Trong căn biệt thự tối om.
Lâm Ứng Gia nhốt mình trong phòng, cậu ngồi bó gối ở góc tường, đầu vùi vào đầu gối.
Lạnh quá.
Điện thoại nằm trên sàn không xa, từng cuộc gọi liên tục đến, màn hình điện thoại mờ nhạt là nguồn sáng duy nhất trong phòng.
Pin điện thoại không còn nhiều lắm, chẳng mấy chốc sẽ tắt nguồn.
Lâm Ứng Gia vẫn giữ nguyên tư thế, không động đậy.
Im lặng rồi.
Đến giờ cậu vẫn không hiểu, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Cậu đã làm sai điều gì.
Hiện tại Lâm Ứng Gia cũng không rõ.
Ba ngày trước, hàng loạt thông tin bôi đen về cậu đột nhiên bị lộ ra.
Đến giờ vẫn còn treo trên hot search.
Nào là quan hệ lăng nhăng, trốn thuế, ra vẻ ngôi sao, ngủ với fans, sỉ nhục quốc gia, được bao nuôi.
Trừ cái cuối cùng, mấy cái khác Lâm Ứng Gia đều không làm.
Cậu bị liên lụy.
Bị vị kim chủ kia liên lụy.
“Chết tiệt……”
Lâm Ứng Gia chửi thề, cậu hối hận không kịp.
Lúc đầu có nhiều người tung cành ô-liu cho cậu như vậy, tại sao cậu lại chỉ vì sắc đẹp mà chọn một người không chịu được sóng gió.
Mới có mấy năm mà đã bị kéo xuống rồi.
Còn liên lụy cậu trở thành chuột chạy qua đường.
“Két….. Rắc…..”
Lâm Ứng Gia cảnh giác ngẩng đầu, cậu dựa vào tường lảo đảo đứng lên.
Tiếng gì thế?
Chẳng lẽ là fans cuồng chuyển sang anti-fans?
Hay là ai đó thuê người đến đánh cậu một trận?
Trước đây nhờ có kim chủ có quyền thế che chở, ngày thường cậu không ít lần tỏ ra ngang ngược, bây giờ có không ít người ghét cậu đến nghiến răng nghiến lợi.
“Rầm!”
Lâm Ứng Gia giật mình, cậu nhìn về phía cửa.
Có người đang gõ cửa.
Lâm Ứng Gia không dám động, người bên ngoài cũng không động, hai bên im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, người kia lên tiếng, giọng nói khàn đặc: “Ứng Gia…..”
Nghĩ cái gì đến cái đó.
Lâm Ứng Gia thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cậu lại có chút bực bội.
Cùng chung chăn gối bao nhiêu năm, dù giọng nói của người ngoài cửa có khàn và yếu đến thế nào, Lâm Ứng Gia cũng nghe ra được.
Nghiêm Sùng, ảnh đế, chủ tịch của Tập đoàn Giải Trí Cực Quang.
Đồng thời cũng là kim chủ đã bao nuôi cậu suốt bảy năm qua.
“Tôi biết cậu ở trong đó.” Nghiêm Sùng tựa đầu vào cửa, mái tóc hơi dài che khuất đôi mắt, “Mở cửa ra.”
Lâm Ứng Gia vẫn không trả lời.
Người bên ngoài là một kẻ điên, thả anh ta vào ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghiêm Sùng không nhận được câu trả lời cũng không giận, anh chỉ cười một tiếng.
“Lâm Ứng Gia.” Anh cười khẽ nói, “Tôi muốn cậu mở cửa.”
Tôi có thể vào, nhưng tôi muốn cậu là người mở cửa.
Lâm Ứng Gia dựa vào cánh cửa, chẳng buồn để tâm đến lời anh nói, cậu liếc mắt nhanh, suy nghĩ xem trong phòng có thứ gì có thể dùng để chặn cửa ngăn kẻ điên kia lại một lát không.
Với tính cách của Nghiêm Sùng, sợ rằng anh sẽ trực tiếp phá cửa xông vào.
Chưa kịp đợi Lâm Ứng Gia hành động, bên ngoài đã vang lên một tiếng thở dài.
Thôi bỏ đi.
Nghiêm Sùng quay lưng, loạng choạng rời khỏi.
Chúng ta, bỏ đi thôi.
Lâm Ứng Gia nghe tiếng bước chân bên ngoài dần xa, một lúc sau cậu mới dám mở cửa ra kiểm tra.
Ngoài cửa không còn ai nữa, chỉ còn lại những vết nước chưa khô trên sàn.
