Mì sợi nóng hầm hập ra khỏi nồi, vừa ghé mũi lại ngửi đã thấy thơm nức.
Đàm Hi thò tay ra liền bị người đàn ông cản lại, “Để anh.”
Nói xong liền bưng hai cái bát đi ra ngoài, Đàm Hi lấy đũa rồi vội vàng đuổi theo.
Hiện giờ đúng là cô không hợp với việc bưng đồ nặng.
Đến lúc bắt đầu ăn, Đàm Hi liền xấu hổ, tay phải đau, tay trái không thuận, chẳng lẽ lại ăn kiểu của lợn à?
Nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước.
Lục Chinh cúi đầu ăn mì, miếng nọ nối tiếp miếng kia, coi như không thấy.
Ực—
Cô nàng Đàm nuốt nước bọt thèm thuồng.
Trong đôi mắt đang rũ xuống của người đàn ông hơi hiện ý cười, nhanh đến mức khó có thể nắm bắt được.
Đàm Hi đẩy bát tới trước mặt anh, lại dùng đũa gõ lên, âm thanh thanh thúy.
“Đút cho em đi.”
“Mấy tuổi rồi mà cứ như trẻ con thế?”
Cô nàng Đàm giơ tay phải bị thương lên: “Người bị thương đặc biệt thì phải chăm sóc đặc biệt chứ.”
Rốt cuộc, không đành lòng, ăn thêm hai miếng nữa hết sạch bát mì, sau đó Lục Chinh bắt đầu sự nghiệp lần đầu tiên đút cơm, à không, đút mì của mình.
“Ơ? Anh không cho ớt cay à? Sao lại chua chua ngọt ngọt thế?” Cô nàng Đàm chắt lưỡi.
“Ăn đi, ít nói thôi.”
“Rõ ràng là em… Ư…” Sợi mì nhét đầy trong miệng.
Nhai nhai, nuốt xuống, lúc này miệng mới rảnh rỗi được: “Đồ xấu xa!”
Lục Chinh bị bộ dáng miệng đầy mì nhưng vẫn cố tỏ ra uất ức của cô làm cho buồn cười, “Bây giờ em không thể ăn cay được.”
“Nhưng rõ ràng em thấy anh có bỏ gia vị màu đỏ mà.”
“Tương cà.”
Đàm Hi: “…”
“Thế anh cho thêm chút muối nữa đi.”
“Không được.”
“Không ngon thật mà.”
“Người bị thương đặc biệt thì phải chăm sóc đặc biệt chứ.” Dùng chính câu nói của cô để bịt miệng cô.
Đàm Hi kìm nén sự ấm ức, dưới ánh mắt nửa ép buộc, nửa bức hiếp của người đàn ông, cuối cùng cũng ăn xong bát mì.
“Ức… No rồi.”
Lục Chinh thu dọn bát đũa rồi dọn dẹp lại phòng bếp, Đàm Hi bám theo anh như bóng với hình, cùng vào cùng ra, tiếng dép lê đi lại loẹt quẹt.
Động tác của người đàn ông không quá thuần thục nhưng cũng không hề lộn xộn, vừa nhìn là biết cũng thường xuyên vào bếp.
Đàm Hi dựa nghiêng người, có hơi thất thần.
“Xong.” Anh bỏ chén đũa vào trong tủ bát, lại rửa sạch tay rồi mới định ôm eo cô.
Cô thuận thế dựa vào anh, rất ngoan ngoãn.
“A Chinh, sau này anh chắc chắn sẽ là người cha tốt…”
Mắt đen của người đàn ông sâu hơn, khóe môi mím chặt hình như hơi cong lên, Đàm Hi được anh ôm ra ngoài, vì không cao bằng anh nên tất nhiên không nhìn thấy.
Hai người ngồi ở trên sô pha xem TV, kênh thể thao.
Lục Chinh ngồi, Đàm Hi nằm, đầu gối lên đùi anh, thỉnh thoảng lại liếc về phía màn hình, thỉnh thoảng lại nhìn người đàn ông.
“A, quên mất cho Tiểu Nhị ăn rồi…”
Đàm Hi bò dậy, lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp thịt ba chỉ đông lạnh, vú Trương đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần bỏ vào nước ấm 15 phút là được.
