Mùa Xuân Của Anh

Chương 49: Cứu Anh Đừng Vứt Bỏ Anh Cầu Xin Em



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cỏ May Mắn

“Bên kia nói thế nào.”
“Bên luật sư đưa ra căn cứ pháp lý cụ thể: Điều 1053 Bộ luật Dân sự quy định nếu bên A mắc bệnh nghiệm trọng thì phải khai báo trung thực cho bên B trước khi đăng ký kết hôn; nếu bên A không thông báo trung thực cho bên B biết thì bên B có thể yêu cầu Tòa án dân sự hủy hôn.”
“… Nói cách khác, rối loạn lưỡng cực là một bệnh tâm thần nghiêm trọng.

Nếu cô Thịnh nhất quyết không đồng ý thì cô ấy có thể lên tòa án hủy đăng ký kết hôn.”
Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, khi Thịnh Tuệ dùng phương thức mới lạ để tháo đồng hồ, Chu Thời Dư nghiêng người nhắm mắt lại, cuộc trò chuyện giữa anh và thư ký Trần nửa tháng trước đột nhiên hiện lên trong đầu anh.
 
Đáng lẽ anh không nên để cô nhìn thấy mấy thứ này, anh không nên bị lời nói ngọt như mía lùi tối nay của cô lừa gạt.
Anh không nên ích kỷ như thế, chỉ vì vài tiếng kêu cứu trong lòng cùng những nỗi đau và sự tra tấn tầm thường không đáng kể năm xưa mà khiến cô phải cảm thấy gánh nặng suốt quãng đời còn lại.
Trước mắt anh là bóng đen vô tận, Chu Thời Dư cảm giác được đầu ngón tay run rẩy chạm vào cổ tay mình bên dưới chăn.

Não trái và não phải của anh như vỡ vụn bởi hai giọng nói luân phiên vang lên.
—— Chu Thời Dư, mày như vậy sẽ dọa cô ấy.
—— Cứu anh.
—— Chu Thời Dư, không có ai chịu sống cùng một thằng điên đâu.
—— Đừng vứt bỏ anh.
—— Chu Thời Dư, nếu lần này lại thất bại, mày chỉ còn hai bàn tay trắng thôi.
—— Cầu xin em.
Cứu anh.

Đừng vứt bỏ anh.

Cầu xin em.
“……”
Những ngón tay mềm mại và ấm áp của người phụ nữ giải phóng các vết sẹo xấu xí đã lành rồi bị cắt ra.
Chu Thời Dư rất quen thuộc với cảm giác này ——
Mỗi lần hai người hôn nhau, Thịnh Tuệ luôn thích vòng tay qua cổ anh, đầu ngón tay vuốt v e vết thương cũ trên vai và lưng anh, đầu ngón tay cô hơi lành lạnh luôn làm người ta thương xót.
Mới đầu, mấy năm học cấp ba khi đó, thật ra anh đã cố tập trung những vết sẹo đó về một chỗ, anh tự dối lòng trấn an bản thân rằng nếu sau này hai người gặp nhau, anh có thể giải thích với cô là anh vô tình bị thương ở đó.
Về sau, số lần “vô tình” đó giống như cơn nghiện diễn ra càng lúc càng nhiều hơn.

Chu Thời Dư cũng ý thức được việc anh xuất hiện ở trước mắt cô là một điều viển vông, vì thế anh bắt đầu chấp nhận rằng bộ não mất kiểm soát của anh cần có thuốc và sốc điện khống chế.

Anh cũng chấp nhận rằng sau mỗi lần đi dạo từ thiên đường và địa ngục trở về lại thế gian, trên cổ tay anh sẽ xuất hiện một số “bức tranh trừu tượng” mới.
Để bức tranh càng thêm thẩm mỹ, mấy năm anh xuất ngoại, dường như anh càng yêu thích nghệ thuật và hội họa.
Vậy bây giờ anh nên giải thích với người anh yêu thế nào đây? Đổ lỗi cho bệnh trầm cảm có hợp lý không?
Đây cũng không tính là lời nói dối ——
Cái gọi là rối loạn “lưỡng cực” – vốn là hai cảm xúc cực đoan trái ngược nhau: hưng cảm và trầm cảm – có thể xảy ra bất cứ lúc nào mà không có dấu hiệu cảnh báo trước và cũng không thể kiểm soát được.
Trong giai đoạn hưng cảm, dòng suy nghĩ sẽ bay đến vô tận.