Lâm Ứng Gia men theo những vết nước xuống lầu, dưới lầu, cửa sổ bị đập vỡ tan tành.
Cậu biết tên điên đó đã vào bằng cách nào rồi.
Lâm Ứng Gia nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đang mưa.
Anh ta đi rồi.
Bỏ qua cảm giác đau nhói trong lòng, Lâm Ứng Gia quay lưng lên lầu.
Lẽ ra anh nên đi sớm hơn.
Nếu anh đi sớm một chút thì đã không làm tôi thành ra thế này, bây giờ tôi bị mắng như thế này, tất cả đều là do anh.
Tôi chẳng làm gì sai cả.
Tất cả…. là do anh.
Ánh nắng chiếu rọi vào phòng, sau ba ngày mưa liên tiếp, bầu trời cuối cùng cũng đã quang đãng.
Lâm Ứng Gia thức trắng cả đêm, đôi mắt cậu đầy tơ máu.
Ánh nắng chói chang rọi vào mắt cậu, mất một lúc cậu mới có phản ứng.
Cơ thể không cử động suốt một đêm có chút cứng đơ, cậu run rẩy đứng dậy, tìm chiếc điện thoại bị vứt bỏ hôm qua và kết nối với nguồn điện.
Sau khi bật máy, hàng loạt thông báo tin nhắn hiện lên, suýt làm điện thoại bị đơ.
Lâm Ứng Gia mệt mỏi chờ điện thoại hết bị đơ, sau đó mở Weibo để xem tin đồn xấu của cậu hiện giờ có còn không.
Nhưng động tác của cậu bỗng khựng lại.
[Cựu chủ tịch Tập đoàn Giải Trí Cực Quang, Nghiêm Sùng rơi lầu tử vong, nguyên nhân chưa rõ.]
Rơi lầu tử vong.
Rơi lầu…… tử vong.
Mắt Lâm Ứng Gia tối sầm lại.
[Tít! Phát hiện thể sống có thể liên kết, đang tiến hành liên kết……]
[Liên kết thành công!]
Như thể chìm trong nước rất lâu.
Như thể trở về với cơ thể mẹ, cảm giác an toàn lâu rồi chưa từng cảm thấy.
Rồi bỗng nhiên rơi xuống.
Trên ghế sofa, người đàn ông nhắm chặt mắt thở hổn hển, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh như thể đang bị mắc kẹt trong cơn ác mộng nào đó.
“Hự…..”
Lâm Ứng Gia bật dậy, cậu thở dốc, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Cậu điều hòa nhịp thở rồi mới bắt đầu chú ý xem mình đang ở đâu.
Căn phòng trọ nhỏ hẹp, cậu ngồi ở trên giường, chỉ nhìn một cái là thấy ngay bếp và nhà vệ sinh, cả căn phòng chỉ chừng năm mươi mét vuông.
Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Kể từ khi ký hợp đồng bao nuôi năm mười chín tuổi, cậu chưa bao giờ ở trong căn phòng như thế này nữa.
[Chào mừng ký chủ.]
“Ai đang nói đấy!” Lâm Ứng Gia hoảng hốt, cậu bật dậy đứng trên giường, nhưng vì cơ thể yếu ớt, không có sức lực nên cậu ngã lăn từ trên giường xuống sàn.
Đau điếng.
Đầu óc ong ong.
[Ký chủ, xin hãy bình tĩnh.]
Bình tĩnh.
Tôi bây giờ rất bình tĩnh đây.
Lâm Ứng Gia chống người bò lên giường, nằm thở hổn hển.
Là một thanh niên đam mê lướt mạng và đọc truyện web, cậu đã đọc không ít tiểu thuyết về hệ thống.
“Vậy, mày là hệ thống gì?” Lâm Ứng Gia nhanh chóng chấp nhận, cậu còn khá kiên nhẫn đoán: “Hệ thống thăng chức Long Ngạo Thiên? Hệ thống nam phụ lật đổ? Hay là hệ thống tu tiên gì đó?”
041 im lặng một lúc, là một hệ thống mới nhận nhiệm vụ, nó rõ ràng không ngờ sẽ gặp một ký chủ dễ chấp nhận như vậy, nó đã chuẩn bị một bài diễn văn rất dài rồi.
[Ờ….. không phải mấy cái đó.]
“Vậy mày là hệ thống gì?”
[Hệ thống cải tạo cặn bã.]
Lâm Ứng Gia sững lại.
Sau đó đầu óc cậu xoay chuyển: “Ồ, hiểu rồi, là để tao cải tạo bọn cặn bã đúng không.”
