Thẩm Di Châu thích mềm không thích cứng, Lương Phong tạm thời đưa ra kết luận này.
Cô phải dựa theo nhịp điệu và suy nghĩ của anh, như thế sẽ tránh được không ít phiền phức.
Giống như Lạc Sinh.
Nghe lời, khôn khéo, nếu may mắn thì có thể ở bên cạnh anh bình yên 1, 2 năm.
Cho đến khi gặp phải người kế tiếp là “Lương Phong”, cho đến khi anh cảm thấy chán, cho đến khi anh nói dừng lại.
Đêm hôm đó, Thẩm Di Châu đón Lương Phong trở về chỗ của anh ngủ.
Trên chiếc giường mềm mại, Lương Phong bị anh nhào nặn thành những tư thế trước giờ cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Cô vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng bị anh đưa lên một đỉnh cao.
Cả một đêm cảm xúc phập phồng lên xuống, cuối cùng cơ thể cô cũng hoàn toàn trở nên mệt mỏi rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng từng tầng từng lớp não bộ vẫn sống động như cũ, giấc mộng của Lương Phong vẫn còn đang ở trong studio tươi sáng và yên tĩnh kia.
Chẳng qua cô không thấy máy may màu bạc, cũng không thấy ma-nơ-canh nữa.
Đèn treo trên đỉnh đầu cứ không ngừng xoay tròn, cô bị Thẩm Di Châu ấn chặt trên mặt bàn.
Mặt bàn biến thành một mặt gương to lớn, gò má cô dán sát vào mặt bàn lạnh như băng, cô thấy được ánh mắt mê man của mình trong đó.
Giống như đang nỗ lực tìm gì đó, làm sáng tỏ cái gì đó.
Nhưng do mặt kính đung đưa ngày càng mạnh, cô cũng chỉ có thể càng ngày càng thở dồn dập hơn.
Mặt kính trắng bạc dần dần hiện ra một tầng sương mù ẩm ướt, cuối cùng Lương Phong nhắm hai mắt lại.
Đắm chìm trong niềm vui sướng tột độ, cô lảo đảo bay lên trời như một quả bóng bay được bơm đầy không khí.
Nhưng khi áp suất không khí ngày càng giảm, cô càng ngày càng phình to lên.
Lớp da mỏng manh cuối cùng cũng bị phá vỡ, cô lại giống như lớp lá cây lụi tàn, lần nữa rơi xuống mặt đất.
Cánh tay phủ đầy những dấu vết đáng sợ, như lún sâu vào bùn, Lương Phong có làm gì cũng không đứng nổi.
Vì thế cô lớn tiếng kêu cứu, lớn tiếng gào thét.
Đáng tiếc, chẳng ai nghe thấy cả.
Cô bị bùn đất màu đen chiếm đoạt và chôn vùi.
Cuối cùng cô hoảng sợ mở mắt ra, thấy mình vẫn chìm trong sự im lặng và đen tối như cũ.
Tim cô càng đập mạnh mẽ hơn nữa, cả người Lương Phong đổ đầy mồ hôi lạnh.
4 giờ sáng.
So với suy nghĩ thì cơ thể càng khó tỉnh lại khỏi giấc mộng hơn, Lương Phong nhìn chằm chằm trần nhà màu đen hồi lâu, cuối cùng cũng lấy tay nhẹ nhàng che kín mặt mình.
Cô biết vì sao mình lại mơ thấy giấc mộng này.
Cô rón rén vén chăn lên, ngay cả dép cũng không thèm đi.
Giống như một linh hồn không có hai chân, cô yên tĩnh xuyên qua phòng ngủ lớn rồi đưa tay mở cửa đi ra ngoài.
Rèm cửa sổ ở phòng khách tầng hai vẫn chưa được kéo lên, nguồn ánh sáng vàng ấm áp từ ngoài vườn chiếu nhẹ vào phòng khách, khiến phòng khách trở thành một cái hồ yên tĩnh.
