Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh

Chương 69



Hải Lan hôn mê suốt hai ngày, hai ngày này còn phát sốt cao, nên vẫn luôn nói nói mớ.

Cô như là đang cưỡi ngựa xem hoa nhìn lại ký ức của mình thêm lần nữa, những ký ức đã bị cô quên đi.

Đây không phải là lần đầu tiên Hải Lan xuyên sách, quen biết với Lăng Việt, là ở đời thứ nhất của hắn, từ lúc hai người chưa yêu nhau, nhưng không biết là do nguyên nhân nào, mà những ký ức đó toàn bộ bị mất hết.

Đời trước, cô chết vì tai nạn giao thông, chết trong sự đố kỵ và độc ác của Tề Noãn, sau khi chết lại trọng sinh trở về, nhưng lại không có ký ức của đời trước.

Có lẽ bởi vì bị kích thích, nên toàn bộ những ký ức đó được khôi phục lại.

Hai ngày này, Hải Lan vẫn luôn hôn mê, nhưng lại cảm giác được có người vẫn luôn nắm tay cô, cứ ở bên tai cô lặp lại —— Hải Lan, không sao đâu, không sao đâu.

Giọng nói đó, làm cô an tâm.

Khuya hôm sau, Hải Lan tỉnh lại.

Mở to mắt, có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh, đã nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi hôn mê cùng với những ký ức bị bản thân quên đi.

Cô muốn đi nói cho Lăng Việt biết!

Mới nhớ tới, lại phát hiện tay của mình bị người ta nắm chặt, ngước mắt lên, thấy Lăng Việt đang ghé vào giường ngủ.

Vươn một cái tay khác, để sát lên mặt hắn, từ giữa mày vẽ xuống đôi mắt, cái mũi, miệng của hắn

Không kiềm được, cong môi, nở một nụ cười đạm mạc mà thỏa mãn.

Đây là Lăng Việt của cô, một Lăng Việt độc nhất vô nhị.

Dường như Lăng Việt cảm giác được gì đó, mở mắt, mắt đối mắt với Hải Lan, trong mắt xuất hiện kinh hỉ: “Em tỉnh rồi, thân thể thế nào, bây giờ anh kêu bác sĩ lại đây!”

Lăng Việt đang muốn đứng lên, lại bị Hải Lan nắm chặt không buông, thanh âm mang theo hạ sốt sau suy yếu: “Tạm thời em rất khỏe, anh đừng đi.”

Nghe vậy, Lăng Việt đứng lên, không đi, nhưng lại khom lưng, ôm chặt lấy Hải Lan, như là tình cảm mà mình cật lực mới tìm được, giọng nói anh ách: “Anh rất may mắn.”

Hải Lan cảm giác được sự run rẩy của Lăng Việt, cô cũng duỗi tay ôm lấy hắn, cười nói: “Anh đúng là cực kỳ may mắn.”

Lăng Việt ngẩng đầu, nhìn Hải Lan, khoảnh khắc tiếp theo, không kiềm chế được tình cảm, trực tiếp hôn Hải Lan, một nụ hôn vô cùng dịu dàng, nhưng dần dần, nụ hôn này lại biến thành một nụ hôn bá đạo, kịch liệt.

Lúc Hải Lan sắp không thở được nữa, mới dùng sức vỗ lưng hắn: “Không, không được……”

Lúc này Lăng Việt mới buông cô ra, nằm ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

“Em không sao, không có chút trầy xước nào, chỉ là bị dọa sợ nên hôn mê thôi.”

Nghe Hải Lan nói, Lăng Việt càng ôm chặt hơn.

“Tề Noãn thì sao?” Tuy rằng người này làm cô phát lạnh từ đáy lòng, nhưng cô vẫn trực tiếp hỏi.

Người này hại chết cô một lần, bây giờ lại tới hại cô thêm lần nữa, cô không ngờ tam quan của Tề Noãn đã vặn vẹo đến mức này.

Nhắc tới tên này, ánh mắt Lăng Việt lập tức trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh tới cực điểm: “Ngất xỉu ở trong xe, được đưa đến bệnh viện, nhưng mà cô ta phải chịu ba tội giết người không thành, trộm cắp, hối lộ, anh cũng sẽ dùng hết năng lực của bản thân, để cho nửa đời sau của cô ta phải ở trong ngục giam.”

