Đúng bảy giờ, sân huấn luyện số 3.
Phó Kiêu đứng trên đài cao, giống hệt như ngày đầu tổ chức tập quân sự, nhưng số người bên dưới còn lại không được một nửa.
Từ mấy ngàn người xuống còn có bảy, tám mươi người, quả thực chẳng khác nào đãi cát biển khơi.
Thời Cảnh và Lục Chinh cũng đứng ở bên trên, sóng vai đứng cạnh nhau, cũng mặc đồ rằn ri.
Lúc này, người lên tiếng nói chuyện là Chu Dân…
“Đầu tiên, xin chúc mừng mọi người đã vượt khỏi trùng vây, đạt được tư cách tiến vào giai đoạn huấn luyện tiếp theo! Sau đây cũng phải thông báo trước với mọi người một điều rằng, những ngày tiếp theo – sẽ không an lành gì đâu.”
Ồn ào…
Tiếng bàn tán lập tức vang lên, có người cực kỳ hoảng hốt, cũng có người nóng lòng muốn thử.
Chu Dân thấy đã đạt được hiệu quả rồi nên lại cười tủm tỉm nói tiếp: “Mười ngày huấn luyện tiếp theo đây sẽ có rất nhiều hạng mục khác nhau huấn luyện theo tổ đội. Thế nên việc đầu tiên chính là phân nhóm. Mỗi nhóm mười người, nhưng tự do tổ hợp, cũng đề cử ra một người làm nhóm trưởng. Giờ cho mọi người ba phút, nếu trong thời gian quy định không hoàn thành, vậy thì những người dư ra sẽ được tôi sắp xếp.”
Nhóm Đàm Hi căn bản không tốn nhiều tâm tư, trôi chảy như nước chảy thành sông.
Còn về nhóm trưởng, Hứa Trạch đã nhận, tất cả mọi người đều không có dị nghị gì.
“Đây là Từ Dương, Tạ Từ.” Hứa Trạch giới thiệu mọi người với nhau.
Nhóm có mười người, nhóm Đàm Hi đã có bốn, ba người Hứa Trạch, Trương Quán, Lưu Minh và Thẩm Hàn nữa mới được có tám.
Có thêm Từ Dương và Tạ Từ nên vừa đủ nhân số.
“Sau này tất cả mọi người đều là đồng đội! Làm quen với nhau một chút nhé.” Từ Dương cười rộ lên cực kỳ xán lạn, để lộ ra tám cái răng trắng tinh.
“Tớ là Đàm Hi, Đại học T.”
“Tớ là Trương Quán.”
“Tớ là…”
Từ Dương ghi nhớ tên của mọi người, sau đó còn nhìn về phía An An và Nhiễm Dao cười: “Vui quá, có thể cùng một tổ với nhiều bạn nữ xinh đẹp như thế này. À… Giờ tớ vẫn còn độc thân nhé, không có thói hư tật xấu nào, thích chơi bóng và nuôi chó…”
Bốp…
Hứa Trạch vỗ bốp một cái lên đầu cậu ta: “Nói cái gì thế hả?”
Từ Dương không giận, chỉ cười. Có thể nhìn ra, cậu sinh viên này tính khí khá dễ chịu.
Tạ Từ khá trầm tính, sau khi giới thiệu xong liền không nói nhiều nữa, chỉ gật đầu chào hỏi mọi người một cách vô cùng ý tứ.
Hai người là bạn học cấp ba của Hứa Trạch, hiện giờ đang học ở Đại học Kỹ thuật Bắc Kinh, còn là sinh viên quốc phòng nữa.
Không khí hài hòa, mọi người chậm rãi làm quen lẫn nhau.
Đột nhiên có một âm thanh nhỏ bé, yếu ớt xen vào: “Hi Hi…”
Quay đầu nhìn, thấy người tới là ai, Đàm Hi liền nhướng mày theo bản năng.
Chân Quả Quả rụt rè đứng cách đó không xa, cũng muốn tới gần nhưng dường như lại không dám.
“Có việc gì không?” Đàm Hi hỏi vô cùng bình tĩnh.