Lương Phong đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống, ánh sáng sáng ngời, lúc này đang có cơn mưa nhỏ.
Từng chuyện từng chuyện trôi qua, mùa đông lại nhanh chóng kéo đến.
Cô đẩy một cánh cửa sổ ra, không khí ướt lạnh nhanh chóng kéo đến thổi lướt qua đầu vai cô.
Một cơn gió lạnh làm bản thân run lên cầm cập.
Lương Phong vươn hai tay ôm lấy đầu vai mình.
Cuối cùng cô đi đến bàn trà nhỏ cạnh ghế sô pha, sau đó đưa tay rút điếu thuốc của Thẩm Di Châu, đốt lên, rồi lại quay về bên cạnh cửa sổ.
Cô mở cửa sổ lớn hơn, vì thế hạt mưa cũng bay lên đọng lại trên người cô.
Sau đó suy nghĩ trở nên ngừng lại, cô cũng trở về trong mơ một lần nữa.
Mơ thấy cô đang tung bay trong ham muốn, như một khinh khí cầu trước khi bay chạm vào bầu trời sáng ngời.
Giống như tối hôm qua cô ngồi trên đùi Thẩm Di Châu rồi chủ động hôn lên môi anh.
Biết ơn vì anh đã cho cô một studio, studio mà Lương Trân không có năng lực để sở hữu, Nghiêm Sâm cười cô mơ mộng hão huyền.
Cái mà Lương Phong từng nghĩ cho dù có dùng cả đời thì cũng không có cách nào mở studio của riêng mình.
Cho dù biết đây chẳng qua chỉ là những món đồ anh tuỳ ý ném qua cửa sổ, nhưng đối với Lương Phong mà nói thì nó thật sự quá lớn, quá ý nghĩa.
Chuyện cô không làm được thì cô không thể không có gánh nặng mà nghĩ đây là đồ của cô được.
Đồng thời cô cũng thấy biết ơn anh cuối cùng vẫn không ở lại studio muốn cô, để lại cho cô chút mặt mũi cuối cùng.
Bởi vì cô biết, vốn dĩ anh cũng có thể không cần chừa mặt mũi cho cô.
Vì thế cô hiếm khi “Nhiệt tình” cùng anh chìm ngập trong biển tình sôi trào, dù là người lý trí thì cũng chìm sâu vô tận, mắt và tai đều không thấy, chìm sâu xuống dưới.
Cho đến khi…
Cho đến khi gặp giấc mộng kia.
Khoảnh khắc thức dậy, trong đầu Lương Phong tự nhiên nhớ đến câu nói kia của Lạc Sinh:
“Chắc chắn cô sẽ không thể nào tốt hơn tôi được đâu.”
Cơn buồn nôn lại kéo đến.
Giống như sợ lời cô ta nói thành sự thật, giống như sợ lời tiên tri của cô ta.
Tay cầm thuốc lá hơi run lên, không biết có phải do lạnh quá hay không, hay là do máu bầm chưa tan trên cổ tay cô tối qua nên vẫn còn đau.
Chợt có một cánh tay từ phía sau lưng cô vươn đến đóng cửa sổ lại.
Mưa gió bỗng nhiên ngừng lại, Lương Phong ngước mắt lên nhìn.
Là Thẩm Di Châu.
Bởi vì phòng khách không mở đèn nên mọi thứ vẫn còn đang mờ tối.
Nhưng lúc này sắc trời đã biến thành một màu xám đen mông lung, ánh đèn vàng ấm áp không biết đã tắt từ bao giờ.
Màu sắc lạnh lẽo rơi xuống đôi mắt đang nhìn xuống của anh.
Vì anh đứng quá gần nên cô có thể ngửi thấy dư vị thoang thoảng của trầm hương trên cơ thể anh.