Hải Lan nhớ tới tự mặt khác một chiếc đụng phải tề ấm xe, nghi hoặc hỏi: “Vậy…… Chiếc xe kia là sao?”

“Đó là người anh sắp xếp để bảo vệ em, có lẽ là tình huống quá mức khẩn cấp, hắn chỉ có thể áp dụng biện pháp như vậy, hiện tại cũng không có việc gì, chỉ là vết thương nhẹ.”

Nghe được không có việc gì, Hải Lan cũng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó vùi đầu vào ngực của Lăng Việt: “Cảm ơn anh.”

Nhớ lại, cô vẫn rất sợ hãi, càng đừng nói đến việc cô còn chết một lần.

Lăng Việt hôn Hải Lan, nhẹ giọng nói: “Là anh phải cảm ơn em.”

Hải Lan cười cười, ngay sau đó chọc chọc eo hắn.

“Hả?”

“Lăng Việt, em có một việc muốn nói với anh, nhưng sau khi anh biết, thì anh tuyệt đối đừng quá kích động, anh phải tiết chế một chút, được không?”

“Chuyện gì?”

Hải Lan cân nhắc một chút, vẫn quyết định nói chuyện mình nhớ lại ký ức đời trước cho Lăng Việt.

“Em…… Hình như em cũng giống như anh, đều là trọng sinh, nhưng không biết do đâu, mà em quên đi chuyện đời trước, sau đó…… Trải qua việc này thì em đã nhớ lại hết.”

Lăng Việt nghe vậy, nhàn nhạt đáp: “Ừ, anh biết.”

Hải Lan sửng sốt, rất khó hiểu, “Sao anh lại không kích động chút nào vậy?”

“Lúc trước anh từng nghi ngờ, nhưng lại không nói ra, lúc em hôn mê có nói mớ, anh thừa dịp lúc ba mẹ em không ở đây, cũng âm thầm hỏi em vài vấn đề, cho nên mới dám chắc chắn.”

Hải Lan chớp chớp mắt, cho nên nói tên này ở trong lúc cô hôn mê cũng đã lời nói khách sáo?

Hải Lan rất buồn bực, “Nhưng nếu như đã như vậy, sao em lại có cảm giác anh không quá hưng phấn?”

Lăng Việt chôn mặt vào lòng cô, giọng nói trầm thấp: “Tất cả đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là em còn ở bên cạnh anh.”

Cô là chí bảo của hắn, mặc kệ cô có những ký ức đó hay không, hắn đều không để bụng, hắn chỉ để ý đến việc cô có thể bình an ở bên cạnh hắn.

Những lời này của Lăng Việt, đã trực tiếp làm cho mỗi một góc trong đáy lòng của Hải Lan ấm lên.

Hồi lâu sau, Hải Lan mới nhớ lại ở đời thứ nhất sau khi bị đụng xe, Tề Noãn đã nói với cô câu kia.

Chỉ cần cô chết, thì tất cả những thứ này đều sẽ làm lại từ đầu?

Những lời này là có ý gì, Hải Lan nhíu mày nhớ lại những ký ức cuối cùng trong đời trước của mình, bỗng nhiên có một khuôn mặt mơ hồ xuất hiện bên trong ký ức của cô.

Ở bệnh viện, lúc ấy cô đang được nhân viên cấp cứu đưa lên cáng, trong chút ký ức đó, người phụ nữ kia, đi về phía cô, tựa như đang khiếp sợ, cuối cùng, cô cũng thấy rõ mặt người phụ nữ kia.

Hải Lan bỗng dưng ngồi dậy khỏi giường bệnh.

“Làm sao vậy?” Lăng Việt cũng ngồi dậy theo cô.

Hải Lan nhìn về phía hắn, sắc mặt trở nên ngưng trọng lên: “Em nghĩ, chúng ta hẳn là nên liên hệ với bà chủ homestay một chút.”

“Vì cái gì?”

“Em, ở đời trước lúc em sắp tắt thở đã……”

“Khụ khụ khụ……” Lăng Việt ho nhẹ hai tiếng, híp mắt lại, như đang uy hiếp.