“Tiểu Nhị, Tiểu Nhị… Ăn tối nào…”
Cô bỏ thịt vào trong nước lắc lư một hồi, đồng chí rùa nào đó đang nằm trên đài phơi mai giả vờ cao lãnh không thèm động đậy đột nhiên hưng phấn, khua bốn cái chân trong nước, chạm vào mấy cái, hứng thú đang cao vọt đột nhiên hạ xuống, lại rầu rĩ rúc về một góc trốn tránh.
Để cho Đàm Hi một cái mai rùa, cái đuôi ngoe nguẩy, nhìn có vẻ như đang giận dỗi.
“Đồ kén ăn xấu xa, hôm nay không có tôm cho mày đâu, thịt ba chỉ ngon thế mà còn ghét à? Tao mặc kệ, ăn hay không tùy mày.”
Nói xong liền ném miếng thịt xuống, xoay người chạy biến.
Mười phút sau, Đàm Hi lại quay về, đưa mắt tìm kiếm, đâu còn miếng thịt ba chỉ nào nữa chứ?
Quả nhiên, rùa là không thể nuông chiều được!
Đàm Hi ngáp một cái, vừa nhìn đồng hồ đã thấy tới 8 giờ 15 rồi.
“Em đi tắm đây…”
“Miệng vết thương không thể dính nước.”
“Thế phải làm sao đây? Trời nóng như thế, chẳng lẽ không tắm à?”
“Nghe lời, cố nhịn đi.”
Mặt Đàm Hi nhăn nhó như quả mướp đắng: “Thật sự không nhịn nổi mà, toàn thân dính dính nhớp nhớp, hôm nay còn ra ngoài nữa chứ, người toàn mùi mồ hôi…”
“Dùng nước lau là được.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, quyết định vậy đi.”
Đàm Hi lẩm bẩm hai tiếng “bá đạo”, Lục Chinh coi như không nghe thấy, dắt cô vào phòng ngủ, xả đầy một bồn nước ấm, bên trong có khăn lông, vắt kiệt nước rồi đưa cho cô.
“Tự lau đi.”
Đàm Hi không cầm lấy: “Tay em đau. Anh lau cho em.”
Mặt mày người đàn ông tối sầm lại.
Cô nàng Đàm đã bắt đầu cởi quần áo, áo thun hơi mỏng, cầm lấy vạt áo kéo lên đỉnh đầu, Lục Chinh muốn ngăn mà không kịp.
Hơi thở căng thẳng, cúi đầu xuống theo bản năng, mặc dù thế nhưng vòng eo trắng nõn, thon thả vẫn cứ hiện lên trong đầu, không thể ngăn lại được.
“Mặc quần áo lại ngay.” Người đàn ông mở miệng, giọng trầm và lạnh.
Đàm Hi ngồi ở cuối bồn tắm, đôi chân nhỏ trắng trẻo đong đưa, “Có cởi sạch đâu, anh hoảng hốt cái gì chứ?”
Bởi vì thiết kế tay áo theo hình lá sen, lại có hơi hướm cánh dơi nên cổ tay áo khá rộng, giơ lên là có thể nhìn thấy bra bên trong, vì vậy, Đàm Hi liền mặc ở trong một cái áo ba lỗ ngắn loại che ngực lộ eo.
Xoay người, để lại cho anh một tấm lưng, “Lau đi.”
Lục Chinh: “…”
Vất vả lắm mới lăn lộn xong, đầu người đàn ông đã ướt đẫm mồ hôi.
Tuy rằng Đàm Hi vẫn mặc áo ba lỗ nhưng xương quai xanh và eo lộ ra rất rõ, dưới ánh đèn phòng tắm, da trắng như bạch ngọc không tỳ vết.
“A… Đều tại anh đấy, đỏ hết lên rồi.” Thiếu nữ chỉ vào nơi nào đó trên xương quai xanh.
Lục Chinh nhìn kỹ, quả nhiên, ở chỗ đó đã hiện lên hai vệt hồng lớn chừng lòng bàn tay.
Anh đã cẩn thận lắm rồi, cố gắng nhẹ nhàng, không ngờ da dẻ con nhóc nũng nịu này lại non nớt tới mức đó, anh chỉ hơi ấn có một tí thôi mà đã thành ra như thế rồi.
“Vẫn còn chưa lau chân.” Khép lại, duỗi ra trước mặt anh.