Anh cầm lấy điếu thuốc trong tay Lương Phong rồi nhắm mắt rít một hơi.
Ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào đôi má gần như trắng sứ của anh khiến Lương Phong có chút choáng váng.
Bởi vì lúc này trên khuôn mặt anh không có nụ cười lạnh lùng mà cô quen thuộc, cũng không có sự tức giận lạnh lùng và tàn nhẫn.
Giờ phút này anh nhắm chặt hai mắt lại, hơi thở cũng chậm dần đi.
Không khí trong suốt bao lấy xung quanh anh.
Anh giống như vẫn là anh, anh giống như chính là Thẩm Di Châu.
Tháo lớp vỏ bọc ra, là Thẩm Di Châu chân thật.
Anh từ từ mở hai mắt ra, Lương Phong không nhịn được cảm thấy sợ.
Tại sao cô lại nhìn thấy một loại cảm giác áp bức không thể thở nổi trong đôi mắt còn chưa kịp mượn cớ để che đậy kia.
Giống như một lớp bọt vừa nặng vừa dày trôi trên mặt biển, kéo theo tầng tầng lớp lớp.
Không thấy rõ dưới lớp bọt nổi đó là sóng yên biển lặng hay là sóng to gió lớn.
Sau đó tim bỗng ngừng đập.
Nhưng giây tiếp theo, cô nhìn thấy nụ cười ngả ngớn trong mắt anh, tay cầm thuốc lá để ra xa, còn anh đến gần ngậm lấy môi cô.
Theo bản năng, cô biết mình nên gạt tâm hồn sang một bên, nhưng bên tai lại vang lên một tiếng thì thầm nhỏ, khích lệ Lương Phong:
“Đây chẳng qua chỉ là một nụ hôn, chẳng có chút ý nghĩa nào cả.”
Vì thế linh hồn cô lại trở về vị trí cũ, hai tay nhẹ nhàng lướt nhẹ trên gò má của Thẩm Di Châu, hôn anh sâu hơn cùng với nụ hôn “Không chút ý nghĩa nào” này.
Tai và mắt đều không thấy rõ nên giác quan càng trở nên rõ ràng hơn.
Cô phát hiện Thẩm Di Châu lại bế cô lên.
“Mọi thứ đều chẳng có chút ý nghĩa nào.”
Trước khi rơi vào những giây phút hỗn loạn, Lương Phong lại lần nữa cảnh cáo chính mình như vậy.
–
Cuối tháng 12, Lương Phong trở về nhà một chuyến.
Thường Mãn Đức lại đến ngân hàng hỏi chuyện vay tiền nên trong nhà chỉ còn Lương Phong và Lương Trân.
Hoa cỏ trong sân đều bị Lương Trân dọn vào trong nhà, nhưng thật sự là thời tiết quá lạnh mà Lương Trân lại tiếc tiền nên không mở máy sưởi suốt ngày được, cho nên có mấy chậu cây đã héo lá.
Lương Phong bảo Lương Trân đến thành phố Yến ở với cô, bây giờ cô đã có thể trả nổi tiền thuê hai phòng rồi, cô không muốn để Lương Trân tiếp tục ở chỗ Thường Mãn Đức chịu mệt mỏi nữa.
Lương Trân vẫn cười ha hả, vừa làm thức ăn vừa nói: “Mẹ đi thì ai chăm sóc ba con chứ?”
“Mẹ mới là người bệnh, ông ta không chỉ không có chút xấu hổ nào màbthậm chí còn muốn mẹ chăm sóc cho ông ta nữa sao?”
“Dù sao thì mẹ và ông ấy cũng là vợ chồng.”
“Mẹ chính là người tiêu tiền như rác.” Lương Phong tức giận.
Lương Trân nghiêng đầu nhìn cô rồi cười.
Bà nói: “Thế mẹ chính là người may mắn tiêu tiền như rác, sinh được một đứa con gái tốt như con.”
