Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 113: Ngoại truyện 9: Nếu Chu Chu xuyên trở về (2)



Edit: Ry

“Tiểu Tử, chị đi nha!” Tô Lan ăn mặc chỉnh tề, quay đầu hôn chồng một cái, cười nói giơ mặt tới.

Lâm Tử đỏ mặt hôn nhẹ lên khóe miệng bà, sau đó cùng bà ra cổng vườn hoa, đưa hộp cơm đã cẩn thận chuẩn bị cho vợ, đưa mắt nhìn Tô Lan lái xe đi.

Đến khi xe Tô Lan biến mất ở ngã tư, Lâm Tử mới không nhìn nữa, chuẩn bị vào nhà dọn dẹp.

Nhưng khóe mắt thoáng bắt gặp gì đó, khiến ông không khỏi đứng lại.

Quay sang nhìn kĩ thì có một bóng người cao lớn đứng dưới gốc cây bên đường đằng xa, đang nhìn qua bên này.

Đó là một người đàn ông khá cao lớn, khuôn mặt lại có vẻ tiều tụy. Không hiểu sao Lâm Tử lại cảm thấy người này rất tốt và có một cảm giác thân thiết. Thế nên dù trời sinh tính e lệ, thấy người đàn ông này, Lâm Tử lại không vội trốn vào nhà mà đứng đó nhìn, còn hơi nghi hoặc nghiêng đầu.

Đợi đến khi người kia lại gần, ông mơ hồ ngửi được pheromone, Lâm Tử mới kinh ngạc phát hiện, người đàn ông cao lớn này lại là một Omega.

Thậm chí pheromone cao cấp mùi hạt dẻ thơm ngọt kia còn khiến ông cảm thấy rất quen. Nhưng Lâm Tử có thể khẳng định, ông chưa từng gặp người này.

“Chào cậu, tôi có thể giúp gì cho cậu không?” Lâm Tử nhìn hắn, dịu dàng hỏi thăm.

Trên người đàn ông này bao trùm một sự bi thương nồng đậm.

Không hiểu sao thấy cậu ấy như vậy, Lâm Tử lại có chút đau lòng.

“Ba…” Người kia ngừng lại, sửa lời: “Xin hỏi ngài có biết Tô Dục Chu không?”

Lâm Tử không nghe được câu trước, nhưng vẫn kinh ngạc thốt lên: “A, cậu là người gọi điện thoại lần trước!”

Vừa nhắc tới cái tên này, Lâm Tử đã nhớ ra.

Mấy hôm trước có cuộc gọi tới từ số lạ, hỏi thăm một người tên Tô Dục Chu. Mặc dù Lâm Tử nghe tên cũng thấy quen, nhưng ông kiểm tra lại tất cả những người mình biết, thật sự không nhớ có người này.

Lâm Tử lắc đầu: “Xin lỗi cậu nhưng tôi thật sự không biết người này.”

“Vợ tôi tên Tô Lan, con gái duy nhất tên Tô Vũ, không có đứa con nào tên Tô Dục Chu hết.”

Túc Khiêm nhìn ông, cõi lòng ngập đau thương.

Tất cả mọi người đều nói với anh, trên đời này không có ai tên Tô Dục Chu, không có một Alpha nào như thế.

Anh đi tới tất cả trường Tô Dục Chu từng học, hỏi tất cả những người bọn họ từng quen, và tất cả đều nói cho anh biết, họ không quen cậu.

Giống như mọi người thông đồng với nhau, cùng độc ác chơi khăm anh vậy.

Nhưng giờ, ngay cả ba Tô cũng nói cho anh biết…

Túc Khiêm không thể chấp nhận!

Anh tin chắc Tô Dục Chu từng tồn tại, bọn họ có nhiều hồi ức khắc sâu như vậy, nhiều thời gian hạnh phúc như thế, mọi thứ không thể chỉ là ảo tưởng của anh được.

Nếu thật sự là vậy…

“Vậy ngài có biết Diệp Nhất Lãng không?” Anh hỏi.

“A Lãng?” Lâm Tử chớp mắt: “À, cậu là bạn thằng bé à? Tôi có biết, để tôi liên lạc với thằng bé giúp cậu nhé.”