Chân nhỏ, dài và thẳng tắp, hai đầu gối xinh xắn.
May mà cô vốn mặc quần đùi nên cũng không cần cởi ra, người đàn ông thở dài, lại chịu thương chịu khó.
Nếu trước kia, có ai đó nói với anh rằng, sẽ có ngày anh cam tâm tình nguyện đi theo một cô nàng làm người hầu, chắc chắn Lục Chinh sẽ cười lạnh, sau đó ném cho một câu: “Đồ điên”, rồi phất tay áo bỏ đi.
Giờ nếu người ta nói thế, chắc chắn anh sẽ chỉ biết sờ mũi, im lặng không nói mà thôi.
Rốt cuộc, sự thật là như thế mà.
“Bên trái… Bên phải… Ngứa…”
“Đừng lộn xộn!” Duỗi tay giữ lấy phần mắt cá chân của cô rồi nhanh chóng lau khô, “Xong rồi.”
Lục Chinh đổ nước đi, đi rửa tay sạch sẽ, lúc từ trong phòng tắm ra thì Đàm Hi đã thay áo ngủ, ngồi trên đầu giường đọc tạp chí.
“A Chinh, anh qua đây.” Cô vỗ mép giường.
Người đàn ông đi qua, dừng sát mép giường.
“Ngồi xuống đây.” Duỗi tay kéo anh.
Lục Chinh nhướng mày.
“Ngồi đi! Em có việc muốn nói với anh, chuyện quan trọng.”
“Nói đi.”
“À thì…” Dưới ánh đèn, lông mi thiếu nữ hơi run rẩy, khẽ cắn môi dưới, “Thân thích của em đi rồi.”
Toàn thân người đàn ông chấn động, đang định đứng lên thì Đàm Hi đã dán người lại, cằm gác lên hõm vai anh, “Anh đã nói là muốn em mà.”
“Cô bé ngốc, em đang bị thương đấy.” Nửa như than thở nửa như không.
“Ở trên tay, không sao mà.”
Lục Chinh dở khóc dở cười: “Em vội vàng muốn cho anh thế à?”
“Năm ngày.”
Anh sửng sốt.
“Tần Thiên Lâm muốn đón em về Tần gia.”
Sắc mặt người đàn ông hơi trầm xuống, mày nhíu chặt, trong lòng mơ hồ sinh ra một tia giận dữ: “Em đồng ý với nó rồi?”
Gật đầu.
Giây tiếp theo, hai vai bị túm chặt lấy, người đàn ông giận dữ trừng mắt: “Đàm Hi, làm sao em dám—”
“Lúc trước chúng ta đã nói rồi mà.”
“Em!”
“Tin em đi, em sẽ không đội nón xanh cho anh đâu ~” Nghiêng đầu, mi mắt cong cong.
Lục Chinh biết, con nhóc này bề ngoài nhìn có vẻ vô tâm vô tính, nhưng còn bướng bỉnh hơn bất kỳ ai, một khi đã hạ quyết tâm thì không ai ngăn được.
“Haizz, anh nói xem, chúng ta có giống yêu đương vụng trộm không cơ chứ?”
Lục Chinh: “…”
“Dù sao cũng sắp khai giảng rồi, em cũng không ở Tần gia lâu đâu mà. Đến lúc đó, anh đưa em tới trường học, được không?”
Sắc mặt người đàn ông hơi hòa hoãn: “Đại học T của Tân Thị?”
Đàm Hi gật đầu, tay trái giữ chặt anh không buông, chớp mắt hỏi tiếp: “Anh đã tới đó bao giờ chưa?”
“Rồi. Em học vẽ, sao lại đăng ký vào đại học T?” Nếu anh nhớ không lầm thì trường đó là trường trọng điểm về các ngành khoa học và công nghệ.
“Bởi vì… Nhiều thanh niên đẹp trai, trai dân tự nhiên chất lượng tốt.” Đàm Hi thuận miệng bịa đặt.
Thực ra, cô cũng không biết nguyên nhân là gì, trường này do nguyên chủ tự mình chọn, ngành nghệ thuật thiết kế, không phải thuần túy vẽ tranh mà nghiêng về thiết kế nhiều hơn.
Giống như thiết kế cảnh quan, thiết kế nội thất, thiết kế công trình vân vân, có liên quan chặt chẽ tới kiến trúc học và quy hoạch thành thị.