“Lại nói bậy rồi.” Lương Phong không muốn mất nhiều thời gian cho chuyện này, cô quá hiểu mẹ cô Lương Trân là kiểu người gì.
Lương Trân không muốn liên lụy đến cô nên không hề nói gì hết.
Đợi đến khi cô kiếm đủ tiền trả hết món nợ này thì cô sẽ mang Lương Trân rời khỏi đây mãi mãi.
Bữa trưa ăn thịt viên, canh rau và các loại rau xào.
Lương Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kể cho Lương Trân nghe về phòng làm việc của mình.
Lương Trân vui vẻ và cũng rất ngạc nhiên, hỏi bà có thể đến xem không.
Lương Phong do dự một lát, cô nói còn đang sửa chữa.
Lương Trân lập tức đáp lời nhưng vẫn còn dùng sức ôm lấy Lương Phong.
“Ước mơ của Tiểu Phong nhà chúng ta thành sự thật rồi!”
Lương Phong không nhịn được vùi mắt của mình vào vai bà, cô không dám khóc.
Cô không muốn để Lương Trân biết chuyện Thẩm Di Châu, nhưng cô thật sự muốn để Lương Trân biết cuối cùng cô cũng tiến đến gần ước mơ của mình rồi.
Cô muốn chia sẻ tin tức tốt này cho Lương Trân biết.
Lúc chiều khi cô trở về thành phố Yến, Lương Trân lấy trong phòng ngủ của bà ra một món đồ rồi chạy từ từ đến bên cạnh Lương Phong đang đứng chờ xe, còn có chút tiếc nuối nhét vào trong túi xách của Lương Phong.
Lương Phong cúi đầu nhìn, cuối cùng cũng thấy được chiếc đê khâu (*) bằng bạc mà Lương Trân vẫn luôn luôn dùng kia.
(*) Đê khâu:undefined
Từ lúc cô bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện thì đã luôn thấy Lương Trân dùng nó rồi.
Trên món đồ bằng bạc này đã có không ít vết hoen ố, nhưng Lương Trân chưa từng thay cái mới.
Lương Trân cũng cảm thấy mình có chút kiêu ngạo, nhưng bà vẫn muốn đưa nó cho Lương Phong.
Không nói rõ được lý do là vì sao.
Bầu không khí lập tức trở nên khó nói thành lời, suy nghĩ cũng giống như đang dần xuất hiện nhưng cũng như đang kiềm chế.
Tình cảm quá rõ ràng, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Lương Trân bỗng cảm thấy có lỗi: “Được rồi, đừng kiêu ngạo nữa.”
Nhưng Lương Phong lại ôm lấy Lương Trân, nước mắt cũng rơi xuống không thèm che giấu nữa, vừa khéo lại rơi xuống áo lông vừa dày vừa nặng của bà.
“Cảm ơn.” Cô nói.
Lương Trân từ từ để tay xuống: “Tiểu Phong à, chúc mừng con nhé.”
Lương Phong nhắm chặt hai mắt lại, tay càng ôm chặt lấy Lương Trân.
Cầm cái đê màu bạc trong tay, cảm giác đau đớn mơ hồ cũng kéo đến rất chân thật.
Chắc chắn Lương Trân là thật, chắc chắn mọi thứ cô làm đều có ý nghĩa của nó.
Sau khi từ chỗ Lương Trân về, Lương Phong liền đi đến studio.
Khoảng thời gian này, Hoàng Thu Ý cũng đã sắp xếp vật dụng trong phòng làm việc rồi, đủ loại vải vóc đa dạng và các dụng cụ đều được bày đầy đủ.
Lương Phong đặt chiếc đê lên vật trang trí dưới máy tính, chiếc đê bạc được treo trên một điểm tựa nhô cao, ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy.
Ánh mắt rơi vào cái đê hồi lâu, Lương Phong cảm thấy trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Lương Phong ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, cô yên lặng một lát rồi gọi điện thoại cho Thẩm Di Châu.