[Không, cậu là cặn bã, cậu bị cải tạo.]
Lâm Ứng Gia ngơ ngác.
Lâm Ứng Gia không hiểu.
Lâm Ứng Gia thật sự bị sốc.
“Tao là cặn bã?” Lâm Ứng Gia không nghĩ mình là kẻ cặn bã, cũng không nghĩ mình cần phải cải tạo gì cả.
Dù cậu không phải là người quân tử nhưng cũng không đến mức làm điều gì thất đức.
[Xin tự giới thiệu, tôi là hệ thống trí tuệ cao cấp đến từ năm 7788, trực thuộc bộ phận cải tạo cặn bã, tên đầy đủ là Hệ thống cải tạo cặn bã, mã số 041.]
[Rất tiếc, cậu là ký chủ của tôi.]
“Chậc, tao thấy bọn mày chọn ký chủ sai lầm rồi.” Lâm Ứng Gia gom chút sức lực, ngồi dậy tựa vào gối: “Hay là mày chọn người khác đi.”
[…… Quyền hạn không đủ, không thể thay đổi.]
“Chán thật.”
Lâm Ứng Gia nằm xuống, cậu kéo chăn lên đắp, nhắm mắt lại định ngủ, không thèm để ý đến hệ thống cải tạo này nữa.
Cảm giác sống lại không thật chút nào.
Thậm chí cậu còn chưa chấp nhận được việc mình đã chết.
[Phát hiện ký chủ có ý nghĩ tiêu cực với quá trình cải tạo, sắp kích hoạt hình phạt.]
Lâm Ứng Gia vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu nghe thấy câu này thì lập tức bật dậy: “Đừng mà….. A!”
Quả nhiên.
Tiểu thuyết mạng không hề lừa dối cậu.
Đặc điểm chung của hệ thống, chuyện gì cũng phải giật điện một cái.
Cảm giác tê dại này, Lâm Ứng Gia không biết có chuẩn hay không, nhưng dù thế nào cậu cũng không muốn thử lại lần nữa.
Lâm Ứng Gia vừa định cứng rắn chửi thẳng hệ thống thì có một cuộc gọi đến.
Chiếc điện thoại cũ rích phát ra tiếng nhạc chuông vừa lớn vừa quê mùa.
Trời ơi.
Đã bao nhiêu năm rồi chưa nghe, bất giác lại thấy có chút thân thuộc.
[Nghe máy đi.]
Hệ thống lạnh lùng thúc giục.
Lâm Ứng Gia nhìn cái tên hiện trên màn hình, ồ, người quen cũ.
Cậu nhấc máy, cười chào: “Anh Lưu.”
Lưu Chí Cường, biệt danh là Lưu “Lươn Lẹo”.
Dưới tay hắn ta đã từng dẫn dắt bốn nghệ sĩ, ngoài cậu ra, ba người còn lại đều đã bị đưa lên giường của người khác.
Có một chàng trai cứng đầu không chịu, suýt bị một nhà đầu tư không biết là Lý tổng hay Triệu tổng đánh cho gần chết, giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.
“Cậu còn biết tôi là anh Lưu của cậu!” Giọng nói từ đầu dây bên kia mang theo rõ sự bực bội, “Tôi gọi cho cậu bao nhiêu cuộc, sao cậu không nghe!”
“Ôi dào anh Lưu, anh còn không biết tính em à.” Lâm Ứng Gia trả lời rất trôi chảy, “Em mà ngủ rồi thì trời sập cũng không tỉnh được đâu.”
Lưu Chí Cường cũng hiểu, hắn ta chỉ chửi một câu: “Cái thói lười như lợn chết của cậu bao giờ mới sửa được hả.”
Rồi hắn ta chuyển chủ đề: “Tôi bảo Tiểu Hạ mang cho cậu bộ quần áo, cậu ta sắp đến rồi, mặc vào rồi đi với Tiểu Hạ làm kiểu tóc, trước tám giờ tối phải có mặt ở Paper Garden.”
“Vâng, được rồi anh Lưu, anh yên tâm, em nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Cúp máy, Lâm Ứng Gia thu lại nụ cười, cậu mềm nhũn nằm xuống lần nữa.
Chuyện này cậu nhớ rõ.
Chính vì trước đó một nghệ sĩ đã làm mất lòng vị giám đốc kia, Lưu Chí Cường sợ bị liên lụy nên mới vừa đền tiền vừa cười cầu hòa, còn định đưa Lâm Ứng Gia đến như một công chúa hòa thân.
