Tần Tranh lớn từng này, đây là lần đầu tiên giặt đồ cho con gái. Bàn tay thô ráp của anh vò áo lót của cô, quần lót nhỏ nhắn cũng bị anh thô bạo vò sạch.
Thở hổn hển, anh ném 3 món đồ vào máy sấy rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà.
18 tuổi mới được đụng vào cô, có lẽ đến lúc đó anh đã chết vì nghẹn rồi.
***
Buổi chiều, cả hai đi trung tâm thương mại.
Tang Nhược chọn rất nhiều thứ, Tần Tranh đi theo sau quẹt thẻ, ấn đường nhảy dựng.
Tuy anh không thiếu tiền nhưng dựa theo tốc độ tiêu tiền kiểu này của cô, e là sớm muộn gì anh cũng bị cô tiêu đến nghèo luôn.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp cô gái nhỏ trong bộ quần áo mới, Tần Tranh lại cảm thấy rất đáng giá, nuôi vợ mình thì sao chứ, không thể bỏ được.
Rẽ trái rẽ phải, cuối cùng Tang Nhược kéo Tần Tranh đến một cửa hàng nội y.
Trai hung thần ác sát & gái thanh thuần an tĩnh, tổ hợp này trông kỳ lạ làm sao.
Một trong những nhân viên bị đẩy ra tiếp khách hít một hơi thật sâu: “Xin chào quý khách, xin hỏi ai cần mua nội y vậy ạ?”
Tần Tranh mở miệng: “Cô ấy.”
Nhân viên nở nụ cười thật tươi, dẫn cô đi tới khu dành cho phái nữ. Tần Tranh không thể vào được, lúc dừng bước thì Tang Nhược quay đầu gọi anh: “Anh làm sao vậy?”
Anh đành cam chịu theo cô.
Đi tới khu đồ lót với muôn vàn màu sắc sặc sỡ, Tần Tranh cảm thấy cả người mất tự nhiên, chỉ đành nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Tang Nhược.
Nhân viên hướng dẫn đơn phương nói chuyện với cô, sau khi xác nhận sở thích thì bắt đầu khen: “Thưa cô, bạn trai của cô đẹp trai quá.”
Cánh đàn ông đi theo các chị em vào cửa hàng đồ lót thường là người nhà. Bởi vì họ chịu trách nhiệm chính trong việc trả tiền, cô nhân viên khen thêm vài câu để gây ấn tượng.
Tần Tranh vốn định lên tiếng phủ nhận, nhưng không ngờ Tang Nhược lại đáp “Ừm”.
Anh ngạc nhiên liếc nhìn cô, thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, anh cũng không định phủ nhận nữa.
Nhân viên lại tiếp tục khen: “Trông bạn trai của cô rất có cảm giác an toàn đó, thưa cô, cô thật hạnh phúc.”
Tần Tranh đứng ở đó, dáng vẻ như một mình anh có thể cân cả hai người, phong thái chững chạc trời sinh khiến người ta vừa nhìn đã phải sợ.
Tang Nhược chọn được kiểu dáng mình thích nhưng cô lại không biết size số của mình ra sao. Cô nhíu mày nhìn hai chiếc áo ngực gần như giống nhau trong tay mình, hiếm khi lưỡng lự.
Cô nhân viên cười nói: “Thưa cô, nếu cô không biết size của mình thì tôi có thể giúp cô xem xem.”
Cô lập tức lắc đầu. Mặc dù trong viện điều dưỡng có bác sĩ nữ chuyên đo vòng ngực, nhưng nhân viên ở đây quá mức xa lạ đối với cô.
Nhân viên lại nói: “Cô ơi, nếu cô xấu hổ thì không bằng để bạn trai cô giúp cô đi.”
Cô ấy đã làm trong ngành sản xuất nội y nhiều năm, thường xuyên gặp những khách hàng ngại ngùng từ chối nhân viên giúp đỡ đo size ngực. Để tránh trường hợp họ trả lại đồ lót không đúng size, nhân viên hướng dẫn thường kiến nghị bạn bè đi kèm vào hỗ trợ.
Tang Nhược còn chưa kịp trả lời thì người đàn ông đã lên tiếng từ chối: “Không được.”
Như thể muốn chống đối lại anh, cô hừ khẽ, đáp lại: “Được.”
Lòng bàn tay Tần Tranh đổ đầy mồ hôi, nhìn đống áo lót trong tay cô gái nhỏ rồi máy móc theo cô vào phòng thử đồ.