Một Đêm Xuân

Chương 20



Ai ngờ lúc này, một con mèo đen trên mái nhà đột nhiên nhảy xuống, kêu “meo” một tiếng, làm đổ bình hoa, kinh động người trong phòng.

Ta hoảng sợ tột độ.

“Ai?”

Ta trốn trong bóng tối của bức tường đổ nát, người nam nhân đeo mặt nạ vàng rút kiếm bước ra.

Hắn từng bước dẫm lên lá rụng đi về phía ta, tim ta đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ánh mắt người nam nhân rơi xuống đất, trong lúc hoảng loạn, ta đã đánh rơi một chiếc khuyên tai màu xanh lục.

Ta rút chiếc trâm cài trên tóc ra, nắm chặt trong tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hắn cúi người xuống, nhặt lên, soi dưới ánh trăng mờ nhạt để quan sát chiếc khuyên tai màu xanh lục đó, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Nữ nhân kia đã mặc y phục chỉnh tề, bước ra: “Người đâu? Đã g.i.ế.c chưa?”

Hắn nắm chiếc khuyên tai trong lòng bàn tay, không để nàng ta nhìn thấy.

“Chỉ là một con mèo hoang thôi.”

Nữ nhân kia vỗ vỗ ngực, rồi ôm lấy eo hắn: “Ngày mai ta sẽ bảo bệ hạ bắt hết lũ súc sinh này đem đi giết, thật phiền phức.”

“Nàng nên trở về rồi.”

Nàng ta không cam lòng: “Chàng đưa ta về đi.”

Nam nhân kia véo má nàng ta, hôn một cái, rồi dùng vài lời lẽ ngon ngọt để tiễn nàng ta đi.

Ánh trăng sáng tỏ, người nam nhân vứt thanh kiếm trên tay, đi đến trước bức tường đổ nát, ngồi xuống đất, lưng đối lưng với ta, cách một bức tường đổ.

“Đã lâu không gặp, mẹ nhỏ.”

Tim ta thót một cái.

Người nam nhân đeo mặt nạ vàng, người nam nhân ở Thiên Hương lâu, người nam nhân vụng trộm với quý phi, là Giang Đình Dã.

“Nếu có thể, ta không muốn gặp lại nàng trong hoàn cảnh như thế này.”

“Phải làm sao đây?” Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên mái nhà, sát khí cuộn trào trong mắt. “Vốn dĩ ta không muốn lôi nàng vào chuyện này.”

Một cơn run rẩy lan khắp cơ thể, đầu óc ta trống rỗng.

Gã nam nhân bên kia bức tường đổ im lặng, có lẽ đang tính toán cách xử lý cái xác của ta cho ổn thỏa.

Sợ hãi đến tột cùng rồi lại trở nên bình thản.

Ta nhìn ánh trăng chảy tràn trên bức tường đổ, cố tỏ ra thản nhiên hỏi: “Giang Đình Dã, đêm nay cũng là đêm rằm, trăng tròn như đêm Nguyên Tiêu năm nào. Đêm đó ngươi hỏi ta có muốn ăn gì không, ngươi sẽ mua cho, ta đã từ chối. Giờ còn kịp không?”

Người nam nhân dựa vào tường khẽ biến sắc.

Hắn im lặng thật lâu, cuối cùng khẽ cười: “Được chứ, bánh hoành thánh ở ngõ Đông Giao rất ngon, nàng có muốn thử không?”

Trong phút chốc ta ngẩn ngơ, hắn đã đứng trước mặt, ánh mắt lướt trên người ta, giọng điệu vẫn khinh bạc như xưa: “Xấu đi nhiều rồi đấy.”

Ta siết chặt cây trâm trong tay: “Chẳng lẽ ngươi lại vì dung mạo ta tiều tụy mà nỡ hủy bỏ lời hứa hay sao?”

Hắn khom mình xuống, gỡ bỏ chiếc mặt nạ, đối diện với ta.

Gương mặt tuyệt mỹ ấy dưới ánh trăng đêm càng thêm phần huyền bí.

“Không, ta vẫn muốn mua chút gì đó cho nàng lót dạ. Nhưng trước đó, ta có một việc nhỏ muốn nhờ nàng giúp.”