Cũng chính tối hôm đó, Lâm Ứng Gia đã gặp Nghiêm Sùng.
Thật đúng là tai họa mà.
Hệ thống 041 biến thành một quả cầu ánh sáng màu xanh lơ lửng trước mặt cậu, [Ký chủ định làm gì bây giờ?]
“Làm gì à……” Lâm Ứng Gia cuộn mình vào chăn, lười biếng đáp: “Chẳng làm gì cả, tao cũng không đi làm công chúa hòa thân gì đó đâu, bị đóng băng thì bị đóng băng, cùng lắm là về nhà trồng rau.”
[……]
[Cậu bắt buộc phải đi.]
“Sao, mày kiêm luôn làm môi giới à?”
Hệ thống cứng họng.
[Nếu cậu không đi, với địa vị xã hội của cậu hiện giờ, sẽ rất khó để gặp lại Nghiêm Sùng.]
Khó thì khó, không có thì thôi.
Cái gã điên đó, nếu dây dưa thêm lần nữa chưa chắc đã toàn mạng mà rút lui.
[Tôi là hệ thống cải tạo cặn bã, mục đích là để cải tạo những kẻ cặn bã. Kiếp trước ký chủ nợ Nghiêm Sùng rất nhiều, nếu không bù đắp, cậu rất khó hoàn thành việc cải tạo.]
“Không hoàn thành cải tạo thì thôi, với lại tao cũng chẳng nợ gì Nghiêm Sùng cả.”
[Thật sự không nợ sao?]
Lâm Ứng Gia im lặng một lúc.
“Đi thì đi, phiền phức quá.”
Đêm xuống, thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn.
Thành phố An Dương là một trong những thành phố lớn, dù là ban đêm, đường phố vẫn tấp nập người qua lại.
Paper Garden, câu lạc bộ lớn nhất và có độ an toàn cao nhất trong thành phố An Dương.
Lâm Ứng Gia mặc bộ vest màu đỏ rượu, trên ngực cài một chiếc trâm cài hình hoa hồng.
Cuối cùng thì vị bên cạnh kia là Triệu tổng, ánh mắt của ông ta không ngừng liếc nhìn Lâm Ứng Gia, ánh mắt đầy dục vọng, như thể muốn lập tức lột đồ của cậu ra vậy.
Lâm Ứng Gia mặt không biểu cảm.
Vị Triệu tổng này thật sự quá xấu.
Gã trung niên béo ú với cái bụng bia, râu ria thì lởm chởm và cái đầu hói.
Quan trọng hơn, ông ta còn chải tóc ngược ra sau.
Nghiêm Sùng chải tóc ngược trông còn đẹp hơn ông ta nhiều.
Nghiêm Sùng…..
Lưu Chí Cường vừa nịnh nọt Triệu tổng vừa để ý đến phản ứng của Lâm Ứng Gia, thấy cậu chỉ ngồi im, hắn ta hơi khó chịu nhưng nghĩ rằng dù sao cậu cũng không thể chạy ra khỏi phòng nên lại tiếp tục trò chuyện với Triệu tổng.
Lâm Ứng Gia nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở bắt đầu dồn dập.
Triệu tổng ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy, liếc mắt với Lưu Chí Cường, cả hai cười thầm.
Thuốc đã bắt đầu có tác dụng.
Lâm Ứng Gia không vội chút nào, vì đây đều là những tình tiết mà cậu đã trải qua ở kiếp trước. Một lát nữa sẽ có người giải vây cho cậu.
Bên này, Lưu Chí Cường cười hề hề, nhìn đồng hồ thấy thuốc của Lâm Ứng Gia sắp phát tác bèn đứng dậy tạm biệt với Triệu tổng, hắn ta mỉm cười mập mờ: “Triệu tổng, tôi sẽ không làm phiền ngài tận hưởng nữa, chúc ngài có một buổi tối vui vẻ.”
Triệu tổng vốn đã thấy hắn chướng mắt, liền không giữ lại: “Đi thong thả, tôi không tiễn đâu.”
Sau khi Lưu Chí Cường rời đi, trong phòng chỉ còn lại Triệu tổng và Lâm Ứng Gia.
Ánh mắt vẩn đục của Triệu tổng lập tức dán chặt vào Lâm Ứng Gia.
Lâm Ứng Gia vốn có vẻ đẹp quyến rũ kiểu “rắn”, lúc này tác dụng của thuốc bắt đầu xuất hiện, đuôi mắt cậu ửng đỏ, sự sắc sảo giảm đi nhiều.
Triệu tổng vừa định ra tay thì điện thoại trong túi vang lên.