Còn giai đoạn trầm cảm thì như rơi vào vực thẳm không đáy.

Mới giây trước còn đang nói chuyện hào hứng thì giây sau đã khóc lóc thảm thiết mà không biết vì sao.
Quá trình biến đổi trong vài giây diễn ra vô cùng mượt mà, người bệnh hoàn toàn trở thành một kẻ điên, ngày này qua ngày khác mắc kẹt trong sự điên loạn và tuyệt vọng.
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, Chu Thời Dư chỉ nghe thấy một tiếng khóc ngắn ngủi kìm nén phát ra từ khe hở của cánh cửa không bao giờ đóng trong phòng tắm.
Âm thanh nghèn nghẹn, không khó để nhận ra đấy là vì mu bàn tay đang che chặt đôi môi, cố hết sức để cho người khác khỏi nghe thấy.
Chu Thời Dư im lặng lắng nghe trong bóng tối.
Nếu hỏi trên đời này loại âm thanh nào có sức mạnh nhất, chắc chắn đó chính là tiếng nức nở ngắt quãng, dồn nén của Thịnh Tuệ vào lúc này.
Dù chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng tiếng khóc này có thể xé nát toàn bộ cơ thể anh dễ như trở bàn tay.
Lý trí nói với Chu Thời Dư biết chắc hẳn Thịnh Tuệ đã sớm nhận ra manh mối, cho dù đêm nay anh có may mắn trốn thoát thì việc bại lộ chân tướng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng cơn sóng yêu thương và áy náy khổng lồ vẫn nuốt chửng anh trong tích tắc, anh không còn nghe thấy tiếng kêu cứu phát ra từ tận đáy lòng nữa.
Trước mặt anh chỉ có hai con đường, một là tiếp tục nói dối lừa gạt cô, hai là liên lụy đến cô ——
Dường như hai con đường đều là đường chết.
Không biết qua bao lâu, hai người cách nhau một cánh cửa đều cảm thấy đau khổ.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, cuối cùng Thịnh Tuệ cũng đi ra khỏi phòng tắm.
Chu Thời Dư hiếm khi cảm thấy sợ hãi, anh là một người bình tĩnh đối mặt với cái chết nhưng lại không dám mở mắt vì sợ phải nhìn thấy nước mắt và sự thương hại, đau khổ, hoặc bất kỳ cảm xúc nào trong đôi mắt của người anh yêu.
Trong căn phòng yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng.

Rất nhanh sau đó, giường hơi lún xuống, Thịnh Tuệ yên lặng nằm ở bên cạnh anh.
Khi cô đến gần ôm lấy anh, Chu Thời Dư vẫn có thể cảm nhận được những giọt nước mắt chưa khô trên gương mặt cô.
Cảm xúc Thịnh Tuệ chưa ổn định, đôi vai mảnh khảnh vẫn khẽ run lên khiến Chu Thời Dư không khỏi nghĩ đến con bướm có đôi cánh ướt nhẹp trong cơn mưa bão dữ dội.
Cơ thể mềm mại của người phụ nữ áp chặt vào ngực Chu Thời Dư, nhưng cô cẩn thận tránh bàn tay trái đầy sẹo của anh, như thể nếu cô chạm vào tay trái của anh lần nữa thì ngay lập tức nó sẽ biến thành đống tro tàn.
Đêm dài yên tĩnh không có tiếng động khiến hai người muốn mất ngủ cả đêm.
Chu Thời Dư cao hơn Thịnh Tuệ gần hai mươi centimet, cô luôn nhỏ bé khi nằm trong vòng tay anh.

Sau một lúc bình tĩnh lại, đột nhiên cô giơ tay phải lên, vừa dùng sức vừa thận trọng vỗ nhẹ vào lưng anh.
Cô thì thầm với giọng điệu chưa hết nức nở làm người tủi thân trở nên mềm lòng: “… Không sao đâu, sau này sẽ không sao đâu, em sẽ đối tốt với anh…”
Chu Thời Dư không biết những lời này có phải là đang nói với chính mình hay không, anh vùi đầu vào hõm cổ Thịnh Tuệ, chóp mũi tràn ngập hương thơm dịu dàng khiến lòng bình yên của cô.