Nguyên chủ tính toán muốn “bắt đầu làm việc từ cầm bút vẽ” sao?
Còn về nguyên nhân thì…
Theo cô biết, Đàm Thị không có hiểu biết nhiều về ngành địa ốc. Xem ra, nguyên chủ cũng không phải tiểu bạch thỏ không biết gì, có đôi khi, con thỏ nóng lên còn biết cắn người, vạn vật có linh tính, không phải là không hề có lực tấn công nào.
Người đàn ông càng căng thẳng hơn, “Đã ăn trong bát còn dòm trong mâm, muốn ăn đòn rồi!”
“Thế nên, anh phải nhanh chóng bỏ em vào bát đi, như thế em sẽ không nhìn tới cái nồi nữa.”
Mắt đen trầm tĩnh, nhìn cô chăm chú, thiếu nữ không tránh né, lúm đồng tiền như hoa.
Cả căn nhà đều tĩnh lặng, phảng phất chỉ còn tiếng tim đập mà thôi.
“Ngoan, đợi thêm đi…” Khẽ than thở một tiếng, Lục Chinh duỗi tay gạt lọn tóc của cô ra sau tai.
Cô đáp: “Ừ, nhưng mà, đêm nay anh phải ngủ ở đây.”
“Ừ.”
…
Đêm khuy tĩnh lặng, ánh đèn buông lơi.
Toàn bộ biệt thự nơi lưng chừng núi đều chìm trong sương mù, có tiếng động cơ ô tô trầm thấp mơ hồ truyền đến.
Một thân ảnh lảo đảo đẩy cánh cửa lớn nhà họ Tần ra, mang theo một thân đầy mùi rượu tiến vào.
Tần Thiên Mỹ khát nước nên tỉnh lại, cầm cốc xuống nhà rót nước, đột nhiên phát hiện ra trên sô pha có người đang động đậy.
Bật đèn tường lên: “Anh? Sao anh lại ở đây?”
“Tắt đi.” Hắn giơ tay che lên mắt, hai mắt hơi híp lại.
Lạch cạch—
Phòng khách to lớn lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Tần Thiên Mỹ bước qua dìu hắn, “Còn uống nhiều như thế, ba mà biết lại mắng anh cho xem.”
“Anh không say. Đi, rót cho anh cốc nước.”
Tần Thiên Mỹ đưa cốc nước của mình cho hắn: “Vẫn sạch, em chưa uống đâu.”
Người đàn ông giơ tay nhận lấy, lưng dựa vào sô pha, dáng ngồi xiêu vẹo.
“Gần đây anh làm sao thế? Mẹ gọi điện cho anh, anh cũng không nghe, cũng không về nhà ăn cơm, hôm nay ba đã rất tức giận đấy.”
Tần Thiên Lâm coi như không nghe thấy, ngửa đầu, một ly nước ấm xuống bụng, thở dài một hơi.
“Còn muốn uống nữa không?”
“Không cần.” Âm sắc dần rõ ràng hơn.
“Qua mấy ngày nữa đi một chuyến với anh, gọi cả mẹ đi cùng nữa.”
Tần Thiên Mỹ lộ vẻ nghi hoặc: “Đi đâu cơ?”
“Đón chị dâu em.”
“Em không đi!”
“Em đã quên ba nói gì rồi đúng không? Ai bảo em tự chủ trương gài bẫy cô ấy? Dám làm dám chịu.”
“Chuyện như thế trước đây em làm đâu có ít đâu, tại sao phải đi xin lỗi chứ?”
“Trước kia? Làm không ít ư?” Mặt mày người đàn ông trầm xuống, lạnh lùng.
Tần Thiên Mỹ hơi rụt rè trong lòng nhưng vẫn cứng cổ: “Em không thích nó nên muốn chỉnh nó!”
“Đó là chị dâu của em!”
“Anh! Anh đừng tự lừa mình dối người nữa, anh còn chán ghét nó hơn cả em, chỉ vì một câu của ba mà anh đã nhân nhượng vì đại cục rồi sao? Thôi đi, trước kia đã bao giờ thấy anh ngoan thế đâu…”
Ánh mắt Tần Thiên Lâm tối sầm: “Ai bảo anh ghét cô ấy?”