Hắn khéo léo giật lấy chiếc trâm cài từ tay ta, rồi giữ sau đầu ta, bịt môi ta lại.

Hắn nhét thuốc độc vào miệng ta.

Ta đẩy hắn ra, mắt đỏ hoe, cào cào cổ họng.

Hắn đưa tay ra nắm c.h.ặ.t t.a.y ta một cách dễ dàng.

“Dù sao ta cũng chẳng g.i.ế.c nàng, chỉ là một viên thuốc độc thôi, đâu có gì quá đáng?”

Ta tức giận đến run người: “Ta còn phải mang ơn ngươi đã không g.i.ế.c ta hay sao?”

Hắn cười lớn: “Đừng khách sáo.”

“Ăn viên thuốc độc này vào, ta sẽ ra sao?”

“Nếu không uống thuốc giải đúng lúc thì nàng sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử đó.”

“Ngươi đúng là đồ mất hết nhân tính.”

Hắn thản nhiên đáp: “Chỉ cần nàng ngày ngày ở bên ta, uống thuốc giải đúng lúc là được.”

“Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?”

“Dọn đến phủ ta ở.”

“Không được.”

Hắn nhún vai: “Đương nhiên, nàng cũng có thể nói hết mọi chuyện với huynh trưởng của ta, nhờ hắn tìm Cố Bác Ngạn ở Thái y viện giải độc, nhưng e là nàng sẽ thất vọng đấy, độc này, ngoài ta ra không ai giải được đâu. Hơn nữa, ta sẽ phái người theo sát nàng từng bước.”

Thuốc độc, giám sát, hoàn toàn khống chế ta.

Ta nghiến răng ken két: “Hèn hạ vô sỉ.”

“Cũng đâu phải nàng mới quen ta ngày một ngày hai.”

Ta thật sự không thể hiểu nổi.

“Rốt cuộc là vì sao? Vì sao ngươi lại tư thông, cấu kết với Quý phi? Hoàng hậu là tỷ tỷ của ngươi mà.”

Hắn đeo hoa tai cho ta, thản nhiên nói: “Ta chưa từng thấy trăng trên thảo nguyên quê nhà, nhưng dòng m.á.u chảy trong người ta là m.á.u của thảo nguyên xanh ngát.”

Hắn là nội gián của địch quốc.

Thật chấn động.

“Ngươi rõ ràng là nhị công tử của Giang phủ.”

Hắn cười khẽ một tiếng: “Ta cũng mong mình là nhị công tử của Giang phủ, nhưng thật không may, mẹ ta cũng là một mật thám, bà ấy gả cho Giang lão gia khi đã mang thai ta. Từ khi ta có ký ức, bà ấy đã dạy ta lừa người, g.i.ế.c người… Bà ấy c.h.ế.t rồi, ta thay bà ấy quản lý Thiên Hương lâu, cả ngày bận rộn dò la tin tức, ta chán ngấy rồi, chi bằng đánh cược một lần, trực tiếp g.i.ế.c hoàng đế của các người, thay thế hắn, ta có thể về quê hương rồi.”

Một số mảnh vỡ hỗn loạn trong đầu bắt đầu xâu chuỗi lại, Giang Từ Dạ từng nói hắn đến Thiên Hương lâu điều tra vụ án, hoa khôi c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, ngay sau đó Giang Đình Dã sắp đặt vụ cháy lớn để cứu Tô Tĩnh Uyển, sau khi Tô Tĩnh Uyển và hắn đính hôn, dựa vào quan hệ của cha Tô Tĩnh Uyển, hắn vào Cẩm Y vệ, câu kết với Quý phi, làm Thống lĩnh…

“Cái c.h.ế.t của hoa khôi, có liên quan đến ngươi đúng không?”

Giang Đình Dã không phủ nhận: “Giang Từ Dạ đã điều tra đến Thiên Hương lâu, may mà đêm đó nàng cũng đi, nếu không, e rằng ta đã bị bại lộ rồi.”

“Nếu không phải do hắn điều tra gắt gao, ta cũng không cần vội vàng chuyển đến kinh thành làm gì.”

“Lúc ở Thiên Hương lâu, vì sao ta không nhận ra giọng nói của ngươi?”

“Thân là một mật thám, biết đổI giọng là chuyện bình thường.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.