Thật lâu sau, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới.
Hiếm khi anh được chìm vào giấc ngủ yên bình, trong giấc mơ anh quay trở lại giữa mùa hè năm mười chín tuổi.
Mười chín tuổi là độ tuổi đẹp nhất, lúc đó anh chỉ mới được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm thôi chứ chưa bị ngọn núi lớn là chứng rối loạn lưỡng cực đè ép.
Giờ nghĩ lại, cái ngày mà anh đột nhiên phát điên và nóng lòng nhìn thấy Thịnh Tuệ thực ra là triệu chứng hưng cảm điển hình trong bệnh rối loạn lưỡng cực.
Chu Thời Dư chỉ nhớ lúc anh hay tin Thịnh Tuệ thi đậu vào trường đại học Thượng Hải, anh nghĩ họ lại có thể làm bạn cùng trường, nghĩ đến việc cuối cùng anh cũng có thể đứng trước mặt cô không chút đắn đo, chàng thiếu niên mười chín tuổi mừng rỡ đến nỗi lồ ng ngực anh gần như vỡ òa vì sung sướng.
Dưới cái nắng hè thiêu đốt không thể chịu nổi, Chu Thời Dư chỉ tập trung vào cuộc hẹn mà anh đã đợi từ lâu.
Đến nay anh đã quên ngày hôm đó anh đứng đợi ở cổng trường từ lúc mấy giờ.

Anh chỉ nhớ vào buổi trưa, có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao cầm thư trúng tuyển của trường đại học Thượng Hải đi một mình ra khỏi cổng trường.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng và váy trắng dài đến đầu gối, để lộ một đoạn bắp chân thon dài trắng như ngó sen, mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa theo nhịp bước chân cô.
Ánh nắng chói chang làm mọi thứ xung quanh biến dạng và mờ mịt, Chu Thời Dư im lặng đi theo Thịnh Tuệ, trong mắt anh chỉ còn lại hình dáng xinh đẹp của cô.
Đó giờ anh không thể thấy mặt cô gái, nhưng may là chỉ cần kiên nhẫn đợi thêm mười phút nữa, cho đến khi cô bước vào quán bán đồ nướng quen thuộc và ngồi trong góc cô thường hay ngồi, anh sẽ giả vờ trùng hợp ngồi đối diện với cô, nói lời xin lỗi và gợi ý ngồi chung bàn rồi thản nhiên hỏi về kết quả trúng tuyển.
Mọi thứ nghe có vẻ suôn sẻ thuận lợi.
Câu đầu tiên anh nên nói gì, nên dùng vẻ mặt và giọng điệu như thế nào để chào cô, làm sao để che giấu tình cảm đang dâng trào của mình để cho cô cảm thấy anh thân thiện và lịch sự.
Trên con phố chỉ với hàng chục cửa hàng đó, liếc mắt một cái là có thể nhìn được ngã tư cuối cùng.
Thấy ánh mắt cô gái nhìn về phía quán thịt nướng bên trái, Chu Thời Dư cảm thấy bước chân của mình nhẹ nhàng như đang bay.
Anh chưa bao giờ sốt ruột như vậy, chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn, nhanh hơn một chút.
Nhưng những điều ngoài ý muốn không bao giờ chờ đợi ai cả.
 
Ba giây, chỉ ba giây đồng hồ, bầu trời quang đãng không còn ánh nắng, mây đen ùn ùn kéo xuống thế giới của anh, sương mù dày đặc bóp nghẹt lồ ng ngực anh, nỗi tuyệt vọng và tê dại trống rỗng từ từ cuốn tới.
Cảm giác không thể thở được giống như một người bị ném từ độ cao hàng nghìn mét xuống, lại càng giống như gợn mây trắng trên bầu trời xanh bị những con sóng dữ dâng lên vùi dập, cả một thành phố bị nó nuốt chửng trong phút chốc.
Nước ngập Kim Sơn (*), thậm chí nó không cho Chu Thời Dư cơ hội hít thở, các triệu chứng cơ thể điển hình như tim đập nhanh, chóng mặt và mệt mỏi nối tiếp nhau kéo đến.
(*)
Nước ngập Kim Sơn (水漫金山 / thủy mãn Kim Sơn) là một điển tích trong “Bạch Xà truyện”, có một cảnh lũ dâng ngập cả chùa Kim Sơn làm rất nhiều sinh linh vô tội bỏ mạng.
Không nên như vậy chứ.
Trên đầu rõ ràng là bầu trời mây mù nhưng sau gáy lại nhức nhối như bị ánh nắng thiêu đốt, cổ họng Chu Thời Dư không phát ra tiếng, anh suy nghĩ đờ đẫn, rồi cuối cùng trở thành những tiếng kêu vụn vỡ không có âm thanh.
Không nên như vậy.