“Căn bản đâu cần ai nói, tất cả mọi người đều biết. Chẳng lẽ, anh còn thích nó chắc?” Tần Thiên Mỹ hừ lạnh.
Trong lòng gã đàn ông chấn động, cười nhạo thành tiếng, “Sao có thể chứ?”
“Vì thế, chúng ta là người cùng thuyền! Vừa lúc, em thay anh dạy bảo cô ta, em cũng không tin một đứa con gái không có tiền trong người có thể bướng bỉnh được bao lâu? Chờ đến khi Vệ gia thấy phiền rồi thì chẳng phải nó sẽ ngoan ngoãn về nhà sao?”
“Lỡ như cô ấy không về thì sao?”
“Sao có thể chứ? Nó không một xu dính túi, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Học đám phụ nữ đứng đường, dạng hai chân ra là có cơm ăn.”
Gã đàn ông biến sắc: “Tần Thiên Mỹ, coi chừng cái miệng của em đấy!”
“Anh, anh quan tâm nó sống hay chết làm gì chứ? Dù sao em cũng không thừa nhận người chị dâu này, Tần gia cũng không có loại con dâu như thế, hơn nữa, anh cũng ghét nó còn gì, sao cứ phải đưa nó về để cả nhà đều không vui chứ?”
“Bảo em đi thì cứ đi, đừng nói lắm lời vô nghĩa như thế!”
“Không đi!”
“Anh chỉ nói tới đây, em đi thì đi, không đi cũng phải đi, anh có rất nhiều cách, đừng có tự rước khổ vào thân.”
“Tần Thiên Lâm, anh là đồ khốn! Mẹ cũng sẽ không đồng ý đâu nhé!”
“Chỗ mẹ không khiến em phải lo.” Nói xong, đi lên lầu.
“Anh, có phải anh để ý tới nó rồi không?”
Chân hơi khựng lại.
Tần Thiên Mỹ cười lạnh: “Từ sau khi nó rời khỏi nhà, anh không thấy anh đã thay đổi rất nhiều sao? Trước kia, anh ra ngoài uống rượu, muộn thì sẽ về chung cư, giờ muộn thế nào anh cũng về nhà ngủ; nói chuyện với anh thì anh hờ hững, nhưng nhắc tới Đàm Hi thì anh lập tức hăng hái tinh thần ngay; ba muốn đón nó về, anh còn chẳng thèm phản đối lấy một câu nào.”
“Còn nữa, tối hôm trước, em tận mắt nhìn thấy anh đi vào trong phòng ngủ của khách, đến tận sáng hôm sau mới ra. Đừng nói với em là anh uống say nên đi nhầm phòng nhé, trước đó anh đã nhầm kiểu đó bao giờ đâu.”
“Nói xong chưa hả?”
“Anh, sao anh có thể thích nó chứ hả?!”
“Chuyện của anh không tới lượt em chõ mũi vào.”
“Đừng quên, lúc trước chính là nó hại anh và Hề Đình chia tay nhé! Chẳng phải anh cưới nó vì trả thù sao? Anh đã nói muốn cho nó sống không bằng chết cơ mà.”
Thân mình Tần Thiên Lâm hơi lung lay.
Tần Thiên Mỹ bị ánh mắt tràn ngập dữ tợn và độc ác của hắn nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh lập tức toát đầy sau lưng: “Em, đi, ngủ…”
Chạy trối chết.
Gã đàn ông đứng nguyên tại chỗ, cứ như thế rất lâu.
Sau một lúc mới lại tiếp tục xoay người đi lên lầu.
“Chỉ vì trả thù… ư?”
Đến chính hắn cũng chẳng hiểu nổi.
Cũng một đêm này, ở một nơi ngập tràn bóng đêm khác.
Một chiếc xe máy lao vào trong một ngõ nhỏ cũ kỹ, tiếng động cơ chói tai át đi tiếng mèo gào, quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.
“Có để cho người ta ngủ không hả?! Nửa đêm nửa hôm còn cưỡi cái cục sắt ấy, có giỏi thì đi ô tô đi?!”
“Thằng thần kinh nào mà cứ nhất định làm bà đây phải điên lên thế không biết! Mẹ kiếp, ồn chết người rồi—”
Một nhà mở cửa sổ ra, mấy nhà xung quanh cũng bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
Có vẻ như Ân Hoán không nghe thấy, mà đúng là hắn cũng chẳng nghe thấy thật, bởi vì tiếng ồn do động cơ xe phát ra quá lớn, còn kèm theo tiếng gió, nghe được mới là lạ ấy.
Xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, đi lên lầu, mở cửa.
Đổi giày, thuận tay bật đèn lên, đột nhiên khựng lại, giây tiếp theo liền mừng rỡ như điên—
“Vợ à, em tới rồi sao!”
Xông lên xoa nắn một trận, tay cũng chui vào trong áo ngủ nghịch ngợm, “Anh thèm chết rồi!”
Cảm xúc nõn nà, mềm mại trơn mượt, vuốt một chút mà đã hứng thú bừng bừng.
Lập tức khiêng người vào trong phòng ngủ, vội vã kéo quần áo của cô gái xuống, nhìn người đẹp dưới ánh đèn, Ân Hoán nuốt nước bọt rồi nhào người lên.
“Vợ ơi… Vợ à… Anh rất nhớ em… Ừm… làm em…”
“Ân Hoán, hôm nay em không muốn làm.”
“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó nữa, chắc chắn em cũng nhớ anh mà.”
“Em nói, không muốn làm.” Sầm Uất Nhiên nói rất khẽ, giọng nói mềm mại như một sợi lông cọ qua trái tim hắn, trong quá khứ, khi hai người lăn lộn với nhau, cô sẽ liên tục xin hắn tha cho bằng cái giọng như thế này, sau đó liền hóa thành một hồ nước xuân dưới sự tấn công mạnh mẽ của hắn, Ân Hoán cảm thấy bản thân như đang ngâm mình trong suối nước nóng, cả người đều ngập tràn ấm áp.
Hiện giờ, vẫn là âm thanh ấy, nội dung cũng tương tự, nhưng hắn lại cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Động tác dừng lại, hơi nhấc nửa người lên, “Vợ, em làm sao thế?”
Rất thận trọng.
Dưới ánh đèn, đôi mắt của thiếu nữ sáng trong, vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn đối lập với sự mãnh liệt, điên cuồng của người đàn ông.
“Em nói, hôm nay không muốn làm.”
“Tại sao chứ?”
“Không muốn chính là không muốn.”
“Chẳng phải lần trước em rất sướng sao?” Không phải trêu đùa, hắn rất nghiêm túc.
Ở trong hiểu biết của Ân Hoán, một cô gái từ chối vui vẻ với một người đàn ông, đơn giản là vì hắn làm không tốt.
Sầm Uất Nhiên nhìn đi chỗ khác, duỗi tay kéo chăn, một tay kia đẩy hắn ra, “Đi xuống đi.”
Ân Hoán nhìn cô chằm chằm như muốn nhìn ra cái gì đó, sau một lúc, hắn liền xoay người lăn xuống, nằm thẳng bên cạnh cô, ngực phập phồng.
“Không làm chứ gì? Được, chiều ý em.”
Sầm Uất Nhiên mặc lại áo, nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.
Ân Hoán cởi sạch đồ trên người mình, rúc vào trong ổ chăn, duỗi tay ôm eo cô.
Sầm Uất Nhiên giơ chân đá lên cẳng chân hắn: “Cút đi tắm ngay.”
Ân Hoán nhếch miệng cười: “Đi luôn! Vợ à, em phải chờ anh rồi cùng nhau ngủ đấy nhé!”
Lật chăn, xuống giường, xỏ dép đi ra ngoài, Sầm Uất Nhiên nằm trên giường, không tức nổi mà cũng chẳng vui nổi.
Mấy ngày nay, cô đều ở trong ký túc xá để hoàn thành một bài báo cáo nghiên cứu, hôm nay mới rảnh rỗi, xin giáo sư hướng dẫn cho nghỉ ba ngày, chạng vạng mới về tới đây.
Tuy rằng trong lòng vẫn còn tức giận nhưng nghĩ tới việc hai người qua lại với nhau nhiều năm như thế, vất vả lắm mới đi được tới ngày hôm nay, chẳng lẽ chỉ vì mấy câu của Trương Lộ mà cô đã mất niềm tin, muốn từ bỏ ư?
Nằm mơ!
Người đàn ông kia là của cô, cái nhà này cũng là của cô.
Kẻ vượt ranh giới, giết không tha!