Nhưng Túc Khiêm lại không để ý mà nói tiếp: “Ngài họ Lâm, ba ngài, ông Lâm rất thích tranh chữ, ông ấy có quan hệ không tốt lắm với vợ ngài, vì phu nhân Tô thường xuyên đối đầu với ông ấy.”

“Mẹ ngài, là một quý phu nhân vô cùng hiền hòa, bà rất dịu dàng, nhưng trong nhà không ai dám cãi lời bà…”

Anh lải nhải nói một hồi, nói rất nhiều.

Từng câu Túc Khiêm nói ra, biểu cảm trên mặt Lâm Tử lại biến đổi một chút, cuối cùng ngờ vực nhìn anh.

Mà Túc Khiêm cũng biết, tất cả những gì anh nói đều đúng.

Nếu chuyện giữa anh và Tô Dục Chu chỉ là ảo tưởng của anh, vậy tại sao anh lại biết những chuyện này?

“Cậu này, cậu…”

Lâm Tử do dự nhìn Túc Khiêm, lại thấy người kia khom lưng, cúi chào ông.

Sau đó quay người bỏ đi.

Lâm Tử nhìn bóng lưng Túc Khiêm rời đi, hồi tưởng những lời anh vừa nói, không hiểu sao ông bỗng thấy mất mát.

Giống như…

Ông cũng đã mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy…

Trong phòng bệnh, Tô Dục Chu ngồi tựa vào đầu giường.

Từ lúc cậu tỉnh lại tới giờ đã là một tuần, sức khỏe lại không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, thậm chí càng ngày càng suy yếu.

Bác sĩ không tìm được nguyên nhân, chỉ có thể quy kết là ham muốn sống của bệnh nhân không mạnh, cần người nhà làm bạn và cổ vũ nhiều hơn, thậm chí đề nghị bọn họ tìm tới sự trợ giúp của chuyên gia tâm lý.

Mỗi ngày anh Lâm đều sẽ tới tìm cậu.

Thật ra cái hôm thanh niên vừa tỉnh đã khóc ầm một trận khiến anh Lâm rất sợ, mặc dù về sau không còn kịch liệt như vậy nữa, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ thấy cậu lặng lẽ rơi nước mắt.

Cho đến hai ngày nay, tâm trạng Tô Dục Chu mới tốt hơn một chút, nhưng cả người vẫn gầy yếu, như đột nhiên bị rút hết sức sống vậy.

Trong ấn tượng của hắn, cậu thanh niên này là một người vô cùng lạc quan sáng sủa. Ở công ty, vì hai người khá thân thiết nên hắn cũng biết một chút quá khứ của cậu.

Thực tình thì tuổi thơ bất hạnh bi thảm như vậy cậu còn có thể vượt qua, anh Lâm cảm thấy không gì có thể đánh bại cậu. Thế nên hắn vẫn luôn rất xem trọng cậu, dù là năng lực hay phẩm chất.

Sau lần tai nạn xe cộ kia, thanh niên bị thương quá nghiêm trọng, thậm chí suýt mất mạng cũng là vì cứu hắn.

Thế lên anh Lâm luôn hết lòng hết dạ chăm sóc cậu, chỉ hi vọng cậu có thể sớm bình phục, rời khỏi nơi quỷ quái này.

Nhưng nhìn dáng vẻ này của thanh niên, hắn thật sự không nghĩ ra nguyên nhân do đâu, rõ ràng trước lúc xảy ra tai nạn cậu ấy vẫn còn tươi tắn lắm mà?

“A Dục, nếu là tiền thuốc men thì cậu không cần lo đâu.” Anh Lâm nói: “Lần này tính là tai nạn lao động, mà tài xế bên kia cũng chịu mọi trách nhiệm, tiền thuốc men của cậu sẽ có người chi trả.”

Tô Dục Chu nhìn hắn một cái, trong mắt vẫn không có bất cứ thần thái gì, nhưng cũng gật đầu.

Anh Lâm không nhịn được thở dài.

“Được rồi, anh đi mua đồ ăn, cậu nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều quá.”

Hắn chỉnh lại chăn cho thanh niên, sau đó đi ra ngoài.

Tô Dục Chu nhìn hắn đi, lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở thế giới này, cậu không còn người thân.