Anh đã chờ đợi ngày này ba năm rồi.

Anh đặc biệt ăn diện thế này để đến cuộc hẹn ngày hôm nay.

Nó không nên như thế này.
Nghĩ biện pháp.

Nghĩ biện pháp.

Nghĩ biện pháp.
Đầu ngón tay run run, Chu Thời Dư thoáng nhìn thấy bên trái có cửa hàng tạp hóa đang mở, bên trong cửa hàng chật hẹp và tối tăm chỉ có hai dãy kệ gỉ sét, bên ngoài thưa thớt các loại trái cây như dưa hấu, lê, kiwi, chuối ——
Đúng, chuối, là chuối.
Bác sĩ đã nói chuối có thể cải thiện tâm trạng trầm cảm của người bệnh.
Trong mắt chàng thiếu niên độ mười chín tuổi tươi đẹp, hăng hái khí phách hiện giờ không còn nhìn thấy bóng hình cô gái mình thầm mến nữa, chỉ còn lại những giỏ chuối màu vàng nâu, lớp vỏ bên ngoài phủ đầy những đốm đen như thể trong giây tiếp theo chúng sẽ biến thành lỗ đen khổng lồ rồi hút Chu Thời Dư vào đó.
Bằng mắt thường cũng biết chuối chín rục có chất lượng kém, lại còn bị phơi nắng nên lớp vỏ ngoài và thịt chuối bên trong mềm nhũn, sờ vào có cảm giác như bùn lầy, làm người ta liên tưởng đến xác th1t thối rữa rải rác trong chốn hoang dã, chỉ có lũ ruồi muỗi giòi bọ mà loài người ghét là thưởng thức chúng mà thôi.
Bên tai anh là tiếng ù ù dữ dội cùng tiếng tim đập kịch liệt, Chu Thời Dư máy móc nhét chuối vào miệng cho đến khi các kẽ ngón tay dính đầy thứ nhũn nhơ nhớp màu vàng đất.
Về những lỗ hổng trong đoạn ký ức ngắn ngủi kế tiếp, so với việc ký ức mất đi thì anh càng mong đại não sẽ không bao giờ lưu giữ đoạn hình ảnh đó thì hơn.
Lý trí vụn vặt còn sót lại của anh ra lệnh cho đôi tay cứng ngắc không ngừng nhét chuối vào miệng.
Thế rồi ông chủ tiệm tạp hóa kết thúc tất cả những chuyện này.
“Thằng kia mày muốn làm gì?! Mày bị tâm thần à?!”
Ông chủ mở tiệm hơn mười năm nhưng chưa bao giờ thấy đứa nào lấy đồ ra ăn giữa thanh thiên bạch nhật mà không chịu trả tiền.

Ông ta túm cổ áo Chu Thời Dư ném ra ngoài, trong miệng chửi bới:
“Nếu cô bé vừa nhận thư thông báo không trả tiền cho mày thì mày có tin là ông đây đánh mày hay không!”
Trong lúc hỗn loạn và trì trệ, chàng trai chậm rãi ngẩng đầu lên và bắt gặp “cô bé cầm thư thông báo” trong lời ông chủ.
Tiếng ù bên tai tiếp tục vang lên không ngừng cộng thêm đám đông bảy tám người vây quanh tiến tới.