Tiếng nhạc chuông đặc biệt, người gọi không ai khác chính là “sư tử Hà Đông” ở nhà ông ta.
Điện thoại của người khác có thể không nghe, nhưng điện thoại của người đàn bà điên đó mà không nghe thì sẽ có chuyện lớn.
“Alo?”
“Cô lại nổi điên gì nữa? Tôi đang bàn hợp đồng, cô không thể nghĩ tốt về tôi, tin tưởng tôi một lần được sao?”
“Được rồi, được rồi, tôi về ngay đây, hài lòng chưa?”
Triệu tổng cúp máy, bực bội liếc nhìn Lâm Ứng Gia rồi quay người ra khỏi phòng, ông ta giận dữ đóng sầm cửa.
Lâm Ứng Gia nâng mí mắt, cởi áo vest, tiện tay kéo vài nút trên chiếc sơ mi và thở hắt ra một hơi.
Hệ thống 041 trôi nổi trước mặt cậu, thúc giục:
[Xin chủ nhân mau chóng đến tầng 13 và tiếp xúc với Nghiêm Sùng.]
“Tao thật sự không hiểu, chẳng phải mày nói tao là cặn bã cần cải tạo sao?” Lâm Ứng Gia điều chỉnh tư thế thoải mái hơn. “Sao cứ bắt tao đi tìm Nghiêm Sùng làm gì?”
[Bước đầu tiên của cải tạo là bù đắp.]
Lâm Ứng Gia nghẹn lời.
“Được rồi.”
Nợ anh ta mà.
Lâm Ứng Gia đứng dậy, thuốc có hơi phát tác nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Cậu cầm lấy thẻ phòng trên bàn rượu, đẩy cửa phòng và bước ra ngoài.
Tên họ Triệu kia vốn định “xơi” Lâm Ứng Gia, phòng cũng đã đặt sẵn rồi.
Tầng 13.
Trong hành lang dát vàng lấp lánh, hai bóng người đang dây dưa không rõ ràng.
Nghiêm Sùng cố giữ bình tĩnh, anh đẩy mạnh cậu thanh niên đang quấn lấy mình ra: “Cút đi!”
“Tổng giám đốc Nghiêm!” Cậu thiếu niên không sợ khuôn mặt lạnh lùng của Nghiêm Sùng, lại dán sát vào: “Để em giúp ngài nhé! Ngài thế này….. thế này em thật lòng đau lòng lắm.”
Đây chính là chủ tịch của Tập đoàn Giải Trí Cực Quang!
Chỉ cần lên giường với anh ta, để lại bằng chứng thì sợ gì mà không nổi tiếng?
Lúc phát hiện mất dấu Nghiêm Sùng, cậu thiếu niên còn sợ chết khiếp, lo rằng kế hoạch của mình lại thành công cốc, để cho kẻ khác được lợi.
Cuối cùng cũng thành công bỏ thuốc, mọi chuyện đã đến nước này, không thành công thì cũng thành nhân. Nếu lần này không nắm bắt được cơ hội…
Cậu ta không dám tưởng tượng đến kết cục của mình.
Dù bây giờ vẻ mặt lạnh lùng của Nghiêm Sùng có hơi đáng sợ, nhưng đàn ông mà, đều là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
“Nghiêm… A!”
Cậu thiếu niên bất ngờ bị một cú đá bay, cậu ta ngẩng lên nhìn thì lập tức ngây ra.
Ngoại hình của Lâm Ứng Gia không giống với các nam thần hoa mỹ đang được ưa chuộng trong giới giải trí hiện nay.
Ngũ quan của cậu sắc sảo, đuôi mắt nhếch lên, khi giữ gương mặt lạnh lùng trông đầy khí chất uy hiếp.
Giống như một con mãng xà đang chực chờ tấn công.
“Mày….. mày là ai? Mày định làm gì? Sao lại đánh người?”
“Tao là ai à?” Lâm Ứng Gia tức giận, “Tao là ông nội mày đây!”
Trời ơi, khi cậu nhìn thấy thiếu niên này lôi kéo Nghiêm Sùng và cố kéo anh vào phòng, cậu đã muốn giết người rồi.
Nghiêm Sùng là người của Lâm Ứng Gia!
Khi còn nhỏ Lâm Ứng Gia từng lăn lộn một thời gian, cậu đánh nhau không ít nên cũng có chút bản lĩnh.
Hơn nữa cậu sinh ra đã có sức khỏe, vừa nãy dùng một cước liền trực tiếp đá thiếu niên bay xa năm mét.