Mà trải qua hai mươi mấy năm trong “mơ”, cảm giác của cậu với bạn bè ở thế giới này đã vô cùng xa lạ. Dù họ có tới thăm hỏi thì cậu cũng mất rất lâu mới nhớ được ra tên.

Mắt thanh niên đỏ lên, rúc vào trong chăn, che kín bản thân.

Cậu vẫn chưa tin, đây chẳng qua chỉ là mơ thôi…

Anh Túc… Ba mẹ…

Cậu thật sự rất nhớ họ…

Nhưng kiếp này, e là sẽ không còn gặp được nữa nhỉ?

“A Dục, sắp Trung thu rồi, cô y tá cho anh một cái bánh Trung Thu này, cậu muốn ăn thử không?”

Anh Lâm vào phòng bệnh, thấy trên giường có một cục, mà cũng không nhận được câu trả lời. Hắn không khỏi thở dài, rón rén đi vào, đặt bánh Trung thu và cháo rau xanh vừa mua lên đầu giường.

Một lát sau, có người gọi điện tìm hắn, anh Lâm vội vàng ra hành lang nghe máy.

Tô Dục Chu lật chăn ra, nghe tiếng nói chuyện vọng vào từ hành lang, lại ngẩn người nhìn bánh Trung Thu trên ngăn tủ.

Đúng lúc này, anh Lâm lại đi vào phòng bệnh.

Thấy cậu dậy, hắn vội vàng nói: “A Dục, anh mua cháo về này, cậu có muốn ăn không?”

Tô Dục Chu lắc đầu.

“Ầy, cậu cứ không ăn gì như thế thì gầy trơ xương ra mất!” Anh Lâm đau khổ nói.

Thấy thanh niên không có phản ứng, hắn bèn đề nghị: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, hay là anh đẩy cậu ra ngoài đi dạo một chút rồi lại về ăn nhé?”

Lần này, cuối cùng thanh niên cũng nói vâng.

Anh Lâm mừng rỡ, vội vàng tìm một chiếc xe lăn, đẩy Tô Dục Chu ra vườn đi dạo.

Tô Dục Chu vẫn không có hào hứng gì, cảm thấy rất mờ mịt với tương lai. Cậu nhìn lá rụng từ trên cây xuống, một lần nữa nhớ tới mọi thứ trong “mơ”.

Hai mươi hai năm ấy, sao có thể chỉ là mơ được?

Nhưng nếu như không phải là mơ, tại sao cậu lại về đây? Túc Khiêm… Cậu thật sự rất muốn gặp anh…

Đột nhiên một mùi hạt dẻ theo gió nhẹ nhàng bay tới.

Tô Dục Chu sửng sốt, nhìn trái nhìn phải muốn tìm người kia, lại phát hiện bên ngoài hàng rào bệnh viện, ở vỉa hè phía đối diện có người đang bán hạt dẻ rang đường.

Cõi lòng cậu thất vọng vô cùng.

Có lẽ là ánh mắt cậu quá rõ ràng, anh Lâm nhận ra, vui vẻ nói: “Cậu muốn ăn hạt dẻ rang đường à? Để anh đi mua cho cậu!”

Nói rồi để cậu ngồi dưới tàng cây, quay người chạy đi mất.

Tô Dục Chu cũng không kịp ngăn cản.

Cậu mím môi, ngồi dưới tán cây yên tĩnh chờ đợi. Chỉ là những khi một mình, cậu càng thêm không nhịn được nhớ đến “giấc mơ” chân thực tới từng chi tiết kia.

Tô Dục Chu không khỏi nhắm mắt lại.

Có lẽ là hành vi của cậu thật điên rồ, dần dà, thế mà cậu lại cảm giác mình nghe được giọng nói thân thương kia…

“Xin hỏi… Anh biết Tô Dục Chu sao?”

“Tôi không.”

“Anh có quen Tô Dục Chu không?”

“Anh tìm Tô Dục hay là Tô Dục Chu? Tôi chỉ biết Tô Dục thôi.”

Tiếng đối thoại truyền đến, Tô Dục Chu bỗng mở mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Đó là tiếng anh Lâm.