Sau đó anh nghe thấy tiếng ông chủ quán mất kiên nhẫn dùng chiếc quạt hương bồ trên tay xua đuổi người ta, giọng thô lỗ nói:
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn cô nữa! Chụp cái gì chụp! Không thấy đã trả tiền rồi à! Không mua đồ thì đừng ở chỗ của ông đây mà hóng chuyện!”
Trong những năm mà người ta vẫn còn mù mờ về bệnh tâm thần, hầu hết mọi người sẽ không bao giờ nhìn thấy một “ca bệnh tâm thần” được chẩn đoán chính xác theo y học xuất hiện trong đời —— họ cũng còn được gọi là “đồ điên” qua miệng của những kẻ ngồi lê đôi mách khiến mọi người đều sợ hãi từ xa.
Hiếm khi mới gặp được một người, ai nấy đều cảm thấy may mắn, nhiệt tình giơ máy ảnh ra chụp lại cảnh tượng hiếm hoi này.
Những người còn lại cũng nhất quyết không bỏ lỡ trò hay, đôi mắt mở to để nhìn rõ xem “kẻ điên” biểu diễn hết mình trên “sân khấu” để sau này có chủ đề thú vị mà tám chuyện.
Với tư cách là diễn viên nhập vai duy nhất, Chu Thời Dư bị ném vào khu phố cũ, anh cảm thấy sau gáy đau rát, ngơ ngác nhìn con đường tựa như vô tận trước mặt.
Khi đám đông dường như đang hối hả qua lại, anh lập tức bám theo cô gái đang đi về phía đầu đường ngã tư.
Bóng dáng cao gầy mảnh khảnh, mái tóc đen nhánh dài mượt dịu dàng, tay phải của cô gái cầm thư thông báo trúng tuyển, màu trắng của áo váy cô là sắc màu duy nhất còn sót lại trên đời.
Khi đi đến quán thịt nướng, bước chân cô gái lại dừng lại, nhìn lên tấm bảng kim loại phía trên cửa quán ăn.
Có lẽ vì hồi nãy tốt bụng giúp người nên cô không còn đủ tiền, cô do dự một lát rồi đi thẳng đến ngã tư.
Chu Thời Dư hiểu ra, từ góc độ của cô gái thì anh và cô chưa từng quen biết nhau, việc cô giúp anh giải quyết khó khăn hoàn toàn là vì thiện chí.
Cô không tiến tới làm phiền anh là để giữ chút thể diện cuối cùng cho anh.
Đột nhiên, Chu Thời Dư nghe thấy phía sau vang lên một tiếng gọi vui mừng ầm ĩ xuyên qua lồ ng ngực anh, gọi cô gái đang đi phía làm bước chân cô khựng lại.
“—— Thịnh Tuệ!”
Cơ thể anh giống như một miếng bọt biển bị đ è xuống đất, lưng anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, Chu Thời Dư trơ mắt nhìn cô gái xoay người lại, nhất thời không có chỗ trốn.
Cô gái quay người lại, cuối cùng anh cũng nhìn thấy khuôn mặt của Thịnh Tuệ dù bị ngăn trở bởi những người qua đường vội vã, ánh mắt họ gặp nhau trong không trung.
Ở trong mắt Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư thấy rõ sự nhếch nhác chật vật của chính mình.

Cuối tuần không cần phải dậy sớm, hiếm khi có được một ngày nghỉ ngơi.
Đêm qua ba, bốn giờ sáng Thịnh Tuệ mới lim dim chìm vào giấc ngủ, sáng nay cô ngủ đến tự tỉnh, mở mắt ra thì đã hơn 9 giờ rưỡi sáng.
Tối hôm qua cô lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ.
Trong mơ là cảnh lần đầu tiên cô được tiếp xúc với các hoạt động cộng đồng về giáo dục đặc biệt.

Sau khi kết thúc, người phụ trách yêu cầu họ điền vào bảng câu hỏi.
Trong đó có một câu hỏi mà cô ấn tượng sâu sắc:
【Tại sao bạn tham gia các hoạt động cộng đồng về giáo dục đặc biệt? Vui lòng liệt kê ít nhất một lý do.】
Thịnh Tuệ viết xuống một câu trích ngắn vô cùng lưu loát:
“—— Bởi vì trên đời có một nhóm người, cho dù trước kia, hiện tại hay thậm chí tương lai cũng sẽ bị mọi người lãng quên.

Thế nên xã hội mới cần một số người nhớ đến sự tồn tại của họ.”
Cô biết những gì mình nói có vẻ hơi khoa trương —— lý do thực sự là Thịnh Tuệ cũng là một trong những “người không bình thường”, cô muốn tìm kiếm cảm giác thân thuộc giữa những người bạn đồng hành nhỏ tuổi.
Kể từ khi được chẩn đoán bệnh tình ở độ tuổi mười bốn, Thịnh Tuệ ý thức rõ rằng khi con người bị dán những cái nhãn suốt đời như “bệnh tiểu đường”, “bệnh tự kỷ”, “bệnh trầm cảm” thì ở một mức độ nào đó, họ đã bị xã hội bỏ rơi hoặc bị gạt qua một bên.
Vì vậy, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để hòa nhập vào thế giới của người bình thường.