“Tớ… có thể cùng với các cậu…”
Cô ta thật sự không tìm được tổ đội muốn thu nhận mình.
Mười ngày tập quân sự vừa qua đã khiến mọi người dân biết nhau, chậm rãi cũng tạo thành một vòng mối quan hệ. Lúc trước, cô ta và Phòng Tiểu Nhã toàn đi theo Đàm Hi. Giờ lại trở mặt với nhau, hoàn toàn không quen biết ai nữa cả, trong thời gian ngắn căn bản khó mà tiến vào các nhóm khác được.
Chân Quả Quả đã cùng đường rồi.
“Xin lỗi… Tớ không nên làm bậy bạ với Tiểu Nhã, cậu có thể tha thứ cho tớ được không?”
“Xin lỗi, số người trong nhóm này đủ rồi.”
Mắt Chân Quả Quả lập tức ướt át, vội vàng cúi gằm mặt xuống để che giấu sự thất thố của bản thân: “Thế à.. Không sao, tớ… đi tìm người khác cũng được…”
Nói xong liền xoay người chạy đi xa.
Đàm Hi chợt nhíu mày, nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Phòng Tiểu Nhã đầu.
Ha!
Gan cũng thật lớn đấy!
“Phòng Tiểu Nhã! Ai là Phòng Tiểu Nhã? Bước ra khỏi hàng!” Lý Khuế đang cầm danh sách điểm danh, đọc tới tên ai thì người đó đáp lại, giờ vừa lúc gọi tới tên Phòng Tiểu Nhã nhưng mãi chẳng thấy có ai đáp lại.
Lý Khuê lại gọi thêm vài lần, quả nhiên không có ai trả lời.
“Thật giỏi! Dặn dò mấy trăm lần là không được tới muộn rồi, lại có người dám vuốt râu hùm.” Chu Dân đứng bên cạnh Lý Khuê cười nói, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
“Có chuyện gì thế?” Phó Kiểu đi tới.
“Người tên Phòng Tiểu Nhã không thấy tới.”
“Là cô ta à?” Phó Kiêu nhíu mày.
“Sao, cậu có ấn tượng?”
“Chiều nay có tới tìm tôi, muốn rời huấn luyện nhưng tôi không đồng ý.”
“À há, thế này là giận dỗi rồi?” Lý Khuê cười lạnh, “Cũng thú vị đấy! Đang lo không có gì để giết dọa khỉ, giờ lại tự dâng lên tới cửa thế này! Lão Phó, cậu tự quyết, cứ theo ý cậu đi.”
Phó Kiêu trầm ngâm: “Lão Chu, cậu dẫn người tới đây đi.”
“Tuần lệnh!”
Chu Dân rời đi.
Thời gian ba phút nhanh chóng trôi qua, trừ một vài cá nhân không tìm được tổ đội, còn lại đã phân xong nhóm rôi.
Lý Khuê: “Bây giờ tất cả đứng yên theo vị trí nhóm của mình, bắt đầu đánh số, từ trái sang phải, một hai ba…”
Đội của Đàm Hi là đội bảy.
Hứa Trạch: “Số này được đấy.”
Sau khi chấm dứt, mọi người tưởng rằng sẽ được về ký túc xá nghỉ ngơi, không ngờ lại có mấy chiếc xe việt dã chạy tới, đằng sau thiết kế khung có thể đứng được, nhưng khi gặp phải tình huống xóc nảy thì sẽ rất nguy hiểm, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Chiếc xe ngầu thật!”
“Cho chúng ta à?”
“Tôi rồi còn gọi xe tới làm gì?”
“Không phải là sẽ huấn luyện ngay từ bây giờ đấy chứ?”
Cũng không cho mọi người nhiều thời gian thảo luận, Phó Kiểu lập tức kéo của một chiếc xe việt dã đầu tiên ra, ngồi lên trên, sau đó thò đầu qua cửa sổ, cao giọng tuyên bố: “Mỗi tổ một xe, đi theo tôi.”
“Vãi! Thật sự muốn chúng ta lái xe a?”
“Ai biết lái không?”
“Tớ biết! Tớ biết! Đã sớm muốn thử lại cái thứ này rồi, đúng lúc lắm…”