Mà kiếp này, tên cậu là Tô Dục…

Túc Khiêm tin chắc Tô Dục Chu tồn tại, thế nhưng anh tìm vô số biện pháp, sử dụng vô số phương pháp tâm linh cũng không thể tìm được cậu.

Trái tim lao lực quá độ, vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ.

Thậm chí vì tìm kiếm Tô Dục Chu, anh chủ động từ chức.

Tất cả người biết chuyện này đều cảm thấy Túc Khiêm điên rồi, mà chính anh cũng cho rằng có lẽ mình điên thật.

Trong thoáng chốc, thế mà đã tới Trung Thu. Đêm ấy trăng rất tròn, khiến anh nhớ tới tết Nguyên Tiêu đầu tiên cùng Tô Dục Chu vượt qua.

Trăng đêm ấy, hình như cũng tròn giống vậy.

Trung thu đêm nay, chỗ nhà họ Lâm giống như đợt tết Nguyên Tiêu, lại tổ chức hội đèn lồng.

Túc Khiêm ở nơi khác nhận được lời mời của Lâm Tử. Bởi vì anh từng gọi điện tới nên Lâm Tử có lưu số điện thoại của anh.

Quỷ thần xui khiến, Túc Khiêm đồng ý.

Chỉ là anh không tới, anh không muốn nhìn thấy người nhà của Tô Dục Chu lộ vẻ mặt xa lạ với anh.

Một mình anh mua chiếc đèn lồng ở quán ven đường, cứ cầm như vậy, không mục tiêu lang thang trên phố.

Không biết đi bao lâu, xung quanh dần không còn bóng người.

Túc Khiêm cũng không để ý, anh tiếp tục đi về phía trước. Thế rồi, đến lúc giật mình nhận ra, không biết trời đã sáng từ khi nào. Mà anh đã đi tới một con phố xa lạ, chung quanh người qua kẻ lại rộn ràng, ven đường còn có người bán hạt dẻ rang đường và khoai nướng.

Túc Khiêm nhanh chóng phát hiện bất thường.

Khứu giác của anh… Hình như không nhạy nữa. Các loại mùi pheromone hỗn tạp vốn luôn tràn ngập trên phố bỗng biến mất. Anh không ngửi được pheromone.

Không phải, anh vẫn ngửi được pheromone của bản thân.

Túc Khiêm dừng chân, nhìn đèn lồng đã tắt, bèn tiện tay đưa cho một cô bé đi ngang qua.

Cô bé nho nhỏ xinh xắn, trông rất đáng yêu, hẳn là Omega nhỉ?

Tiếp tục đi về phía trước một đoạn, bỗng có người va phải anh, có thứ gì rơi xuống đất. Người kia khom lưng xin lỗi, ngồi xổm xuống nhặt đồ đánh rơi. Túc Khiêm cúi xuống nhìn, bỗng sửng sốt —

Trong số đồ người kia làm rơi có một cái thẻ, mà ảnh chân dung in trên đó, rõ ràng là…

“Tô Dục Chu…”

“Xin hỏi anh biết Tô Dục Chu sao?” Anh túm lấy vai người đàn ông, vội vàng dò hỏi.

“Tôi không.” Anh Lâm sững sờ.

“Anh có quen Tô Dục Chu không?” Người đàn ông túm vai hắn lặp lại lần nữa.

Hắn đành phải nói: “Anh muốn tìm Tô Dục hay là Tô Dục Chu? Tôi chỉ biết Tô Dục thôi.”

“Tô Dục? Em ấy ở đâu?” Túc Khiêm như túm được cọng cỏ cứu mạng, lớn tiếng hỏi hắn.

“Em ở đây!”

Giọng nói kèm tiếng khóc nức nở của thanh niên đột ngột vang lên.

Túc Khiêm ngơ ngẩn nhìn sang, thấy thanh niên gầy yếu đứng trong vườn, hai tay nắm hàng rào kêu lên.

“Chồng ơi, là anh sao?” Cậu khóc: “Có phải anh tới tìm em không?”

Túc Khiêm không có thời gian để trả lời, anh buông anh Lâm ra, lao tới chỗ hàng rào. Sau đó dưới cái nhìn của tất cả, trực tiếp trèo rào vào trong.

Anh Lâm nhìn hai người ôm chặt nhau trong vườn, không khỏi trố mắt.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.