Trước mỗi bữa ăn, cô sẽ lẻn vào phòng tắm, cẩn thận phơi bày bản thân một lúc rồi quay lại thế giới thực như không có chuyện gì xảy ra.
“……”
Đúng thật là sáng sớm không thích hợp để suy nghĩ, trong đầu Thịnh Tuệ vẫn còn mơ hồ hỗn loạn.

Khi ngồi dậy, cô mới phát hiện bên cạnh mình thiếu vắng một bóng người.
Dây thần kinh uể oải của cô ngay lập tức trở nên căng thẳng, cô vén chăn lên định ra khỏi giường để tìm anh.
“Chu Thời Dư ——”
Lời còn chưa dứt, mắt cô dừng ở tờ giấy nằm ngay ngắn trên tủ đầu giường.

Thịnh Tuệ cầm tới, đọc những hàng chữ cứng cáp có lực trên mặt giấy:
【Buổi sáng anh có việc gấp cần giải quyết, bữa sáng và bữa trưa đều để trong tủ lạnh, nếu buổi tối không kịp về thì dì Điền sẽ đến nhà nấu ăn.
Đừng nhớ mong.
—— Mong em luôn tốt đẹp.

Z】
Nhìn chữ ký hồi lâu, trái tim Thịnh Tuệ bỗng nhiên thắt lại, trong lúc nhất thời cô không thể phân biệt được đây là Chu Thời Dư vô tình viết ra hay là lời tỏ bày thẳng thắn đột ngột của anh.
Cô thiên về ý sau hơn —— Chu Thời Dư không nhắc cô gửi tin nhắn cho anh hoặc gọi cho anh khi cô tỉnh dậy.
Thậm chí không có chữ nào đề cập đến ngày anh về.
Lo lắng rời khỏi giường, Thịnh Tuệ cảm thấy mắt mình vẫn còn hơi sưng.

Cô cố ý không để mình suy nghĩ về những gì mình nhìn thấy tối qua, tính vào phòng bếp nhìn xem trước đã.
Khi bước ra khỏi cửa, cô nhìn thấy cánh cửa thư phòng luôn đóng kín hiện giờ đang mở ra.
Kể từ khi Thịnh Tuệ chuyển đến, căn thư phòng này đã được anh nói là chỉ dùng cho công việc quan trọng, không được tự ý vào.
Bây giờ cửa phòng lại mở ra.

Cửa không phải là không đóng mà là chừa lại một khe hở rộng bằng nửa bàn tay, có thể thấy rõ cấu trúc bên trong căn phòng.
Ánh mắt sắc bén của Thịnh Tuệ phát hiện bên ngoài cửa thư phòng có một nhúm lông trắng rất quen thuộc.
Cô ngồi xổm xuống, dùng ngón tay vân vê thì phát hiện quả nhiên là lông của Bình An.

Chẳng lẽ Bình An thừa dịp Chu Thời Dư không đóng cửa phòng mà lẻn vào?
“Bình An?”
Thịnh Tuệ thử gọi vài tiếng, chưa thấy chú mèo con chạy lại thì cô đã nghe thấy một âm thanh sột soạt khe khẽ phát ra từ trong thư phòng.
Lo Bình An sẽ quậy phá bên trong thư phòng gây ảnh hưởng công việc, trong lòng Thịnh Tuệ căng thẳng, cô không chút do dự mà đứng dậy đẩy cửa vào.
Giây tiếp theo, cô giật mình vì sự tối tăm của căn thư phòng trước mặt.
Căn thư phòng cấm không có phong cách sang trọng lạnh lùng dành riêng cho giới thượng lưu như trong tưởng tượng.

