đàm thoại với Liễu Phong vài lần, kết quả đều là Tư Lê than thở bò từ giường đến phòng tắm.
Bế tắc hơn nửa năm trời, hai người cứ thế bắt đầu sống chung.
Lý do Tư Lê đưa ra là: Liễu Phong lại té xỉu lúc nghiên cứu dự án mới, khiến y phải bay từ chỗ khác về.
Y sợ lỡ Liễu Phong ngất xỉu không ai phát hiện, mới đành đưa ra phương án cuối cùng này.
Yêu đương gì đó thôi thì cứ vậy đi.
Liễu Phong không quan tâm.
Điều khiến cậu vui mừng nhất gần đây chính là, Tư Lê bắt đầu tận hưởng rồi, đôi lúc còn chủ động hôn cậu nữa.
—Hết—