Điện thoại được kết nối, Thẩm Di Châu không nói gì.
“Ngủ chưa?” Lương Phong hỏi.
Đầu dây bên kia không nặng không nhẹ truyền đến một tiếng “Ừ”.
Thái độ cũng không rõ ràng, giống như là đang tức giận.
Mi mắt Lương Phong âm thầm rũ xuống, cảm thấy mình gọi điện thoại đến không đúng lúc rồi.
Nhưng nếu cô đã nghe thì không thể giả vờ như không phát hiện ra.
“Tâm trạng không tốt sao?”
“Em cảm thấy thế nào?”
“Bởi vì em đánh thức anh à? Thế thì em bồi thường cho anh không được, anh ngủ tiếp đi.”
“Lương Phong.” Bỗng nhiên Thẩm Di Châu gọi tên cô: “Em có dã tâm lớn như vậy sao?”
Lương Phong hơi nhíu mày, cô không hiểu lời anh nói.
“Sau khi phòng làm việc hoàn thành, đây là lần đầu tiên em chủ động gọi điện cho tôi.” Trong điện thoại truyền đến tiếng cười, là tiếng cười giả tạo của Thẩm Di Châu: “Xem ra vẫn là tôi xem trọng em, có lẽ em còn muốn nhiều hơn thế.”
Trong lòng Lương Phong thầm giật mình, cô cũng vừa ý thức được kể từ hôm trước trở đi thì cô vẫn luôn bận chuyện phòng làm việc, hôm nay lại về quê.
Cô căn bản không liên lạc với Thẩm Di Châu một lần nào.
Ngón tay không kìm chế được siết chặt lại, cô cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó nói: “Thật xin lỗi, trong nhà có chút chuyện, tôi phải đến nhà mẹ của tôi.”
Mặc dù Lương Phong biết lý do vụng về này của mình sẽ nhanh chóng bị Thẩm Di Châu nhìn thấu, nhưng cô vẫn nói.
Sau một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Thẩm Di Châu hỏi cô: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Khoảng thời gian trước mẹ tôi bị bệnh vừa xuất viện, mấy ngày nay có chút không thoải mái, tôi đến xem bà ấy.” Cách một chiếc điện thoại, lá gan nói dối của Lương Phong cũng lớn hơn.
“Ba em đâu?”
“Tôi không có ba.” Lời này là thật.
Điện thoại rơi vào khoảng yên lặng vô hình.
Trong lòng Lương Phong cũng trầm xuống theo.
Cũng không phải bởi vì cô và Thẩm Di Châu xảy ra chuyện gì, mà là đây là lần đầu tiên cô nhắc với Thẩm Di Châu về gia đình của mình.
Cô không muốn nói cho anh nghe những thứ này, anh cũng không phải là ai đó của cô.
Giờ phút này vì tranh thủ lấy lòng anh mà cô lại mang vết thương ướt nhẹp đau nhói của mình ra để mong anh thông cảm, cô cảm thấy rất khó chịu.
Khóe mắt nóng lên, cô cũng không muốn nhận sự thương xót này.
Ít nhất bây giờ còn chưa đến mức đấy.
“Thật xin lỗi, phòng làm việc của tôi bây giờ tạm thời có chút bận.
Ngày mai tôi sẽ đến tìm anh, hoặc là… hoặc là bây giờ tôi…”
“Lương Phong.” Thẩm Di Châu chợt lên tiếng cắt ngang lời cô nói.
“Em khóc.”
“Không có.”
“Em ở đâu?”
“…!Studio.” Giọng nói của Lương Phong rất khó chịu: “Bây giờ anh không cần đến, bây giờ tôi đến tìm…”
Nhưng cô còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Thẩm Di Châu mở miệng nói hai chữ từ chối:
“Chờ đấy.”.