Trong phòng chỉ có bàn gỗ, ghế gỗ và một kệ tủ dài trên tường, trông rất mộc mạc.
Trên mặt bàn không có tài liệu hay văn kiện nào mà chỉ có các loại bút vẽ, sơn, vài tấm ảnh và bút viết thư pháp được đặt ngẫu nhiên.
Điều khiến Thịnh Tuệ do dự ngoài cửa chính là cảm giác vô cùng quen thuộc giữa thư phòng này và phòng khách sạn ở Kinh Bắc.
Chiếc kệ tủ thu hút sự chú ý của cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, trên đó có ít nhất hơn chục lọ thuốc với kích cỡ và chiều cao khác nhau nằm rải rác sau tấm kính.
Căn thư phòng này không có cửa sổ hứng ánh sáng, bốn bức tường được cố ý sơn màu đen tuyền như đêm tối, nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn chùm lờ mờ phía trên.
Trong nhất thời cô quên tìm mèo, Thịnh Tuệ nghe thấy tiếng dép lê của mình nhẹ giẫm lên trên sàn, cô cảm thấy mấy chục lọ thuốc trước mặt như có ma thuật không ngừng dụ dỗ cô về phía tủ gỗ.
Đầu ngón tay chưa chạm vào lọ thuốc thì Thịnh Tu bỗng khựng lại, chợt nhận ra rằng khoảnh khắc cô nhìn rõ dòng chữ trên thân chai thì mối quan hệ của cô và Chu Thời Dư sẽ lại thay đổi lần nữa.
Cô còn nhớ ban đầu cô chỉ muốn cuộc hôn nhân này ổn định lâu dài.

Hiển nhiên Chu Thời Dư đã làm rất tốt, cô không thể tìm ra khuyết điểm nào ở anh.
Bây giờ cô lại khăng khăng phá vỡ sự yên bình hiện có giữa hai người.
Đương nhiên, cô sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về hậu quả.
“……”
Trên lọ thuốc in chữ dày đặc, ánh sáng trong phòng không tốt nên Thịnh Tuệ rất khó đọc ra.
Mãi cho đến khi căn phòng nhỏ phía bên trái thông với thư phòng vang lên tiếng mèo kêu khiến người ta không thể bỏ qua.
Thịnh Tuệ rốt cuộc cũng nhớ ra vì sao cô đi vào thư phòng.
Cô vội vàng đặt lọ thuốc trong tay xuống, bộ não tối dạ của cô chứa đầy những hướng dẫn được in trên lọ, cô không thể xử lý được bất kỳ thông tin nào nữa.
Cô chỉ máy móc bước đến căn phòng nhỏ bên cạnh, vén rèm bước vào, sau đó lại bị bức tranh lớn trước mặt làm cho kinh ngạc thêm một lần nữa, đến mức cô gần như không thể bước thêm một bước.
Chiều dài và chiều rộng của căn phòng ít nhất cũng một mét.

Bên trong là một bức tranh sơn dầu lớn làm bằng vải và thuốc nhuộm, cô là nữ chính duy nhất.

Lúc này cô đang đứng trên con hẻm cũ quen thuộc, bên cạnh là cửa hàng nhỏ ồn ào ầm ĩ.
Ánh mắt Thịnh Tuệ rơi vào bức thư thông báo màu đỏ trên tay phải cô trong tranh, cô biết cảnh trong bức tranh là vào giữa hè, sau kỳ thi tuyển sinh đại học năm cô mười tám tuổi ——
Cô nhớ rõ hôm đó là một ngày hè rất nóng, cô mặc một áo ngắn màu trắng và váy lụa giống như trong tranh.
Nhưng vì sao trong tranh bầu trời lại bị mây đen che phủ, mặt đất ẩm ướt lồi lõm ổ gà, khuôn mặt và biểu cảm của những người khác đều bị biến dạng méo mó?
Mọi thứ trong bức tranh đều mang tông màu xám đen ngột ngạt, chỉ có cô là sắc trắng và là ánh sáng duy nhất.
 
Nhưng điều thật sự khiến Thịnh Tuệ sốc đến mức khiếp sợ không nói nên lời, thậm chí trong giây lát cô còn cảm thấy ngột ngạt khó thở, không phải là cảnh tượng kỳ lạ trong tranh, cũng không phải là vì sao Chu Thời Dư biết về trang phục của cô ngày hôm đó…
Mà là trong ánh mắt của cô trong bức tranh đó dường như có bóng hình của một chàng thiếu niên rất quen thuộc.
Chỉ cần liếc mắt một cái Thịnh Tuệ có thể nhận ra đó là Chu Thời Dư thời trẻ.
Cũng là Chu Thời Dư với vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ và tuyệt vọng..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.