Hải Lan lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, dùng từ không nghĩ, cho phép em nói lại lần nữa, ở đời trước lúc em ở bệnh viện, trong giây phút cuối cùng kia, em thấy Tiểu Hồ bà chủ của homestay, cái này chắc chắn không phải là trùng hợp.”

Lăng Việt thoáng nhíu mày: “Sau đó?”

Hải Lan chậm rãi nói: “Sau đó, ở đời trước sau khi Tề Noãn lái xe đụng em, cô ta đã nói một câu, cô ta nói —— chỉ cần em chết, tất cả đều có thể làm lại từ đầu.”

“Ý của em là sự trọng sinh luân hồi của chúng ta, là bởi vì Tề Noãn?”

Hai người đều lâm vào trầm mặc.

“Em có số điện của Tiểu Hồ, ngày mai em sẽ gọi cho cô ấy.”

Lần này đến phiên Lăng Việt gắt gao kéo tay Hải Lan lại: “Đừng đi.”

Hải Lan vỗ vỗ đầu của hắn, giọng nói dịu dàng đến mức có thể nhéo ra nước, “Ngoan, em không có đi, vợ anh chỉ gọi điện thoại cho người ta nói người ta đến đây một chuyến.”

Lăng Việt……

Dù có là bầu không khí bi thương đi chăng nữa, thì Hải Lan đều có thể phá vỡ bầu không khí này dễ như trở bàn tay, làm người ta cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy buồn cười với hành vi của cô.

Tuy rằng tin Hải Lan thiếu chút nữa bị xe tông đã được nhà họ Hải đè xuống, nhưng không thể tránh khỏi việc, nhà họ Lăng cũng biết chuyện này, do đó cũng đã biết tin Lăng Việt bị bệnh ung thư đang nằm viện.

Mẹ Lăng Việt hết tức giận rồi lại tức giận, nhưng dù sao cũng là con trai ruột của mình, lại còn bị bệnh nằm viện, tức giận cũng không thắng nổi sự lo lắng của mình dành cho con trai, mỗi ngày đều sẽ từ trong nhà đến nhìn Lăng Việt một lần.

Đến nỗi Lăng Lâm, từ sau khi biết anh cô ấy nằm viện, càng là làm anh cô ấy an tâm trị liệu, hứa hẹn nhất định sẽ nghiêm túc tẫn trách quản lý tốt công ty.

Đến nỗi Hải Lan, vẫn tiếp tục ở bệnh viện bồi Lăng Việt, chỉ là……

“Hải Lan……”

Trong lúc đang nghe bác sĩ nói về bệnh tình của Lăng Việt, chưa được mười phút, Lăng Việt đã ra khỏi phòng bệnh tìm cô.

Còn có, phàm là cô rời khỏi phòng bệnh từ nữa giờ trở lên, Lăng Việt đều sẽ ra ngoài tìm cô.

Một người từ trước đến nay đối với bất cứ chuyện gì cũng đều bày mưu lập kế như Lăng Việt, đã trở nên không có cảm giác an toàn.

Hải Lan liên lạc với Tiểu Hồ, nhưng Tiểu Hồ lại nói cô ấy đang ở nơi khác, phải ba ngày nữa mới có thể đến tìm bọn cô, mà mấy ngày nay cũng là lúc Lăng Việt căng thẳng nhất.

Nói một tiếng xin lỗi với bác sĩ, Hải Lan đi qua khoác tay hắn: “Em không sao, sẽ không biến mất.”

Cô lại không trách loại phương thức nhìn chằm chằm không rời này của hắn, cô biết rốt cuộc hắn sợ mất đi cô như thế nào, hơn nữa còn biết sau này sẽ còn tiếp tục trọng sinh.

Còn về Tề Noãn, sau khi cô ta tỉnh lại đã nháo một trận lớn ở đại sảnh của bệnh viện, nói khùng nói điên, Hải Lan đã liên hệ với luật sư, luật sư nói nếu như cô ta thật sự có bệnh về thần kinh, lấy việc cô ta sẽ làm hại người khác, thì cô ta sẽ có khả năng bị đưa vào bệnh viện tâm thần.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.